Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 18: Sữa Hai Lớp



"Đắt hơn lần trước mười văn tiền." Phương Niên Niên lấy túi tiền ra, đếm từng đồng tiền, từng đồng xu hình tròn, phía trong có hình vuông, đề chữ Vĩnh Hoà Thiên Bảo, năm mươi văn tiền có thể mua năm cân sữa, đắt hơn mười văn so với tháng rồi.

Người đưa sữa bò đến nhà nàng cũng vừa mới vắt sữa sáng nay, từng giọt sữa bò sánh mịn, hàm lượng chất béo cao, mùi cũng rất tanh.

Rất nhiều người uống không quen, cảm thấy mùi tanh trong sữa bò rất buồn nôn, kỳ thật hàm lượng chất béo càng nhiều thì sữa càng tốt. Lại có người uống sữa bò xong lại tiêu chảy, liền cho rằng sữa không phải thực phẩm tốt, trên thực tế không phải cơ thể ai cũng có thể dung nạp lactose[1].

[1] Lactose: là đường chủ yếu có trong sữa động vật và các sản phẩm từ sữa, nó chính là nguồn cung cấp đường glucose cho sự hoạt động của não, làm phân mềm, tạo ra môi trường tốt cho các vi khuẩn có lợi như Bifidus và Lactobacillus giúp phát triển hệ miễn dịch và tiêu hóa đặc biệt đối với trẻ em. Nếu không dung nạp lactose cũng có một số ảnh hưởng đến những người sử dụng loại đường này.

Người bán sữa nghiêm mặt, cũng không quá nhiệt tình: "Trời lạnh nên bò cái cũng tiết sữa ít, có thể mấy tháng tới sẽ không có sữa đưa qua."

Trong thời đại năng suất thấp này, rau quả trứng sữa không thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, toàn bộ Trung nguyên lại không chăn nuôi theo quy mô lớn, thứ nhất là vì chưa có kỹ thuật, thứ hai là không có cách khắc phục các loại bệnh dịch nếu chăn nuôi tập trung.

Có thể có được chủng loại rau quả phong phú đa dạng thế này, thật phải cảm tạ Cao Tổ đế.

"Vậy ngày mai có thể đưa thêm không?" Tháp Na vừa dọn bàn xong thì đi đến, lau tay qua loa bằng tạp dề.

Bà vốn cao lớn, gương mặt vẫn mang nét dị vực, tuy sinh sống ở Trung Nguyên gần hai mươi năm nhưng giọng nói vẫn còn mang chút ít khẩu âm quê nhà.

Người đưa sữa lập tức thay đổi sắc mặt, nhiệt tình sảng khoái nói: "Được, thêm mười cân nữa à?"

"Có đủ ba mươi cân không?" Tháp Na muốn dùng nhiều sữa, thời tiết ngày càng lạnh, bà muốn làm một ít sữa chua, bơ, sữa chua viên[2], v.v.

[2] Sữa chua viên (酸奶块).

"Được, vậy nhà ta sẽ không giữ lại, mai ta sẽ đưa hết qua nhà cô."

Tháp Na cười cảm ơn.

Có không ít người ngoại tộc sống ở Đại Tề, rất giống không khí thuở Đại Đường thịnh tế, vạn bang triều bái, chỉ có điều người ngoại tộc ở Đại Tề lại không có được ưu đãi như thời Đại Đường, địa phương sinh sống vẫn còn hạn chế, chỉ đến đời thứ ba mới có thể nhập hộ tịch Đại Tề, hưởng thụ đãi ngộ của cư dân bổn quốc.

Biên cảnh còn có không ít bộ lạc đầu quân cho Đại Tề, thanh niên trái tráng đi vào hàng ngũ kỵ binh là một lực lượng không thể khinh thường.

Người đưa sữa là con lai đời thứ ba, mỗi lần tới đưa sữa cho Phương Niên Niên đều không có sắc mặt tốt, chỉ có nhìn thấy Tháp Na mới đặc biệt nhiệt tình.

"Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách." Thẩm Hựu Dự tấm tắc nói, cũng lấy làm kỳ lạ.

Người đưa sữa đi rồi, Phương Niên Niên bèn giải thích: "Tổ mẫu, mẫu thân của hắn đều là hồ nữ trong phường ca múa, bởi vì màu mắt khác người xung quanh nên thường xuyên bị bắt nạt, thành ra không có cảm tình gì với chúng ta."

Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng tiểu hài tử ồn ào, nào là "Hỡi tên mắt lục tóc vàng, không là ác quỷ cũng hàng Dạ Xoa" vô cùng khó nghe. Phương Thừa Ý khi còn bé không hiểu chuyện, cùng hùa theo người khác trêu đùa, bị Phương Niên Niên đánh đuổi, hắn khóc lóc cáo trạng với phụ mẫu, lại ăn thêm một trận đòn.

Kể từ đó, tiểu tử Phương Thừa Ý không hề hô hào, nhìn thấy người đưa sữa còn xin lỗi, cũng cấm tiệt đồng bọn không được trêu đùa. Lớp trẻ này trưởng thành, lớp nhỏ hơn lại bắt đầu hỗn hào, không biết rằng sự ngây thơ của mình lại là sự tàn nhẫn đáng sợ nhất.

Tháp Na thở dài nói: "Hắn cũng là một đứa trẻ đáng thương, mấy con bò hắn nuôi tốt lắm."

Tháp Na vuốt ve mái tóc nữ nhi, cũng may con cái không di truyền khuôn mặt dị vực của bà. Mẫu thân bà là nữ tù binh người Hán bị bắt đến thảo nguyên, bản thân bà cũng là con lai, thành ra dòng máu dị vực cũng không còn quá mạnh.

Phương Niên Niên thổn thức: "Đúng vậy, con có đến xem bên trong chuồng bò nhà hắn, nghe a đệ bảo còn có người ném đá vào nhà hắn nữa."



Ngay lúc mẫu tử hai người sinh lòng thương came, Thẩm Hựu Dự bỗng nhiên lên tiếng: "Đến mùa thu, người Hồ lại bắt đầu cướp bóc ở biên giới."

Hết thảy đều im lặng, lời hắn nói là sự thật, nhưng mà quá phá không khí rồi.

Phương Niên Niên gượng cười đẩy hắn mang thùng sữa đi: "Đi thôi đi thôi, tới phòng bếp làm điểm tâm với ta, hôm ta hứa sẽ làm sữa hai lớp cho huynh mà."

Thẩm Hữu Dự cũng không phản kháng, xách thùng sữa đi, chỉ là đi thật chậm rãi, để đôi tay nhỏ cứ đẩy sau lưng hắn, lại có giọng nói dịu dàng giục hắn đi mau đi mau, cảm giác cũng thật thích...

Chờ hai người họ đi, Tháp Na lại buông tiếng thở dài. Có khách đến quán, bà xốc lại tâm trạng, dùng khẩu âm người Hán để tiếp đón: "Khách quan muốn dùng gì?"

"Cho một bình trà xanh là được, khát quá."

...

Trong phòng bếp, Phương Niên Niên chỉ đạo Thẩm Hựu Dự làm việc, nàng phát hiện tên gia hoả này lại đặc biệt chủ động làm, không cần thúc giục, thật sự quá kỳ quái. Chẳng lẽ là ăn nhiều quá, đả thông hai mạch nhâm đốc, trở nên cần cù rồi?

Mặc kệ là vì sao, có thể chịu khó giúp đỡ là chuyện tốt.

Thẩm Hựu Dự đặt một cái nồi nhỏ sạch sẽ lên bếp nhỏ, lại đặt thêm mười mấy cái chén nhỏ cao bốn tấc ở mặt bàn bên cạnh, chén làm bằng sứ trắng men xanh, cầm lên cũng không quá thanh lịch, chỉ là loại bát sứ phổ thông. Hiện nay, quan lại quyền quý càng ưa dùng bát đũa bằng vàng, bạc, ngọc, đồ sứ từ lò nung chính thống chỉ dùng uống trà là phổ biến, còn đồ sứ phổ thông thì lại không dùng ở nơi thanh nhã, chỉ lưu hành trong dân gian.

