Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 10: Nấu Cua



"Huynh nhìn ta làm gì?"

Thẩm Hựu Dự tặc lưỡi: "Thật không ngờ cô là hạng người như vậy."

Phương Niên Niên cười khúc khích, đôi mắt hạnh lấp lánh ánh sáng: "Hạng người gì?"

Thẩm Hựu Dự hất cằm về phía quầy mực, bĩu môi ý bảo nàng lòng dạ đen tối.

"Ta chỉ lấy đạo người trả lại cho người, chứ chẳng lẽ mặc họ tuỳ ý xoa tròn nắn dẹp ta sao?" Phương Niên Niên hỏi lại.

"Dĩ nhiên là không."

Nếu cả nhà Phương Niên Niên đều nén cơn tức này, nếu Phương Niên Niên cũng im lặng bỏ qua, cho dù đồ ăn của Phương gia có ngon đến mấy cũng sẽ khiến Thẩm Hựu Dự chán ngán.

"Ý ta không phải vậy."

Phương Niên Niên cười nhạt, nàng đặc biệt ghét chuyện mọi người lục đục với nhau, tất cả cùng làm "cá mặn"(*) không tốt à.

(*) Cá mặn: là tiếng lóng của người Quảng Đông, có nghĩa là "xác chết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bão, sống bạc nhược. Trong "Đội Bóng Thiếu Lâm" của Châu Tinh Trì cũng có đoạn: "Nếu không có ước mơ, thì có khác gì một con cá mặn không?"

Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ mang tính chủ quan, không phải ai cũng muốn làm cá mặn, có người còn muốn giẫm lên cá mặn thượng vị.

Đời trước Phương Niên Niên làm công việc trong đài truyền hình, mỗi ngày đều viết bản thảo, tổng hợp tư liệu, chỉnh lý tài liệu, luôn an phận, cần cù, chuyên mục mỹ thực cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió, tỉ lệ người xem liên tiếp tăng cao.

Không nghĩ tới có ngày trở thành bàn đạp của người khác, đã thế sau khi làm đá kê chân còn bị đẩy xuống hố.

Nếu không thì nàng cũng không cần làm một kẻ tay ngang phải cực khổ mệt nhọc chụp ngoại cảnh, suốt ngày băng rừng trèo đèo lội suối, cuối cùng gặp phải sạt lở núi.

Phương Niên Niên không ôm mộng hái trăng trên cửu trùng thiên, bắt ba ba ở tứ hải, đời này chỉ mong gặp tri kỷ, có thân hữu, hưởng thụ sự nghiệp bình thường, làm một chút mỹ thực đổi lấy niềm vui.

Chẳng qua là, nếu có ai động vào mình mà nàng cũng không biết phản ứng, vậy thì quá ngốc rồi, chính nàng cũng sẽ xem thường bản thân mình.

Nói đến việc ăn uống, Phương Niên Niên chưa từng giấu dếm điều gì, phàm ai đến giúp việc, nếu muốn học hỏi nàng liền thoải mái để họ xem, có thể truyền bá ra ngoài ngược lại là chuyện tốt, để mọi người cùng nhau làm được món ngon, thưởng thức mỹ vị.

Nàng chỉ dè chừng mấy kẻ ngu ngốc, cho là mình có thể học được vài trò lẻ của gia chủ mà không ai hay biết, ngỡ rằng đã đạt được cảnh giới tinh hoa... bỏ qua công lao của gia chủ... À không, lại còn hút máu gia chủ nữa chứ.

Thật kinh tởm.

Phương Niên Niên nghĩ đến chuyện này, thật sự quá buồn nôn.

Nàng không muốn để bọn họ trở nên lớn mạnh, có được tiền đồ gấm hoa cẩm tú, chỉ cần nghĩ đến là thấy ghê tởm cực kỳ, cho nên Phương Niên Niên phải ép chết bọn họ ngay từ bây giờ.

"Chính cô cũng có nói, điểm tâm vốn dĩ chỉ cần nhìn qua là biết làm, cô không sợ bên này Trương nương tử cứ làm, bên kia bọn họ lập tức bắt chước theo sao?" Thẩm Hựu Dự cảm thấy kế hoạch của Phương Niên Niên có sơ hở.

Phương Niên Niên cười nhẹ nói: "Huynh thật sự cho rằng chỉ đơn giản vậy hả..."

