Phương Gia Tiểu Trà Quán
Chương 43: Thịt Bát Bảo Xào Tương
“Ta với ngươi chỉ là sư huynh đệ được ba ngày, ngươi đừng gọi ta như thế.” Lương tiên sinh thấy Bạch Hiểu Sinh kéo ống tay áo mình thì giật tay lại, nếu không phải vì ngại mất mặt, ông thật muốn cầm chổi lớn mà quét tên này ra khỏi nhà mình.
Bạch Hiểu Sinh giống như là không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lương tiên sinh, vừa cười vừa xoa tay: “Đã lâu không gặp sư huynh, một chữ là thầy, nửa chữ là thầy[1], mặc dù huynh chỉ vào sư môn ba ngày, nhưng đối với đệ và sư phụ chính là thân nhân cả đời này.”
[1] Nguyên văn là “Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ” (一日为师终身为父), có nghĩa là một ngày làm thầy, cả đời là cha.
“Năm đó phụ mẫu ta hồ đồ, đưa ta đến chỗ lão đầu nhi, hi vọng ta có được ngày tháng tốt lành, không ngờ ngay ngày đầu nhập môn lão đầu đã bảo ta đi ăn trộm.” Lương tiên sinh cười lạnh một tiếng, thân là quân tử, ông cực kỳ khinh thường hành vi trơ trẽn của tiểu nhân, khi đó ông tuổi nhỏ vô tri, nghe lời lão đầu mà bày trò lừa đảo, dùng tay mò vào túi áo người ta, sau này thành niên, mỗi lần nhớ lại đều thấy tự ti mặc cảm, xấu hổ không chịu được.
Hành vi thuở nhỏ ấy là vết mực mà ông cực lực muốn quên đi trong suốt đời này.
Lương tiên sinh lạnh lùng nhìn Bạch Hiểu Sinh, nếu như ánh mắt có thể giết người, Bạch Hiểu Sinh ắt đã chết hơn trăm lần.
Bạch Hiểu Sinh cố gắng nhịn nhục, ra vẻ khoan dung: “Chúng ta thu thập tình báo giang hồ, thường phải làm thân với bọn ăn mày, kẻ trộm, tiểu nhị, trà trộn vào đám đông để tìm hiểu tin tức. Sư phụ làm vậy cũng chỉ là muốn rèn luyện lòng can đảm và thân thủ của chúng ta, hoàn toàn không có ý gì khác, cũng đâu phải Không Không Nhi sống bằng nghề này, Bạch Hiểu Đường chúng ta chỉ buôn bán tin tức, đâu có làm chuyện gì thương thiên hại lí đâu.”
Lương tiên sinh: “Thôi, đừng có giả vờ giả vịt nữa, năm đó xảy ra loạn thất vương, Lâu gia huỷ diệt chẳng phải là do tin tức mà lão đầu truyền ra sao? Lâu minh chủ là một hán tử quang minh lỗi lạc, can đảm hiệp nghĩa, cũng vì những tin tức mông lung hư vô này mà chết trong tay một đám tham lam. Những tên kia là kẻ cầm đầu, còn Bạch Hiểu Đường chính là kẻ đầu têu.”
“Sư huynh, huynh nói vậy cũng đâu có đúng.”
Bạch Hiểu Sinh kịch liệt phản bác, hắn quanh năm hành tẩu bên ngoài, làn da trở nên đen sạm, nếp nhăn xuất hiện quanh mặt, nhìn giống một người nông phu lao động vất vả, tướng mạo có mấy phần ngay thẳng, hắn thu hồi nụ cười, lên tiếng bảo vệ Bạch Tiểu Đường, nhìn qua lại giống như Lương tiên sinh là một kẻ mặt người dạ thú[2] không biết tốt xấu mà vũ nhục người ta: “Tin tức đâu phân tốt xấu, mà phụ thuộc vào lòng dạ của người sử dụng tin tức. Bạch Hiểu Đường chỉ buôn bán tin tức, đâu thể quản người mua tin tức dùng chúng thế nào. Sư huynh có thành kiến với chúng ta quá, than ôi.”