Thẩm Hựu Dự làm xong thì tránh qua một bên, nhường vị trí trước lò cho Phương Niên Niên.

Phương Niên Niên đổ sữa bò vào nồi nhỏ, bên trong lò đã đốt than, hơi nóng bốc lên đun sôi sữa, khiến sữa bò toả ra mùi thơm nồng đậm. Đời trước, mỗi ngày nàng đều uống một ly sữa bò, đối với mùi vị của sữa rất dễ chấp nhận, Thẩm Hựu Dự ngửi thấy thì nhíu mày, chợt thấy do dự, nếu lát nữa món sữa hai lớp gì đó mà không ngon thì hắn có nên ăn hay không?

Chiếc bập bênh trong đầu Thẩm Hựu Dự sắp hỏng mất, hai nhân cách đang giao chiến trong lòng hắn.

"Có muốn uống sữa tươi không?" Phương Niên Niên quay đầu hỏi người bên cạnh, thấy biểu cảm của Thẩm Hựu Dự, nàng phụt cười. "Ha ha, biểu tình này của huynh là sao đấy, đây là sữa, giàu canxi... Giàu dinh dưỡng, cũng đâu phải độc dược."

Thẩm Hựu Dự chần chừ đáp: "Ừ."

"Uống?"

Thẩm Hựu Dự lập tức lắc đầu: "Không, không, không, vẫn chờ cô làm sữa hai lớp ăn thôi."

Phương Niên Niên nhún vai: "Được thôi."

Sữa hai lớp là đồ ngọt Quảng Đông, nghe nói bắt đầu có từ cuối đời Thanh, do một nông dân vô tình làm ra, từ đó mà thành mỹ thực dân gian. Làm xong có thể ăn trực tiếp, cũng có thể thêm mứt hoa quả, các loại hoa quả tươi, Phương Niên Niên rất muốn ăn cùng trái dừa...

Vì không ai uống sữa bò tươi nên Phương Niên Niên cũng không chừa sữa trong nồi để đun chín. Sữa đun chín sẽ không dễ kết váng, song nếu uống trực tiếp thì nhất định phải đun chín sữa tươi để giết hết vi khuẩn.

Sữa bò nấu xong rót ra chén nhỏ, mỗi chén chỉ đầy khoảng tám phần, Phương Niên Niên mang ra cửa sổ, gió mát thổi vào lớp sữa trên bề mặt, sau một lát lớp sữa bắt đầu ngưng kết thành lớp váng nhăn nhúm. Hàm lượng chất béo càng cao thì lại càng dễ kết váng, mà còn cho lớp váng thật đặc.

Chờ đến khi váng sữa kết lại thật bền chắc, Phương Niên Niên bèn dùng đũa phá một bên lớp váng sữa, đổ sữa bên trong ra.

"Tại sao lại phải rót sữa ra?" Thẩm Hựu Dự khó hiểu, hắn nhìn động tác của Phương Niên Niên, cảm thấy rất vô dụng phí sức.



Phương Niên Niên kiên nhẫn giải thích: "Đầu tiên là tạo một lớp váng sữa, huynh xem này, phần váng sữa này đang hạ xuống đáy rồi, chờ một lát thì lấy phần sữa bò này đổ vào rồi mang đi chưng, nó sẽ cô đặc lại. Đến khi ăn thì sẽ có nhiều lớp kết cấu, phía trên là váng sữa thơm ngọt, lớp váng sữa phía dưới mịn màng, khiến tổng thể vô cùng non mềm. Nếu huynh thích đồ ngọt, ta có thể thêm mứt hoa quả hoặc mứt hoa cho huynh, ta có rất nhiều mứt ngon, mứt anh đào, mứt hạnh, mứt hoa quế, thế nào?"