Có người hướng dẫn, tất nhiên là đơn giản. Không có ai chỉ dạy, ắt phải tìm tòi khổ công.

Kiếp trước có rất nhiều app chia sẻ công thức, thực đơn, nhà xuất bản chỉ hận không thể viết vanh vách mọi chi tiết vào, ấy vậy mà không phải ai cũng thực hành thành công.

Chuyện nấu ăn nói đơn giản thì đơn giản, nhưng trong sự đơn giản đó ẩn chứa thiên biến vạn hoá.

Thẩm Hựu Dự cụp mắt xuống, hắn luôn cảm thấy trong nụ cười của Phương Niên Niên ẩn chứa nét thâm sâu khó dò, lại còn có vẻ tự tin loá mắt.

Tết Trung thu các cửa hàng đều đóng cửa sớm, bên trong quán chỉ còn một bàn khách chưa rời đi. Người nọ nhìn Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự, phảng phất lại thấy như hai bóng người thân quen, tầm mắt hắn trở nên mờ mịt, giống như có thể xuyên qua bọn họ mà nhìn lại quá khứ.

Thuở xưa cũng từng có một cô nương, nàng cũng vui cười sống động như thế, tiếng nói thánh thót như sơn ca, uyển chuyển đáng yêu. Nụ cười thì như đoá hàm tiếu ngày xuân, kiều diễm mỹ lệ.

Bỗng nhiên thu tay, hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn đã bỏ lỡ quá nhiều.

Chuyện đã qua như bàn tay không giữ được nước chảy, tóc mai bên trán không níu được thời gian, một khi đã rời đi, khó lòng quay lại...



"Thật có lỗi, đã quấy rầy rồi." Khách nhân chậm chạp không rời đi, thấy hai người sắp kết thúc cuộc nói chuyện, liền đi qua lên tiếng.

Phương Niên Niên nhìn sang, đôi mắt hạnh đen láy đáng yêu.

Bên trong lồng ngực bỗng dưng có chút ấm áp, hắn cảm thấy đôi mắt này tựa như một lời hỏi thăm rất bình thản, không có thăm dò, không có phiền muộn: "Ta có thể mua chút bánh trung thu nhân đậu không? Ta có một vị cố nhân, rất thích ăn bánh ngọt."

Vị khách này mặc y phục giống như thư sinh, hông lại đeo trường kiếm, đôi mắt dịu dàng lại được che chở bởi hàng mày sắc bén, lúc hắn nói hai từ cố nhân, có chút gì đó buồn tủi, vui vẻ, lại là bất đắc dĩ...

Phương Niên Niên cười gật đầu: "Đương nhiên là được."

Thẩm Hựu Dự ngạc nhiên nhìn Phương Niên Niên, không phải nói chỉ giữ lại cho nhà mình và vị bên cạnh à.

Khách nhân thở hắt một hơi: "Đa ta."

Chần chừ một chút, hắn lại áy náy nói: "Ta có một yêu cầu quá đáng, cô nương có thể gói lại đẹp một chút không?"

"Đương nhiên là được."

Thẩm Hựu Dự cau mày, khó chịu khoanh tay đứng bên cạnh. Phương Niên Niên lay hắn: "Đừng có cản trở."

Thẩm Hựu Dự kinh ngạc, thế mà nàng lại lay hắn!

Phương Niên Niên nhanh nhẹn đi đến quầy hàng, tủ làm bằng gỗ tần bì, cứng cáp chắc chắn, nhà nàng đã dùng hơn mười năm, vẫn còn lưu lại dấu vết năm tháng.

Sau khi rửa tay, nàng lấy phần bánh để dành cho nhà mình, dưới ánh mắt của Thẩm Hựu Dự, bắt tay vào đóng gói. Hộp quà tinh xảo đã được chuẩn bị từ trước, là hộp gỗ sơn đỏ rất đẹp, bên trên có hoa văn Hằng Nga cung Quảng.

Bên trong lót một lớp bông vải sạch sẽ, khiến lớp bông trở nên bồng bềnh, sau đó nhấn trũng mấy chỗ thành hố, lại bỏ vào mấy dải bông vải đỏ, rồi mới đặt từng cái bánh trung thu lên.

Tám cái bánh trung thu nhân đậu vừa đặt lên, cảm giác được nâng tầm lên rất nhiều.

Đây chính là giá trị của bao bì.

Đóng hộp gỗ lại, bên ngoài gói lại bằng một lớp vải lụa đỏ, sau đó thắt lại thành một chiếc nơ bướm tinh xảo.

Qua đôi bàn tay khéo léo của Phương Niên Niên, không ai nhận ra dáng vẻ ban đầu của những chiếc bánh trung thu. Sau đó, nàng mở một chiếc hộp nhỏ trên bàn, lấy một tấm thiệp nhỏ màu vàng nhạt: "Khách nhân có muốn đề lời nào không? Ta có thể thay ngài viết mấy câu."

Hai nam nhân bên cạnh bị động tác của nàng làm tỉnh mộng, khách nhân lập tức cảm thán: "Cô nương thật đúng là suy nghĩ chu toàn."

Hắn vốn định từ chối, song nhìn tấm thiệp nhỏ kia, thiên ngôn vạn ngữ trào dâng không ngừng, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài: "Phiền cô nương viết thay ta, đề là... Bình an hỉ lạc, vạn sự như ý."

"Được." Phương Niên Niên nắn nót viết tám chữ này.

Viết thiệp xong, nàng gài vài dải lụa bên trên, lại dùng thêm ghim nhỉ để hạn chế thiệp rơi mất. Toàn bộ bao bì này là nàng thuê người làm, năm nào làm bánh trung thu nhà nàng cũng chi tiền cho bao bì, riêng năm nay làm ăn không thành, nên đều giữ lại hộp.

Chắc chắn nàng không thể lãng phí những thứ này, Phương Niên Niên phải nghĩ cách sử dụng chúng.

Tiễn khách xong, Phương Niên Niên để Thẩm Hựu Dự khoá cửa, chuẩn bị yến tiệc cho đêm Trung thu.

Mấy ngày nay bị sai tới sai lui, Thẩm Hựu Dự tuy thập phần không muốn, song cũng bắt đầu nhận mệnh làm việc. Nhìn Phương Niên Niên loay hoay thu dọn đồ vật ở quầy hàng, hắn mở miệng định nói, cuối cùng vẫn im lặng ra ngoài.

Hắn cũng muốn mang tặng mẫu phi một hộp bánh trung thu, nhưng một khi đưa đồ vào nội cung, ắt mẫu phi sẽ tra hỏi đủ điều, hắn cũng không có cách nào nói rõ tình cảnh của mình.

Mẫu hậu là người khoan dung lương thiện, vậy mà thân thể bệnh mãi không khỏi, nếu có Huyết Liên Tử, ắt người sẽ mạnh khoẻ trở lại, mẫu phi cũng không còn u sầu, cả Thái tử ca cũng sẽ vui vẻ trở lại.

Hắn phải tìm lúc nào đó nói chuyện Huyết Liên Tử với nha đầu thối này.

Thẩm Hựu Dự nghĩ bụng.

Cửa trước đã đóng, trong tiệm cũng yên ắng trở lại. Phía sau nhà lại khí thế ngất trời, ngay cả đứa nhóc Phương Thừa Ý cũng lăng xăng giúp đỡ. Tóc tai hắn vẫn còn ướt nhem, Tháp Na mấy lần muốn trấn áp nhi tử, dùng khăn bông lau khô tóc hắn.



Phương Thừa Ý miệng thì vâng dạ, song cứ tìm cách chạy đi.

Tháp Na cũng không rút tay ra, thấy Phương Niên Niên đến bèn lau tay, ôm lấy nhi tử lau tóc: "Mỗi ngày một lớn mà cứ khiến người ta không bớt lo, sinh một đứa như con còn không bằng nuôi dê nuôi cừu, lớn lên còn cho thịt cho sữa được."

Phương Thừa Ý lè lưỡi, nghịch ngợm cũng không phải là lỗi lầm to lớn gì.

Thời điểm bộ lạc gặp nạn, thân thể của Tháp Na cũng bị đả thương, mất nhiều năm mới sinh hạ Phương Niên Niên, lần đó cũng là đi một vòng quỷ môn quan, cả hai người đều không định sinh đứa thứ hai. Chẳng ngờ Phương Thừa Ý đầu thai vào bụng, cũng không làm sao được, đành phải sinh ra đứa nhóc nghiệt chướng luôn khiến người ta phải lo lắng như này.

Bị mẫu thân đối xử "thô bạo", Phương Thừa Ý vẫn nhe răng cười toe toét, mái tóc bị vò mạnh, cả khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.