Thẩm Hựu Dự dối lòng nói: "Ai mà thích đồ ngọt chứ?"

"À, là ta thích."

Vừa nói chuyện, sữa bò cũng đổ ra xong.

"Huynh mang trứng gà lại đây."

Thẩm Hựu Dự: "Cô lại sai sử ta làm việc."

Phương Niên Niên: "Làm ơn mà."

Tuy miệng nói thế nhưng hành động của Thẩm Hựu Dự lại vô cùng thành thật, hắn nhanh chóng mang trứng gà đến. Phương Niên Niên tách rời lòng đỏ với lòng trắndg trứng, dùng đũa đánh bông lòng trắng, việc này không thể giao cho Thẩm Hựu Dự được, hắn còn không biết nấu cơm.

Sau khi đánh hỗn hợp lòng trắng trứng cùng sữa bò, nàng dùng một cái ray lọc để loại bớt bọt.

Ray lọc này là Phương Đại Ngưu dùng cây trúc làm, tuy không dễ dùng như inox, hàng thủ công cũng không bì được với hàng gia công bằng máy móc, song cũng tương đối tốt, Phương Niên Niên vẫn rất hài lòng, từng sợi trúc đều được chế tác tinh xảo.

Sau khi lọc qua hỗn hợp, nàng cho thêm đường rồi đổ lại vào chén, Phương Niên Niên gọi Thẩm Hựu Dự đến: "Huynh mau đến xem, bên trong đang kết váng lại rồi, quá trình này rất đẹp đấy. Chờ lát nữa ta sẽ dùng chỗ sữa bò còn lại làm sữa chiên[3], làm món ăn cho bữa trưa nay, huynh thấy sao?"

[3] Sữa chiên (炸牛奶): là một món tráng miệng Quảng Đông. Sữa được làm đặc với bột mì, bột bắp và trứng, sau đó phủ một lớp vụn bánh mì và chiên giòn.

Thẩm Hựu Dự nhìn dáng vẻ vui sướng của Phương Niên Niên, không kìm lòng được nói: "Cô làm thì chắc chắn là ngon."

"Đương nhiên rồi."

Phương Niên Niên thành thật tiếp nhận lời khen, không ngại tự hào về bản thân mình.

Chén được đặt trong nồi nước lạnh, chưng trên lửa nhỏ độ khoảng hai mươi phút, sau đó lại đun nhỏ lửa thêm mười phút nữa, mất khoảng nửa tiếng thì xong.

Món ăn nóng hổi vừa ra lò, nhìn thấy đã vui mắt, Phương Niên Niên còn tô điểm thêm mứt anh đào chua ngọt, mấy hạt nho khô, nhìn lại càng thêm ngon miệng.

Nếu có mứt đậu đỏ ở đây thì còn ăn ngon hơn, đây là do Phương Niên Niên không muốn tốn thời gian làm.

"Huynh nếm thử xem." Phương Niên Niên mời.

Thẩm Hựu Dự kiềm chế cảm giác muốn nhảy cẫng lên, làm ra vẻ không mấy hứng thú: "Nếu cô đã mời thì để ta nếm thử xem."

"Đa tạ Thẩm công tử nể mặt."

Hai người trẻ tuổi sóng vai ngồi dưới cửa sổ phòng bếp, chụm đầu vừa nói chuyện vừa ăn sữa hai lớp. Gió thu thổi qua, mang theo mùi hoa quế, lại khiến mấy cánh hoa tàn rải rác khắp đất, một con mèo trắng mập mạp nằm dưới chân bọn họ, tự vờn với chiếc đuôi của mình.

Ai nấy đều đang tận hưởng.

Phương Khuê cùng Tháp Na đứng ở cửa nhà, hai hàng lông mày xinh đẹp của Tháp Na nhíu lại, bà luôn cảm thấy mối quan hệ của nữ nhi với tiểu tử kia thay đổi không ít, giống như giữa bọn trẻ có một bí mật nào đó mà người lớn không thể biết được.
Chương trước Chương tiếp