"A tỷ, cứu mạng."

Phương Niên Niên chế giễu đệ đệ: "Đáng đời."

Nàng nhìn vại nước trống, ngoái người về phía cửa sổ hô lớn: "Thẩm Hựu Dự, huynh xách nước đi, đổ đầy vại nước này."

Thẩm Hựu Dự dùng mắt hỏi nàng, tại sao lại là hắn?

Phương Niên Niên hiểu ý, khẽ nháy mắt: "Đại thiếu... Hiệp, mời nhìn xem, hiện tại chỉ có ngài là rảnh rỗi mà thôi."

Tiệc Trung thu vốn nhiều món ăn, cả nhà đều đang bận rộn, phụ thân Phương Khuê giết cá, Phương Đại Ngu rửa rau, Tháp Na sửa soạn cho nhi tử xong thì bắt đầu thái thịt, Phương tiểu đệ thì vo gạo. Chỉ có Thẩm Hựu Dự là hoàn toàn không có việc gì, chỉ khoanh tay chờ đến giờ cơm.

Ở đây mấy ngày, Thẩm Hựu Dự đã hiểu được một đạo lý, chuyện nhà không chỉ là việc của nữ nhân, ai đang rảnh rỗi thì phải đi giúp đỡ mọi người, ví như đốn củi, gánh nước, nhặt than, những việc tốn sức thì nam nhân đều giành lấy. Trong nhà không phải chỉ há mồm chờ cơm, mỗi người đều phải nỗ lực lao động, tham gia vào mọi việc.

Có thể là tâm đã chết lặng, hoặc là hâm mộ không khí gia đình sinh hoạt vui vẻ thuận hoà, Thẩm Hựu Dự bị Phương Niên Niên thúc giục mà cũng không giận dỗi, cầm lấy thùng đi múc nước.

Xưa nay hắn chưa từng múc nước, cũng không biết rằng việc lấy nước giếng cũng cần chút kỹ thuật.

Thẩm Hựu Dự: "..."

Phương tiểu đệ thở dài, không lẽ đại hiệp đều là kẻ ăn không ngồi rồi thật sao, hắn lo lắng quá đi, cảm thấy giang hồ đã lâm nguy đến nơi rồi.

"Thế này, thế này, huynh nhìn đây, dùng lực cổ tay thế này sẽ múc nước lên được." Phương tiểu đệ cũng không vội vàng múc đầy một thùng nước, đến khi đó không phải là hắn múc nước, mà lại khiến chính mình ngã lộn cổ xuống giếng.

Được non nước thùng nước, Phương tiểu đệ vỗ vỗ cánh tay Thẩm Hựu Dự (do hắn chạm không tới bả vai), ra vẻ thấm thía: "Làm tốt lắm."

Đại hiệp không biết lao động, thật khiến người khác lo lắng, phải cải thiện phương diện này.

Lời nói Phương tiểu đệ vô cùng chân thành.

Thẩm Hựu Dự: "..."

Tên nhóc này đúng là muốn ăn đòn mà!

"Thẩm Hựu Dự, huynh nhanh lên một chút." Có tiếng nói của Phương Niên Niên vọng từ trong bếp.

"Biết rồi." Có Phương tiểu đệ làm mẫu, Thẩm Hựu Dự thử thêm mấy lần đã nắm được bí quyết, khiêng một thùng nước đầy tiến vào phòng bếp.

Ộc ộc, nước được rót đầy chum.

Hắn nhìn Phương Niên Niên dùng đũa đâm vào trong miệng cua, sau khi giết cua liền mở vỏ cua, bỏ đi mang, ruột, tim và dạ dày bên trong. Phần chân cua được cắt thành từng khúc, hai mặt áo một lớp bột mỏng, rán sơ trong chảo dầu.

Sau đó cho thêm hành, gừng, tỏi xào thơm, bỏ chân gà đã luộc vào cùng nước sốt rồi đảo đều.

Cuối cùng, nàng múc ra, cho vào nồi đất, bên trong đã lót một lớp khoai tây, củ sen thái lát, sau đó cho cua, chân gà xếp xen kẽ chồng lên nhau, rồi cho toàn bộ phần nước sốt còn lại vào nồi.

Đậy nắp lại, đun nhỏ lửa.

"Đang làm gì vậy?"

Phương Niên Niên đáp: "Nấu cua."
Chương trước Chương tiếp