[2] Mặt người dạ thú (斯文败类): là thành ngữ điển cố, ý là tiểu nhân mà làm ra vẻ quân tử, ngoài mặt thì tỏ ra hiền lành, hiểu biết nhưng bên trong lại đen tối, nham hiểm.
Bạch Hiểu Sinh đấm ngực dậm chân, thật là đau lòng nhức đầu mà.
Phương Niên Niên ở một bên suýt bật cười thành tiếng, Bạch Hiểu Sinh đây không phải là “Chúng ta không phải người sản xuất tin tức, chúng ta chỉ là người đưa tin tức mà thôi” sao, nhưng bọn họ sao có thể phân biệt tin tức là thật hay giả, tin tức đúng là không có tốt xấu, nhưng tin thật tin giả mang tới sự khác biệt rất lớn.
“Hoang đường, nguỵ biện.” Lương tiên sinh hùng hồn thốt ra bốn chữ, sắc mặt vô cùng khó coi. “Nhà ta không chào đón ngươi, đi đi, sau này đừng đến nữa.”
“Sư huynh, đệ cũng không muốn đến quấy rầy huynh, chẳng qua là do Tái Không Không biến mất ở khu vực này, không hề xuất hiện trở lại, đệ có đào sâu ba thước cũng không tìm ra tung tích của hắn. Đệ có một bằng hữu cũ một mực chờ đệ tìm tung tích của Tái Không Không, ở chỗ này đệ có ba thỏi nguyên bảo, đệ đã nhận tiền của người ta, đành phải thay người ta làm việc.”
“Vậy thì có liên quan gì đến ta?” Lương tiên sinh tức cười. “Ta chẳng qua chỉ là một tiên sinh dạy học, nghèo rớt mồng tơi[3], có dính dáng gì đến giang hồ các người đâu.”
[3] Nguyên văn là “thân vô trưởng vật” (身无长物).
“Đệ nắm được một chút tin tức, biết Tái Không Không có lẽ liên quan đến quan phủ.” Bạch Hiểu Sinh lấy lòng Lương tiên sinh. “Đệ biết sư huynh có chút liên hệ với quan gia, nên mới muốn nhờ sư huynh giải vây giúp đệ việc này.”
“Nằm mơ!” Lương tiên sinh quả quyết cự tuyệt.
“Đừng mà, đệ đưa hết ba thỏi nguyên bảo này cho sư huynh, sau đó còn có năm trăm lượng nữa, đệ sẽ chia sư huynh sáu phần.”
Gia cảnh Lương tiên sinh bình thường, ông phụ trách dạy học, không giỏi kinh tế, chỉ nhận một chút học phí gọi là hỗ trợ trong nhà, mọi việc trong ngoài đều do thê tử lo liệu, cũng nhờ thê tử tính toán tỉ mỉ mà cả gia đình cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Ông chỉ có một nhi tử, hiện đang học ở Thư viện Kỳ Sơn, việc học không tiêu tốn nhiều, song việc giao tế bên ngoài lại phải tiêu tốn không ít, hài tử không muốn mất mặt cũng không muốn mở miệng xin gia đình, nhất quyết đi chép sách để duy trì sinh hoạt, sớm cũng đã hơn hai mươi tuổi, chớp mắt đã đến tuổi lập gia thất rồi. Y nhìn trúng một nữ nhi của một vị giáo sư trong Thư viên, đến nay nhà Lương tiên sinh còn chưa gom góp được sính lễ cho ra hồn, Bạch Hiểu Sinh đã điều tra qua, tiền bạc đúng là điểm chí mạng[4] của cả nhà vị sư huynh này, con người dù có thanh cao thế nào cũng ở trong ngũ hành, chẳng lẽ không cần tiền sao?
[4] Nguyên văn là “thất thốn” (七寸), ngạn ngữ Trung Quốc có câu “đánh rắn đánh bảy tấc”, trong đó, “bảy tấc” chính là vị trí một phần bảy chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.
Sắc mặt Lương tiên sinh lúc xanh lúc đỏ: “Cút!”
Ông đẩy Bạch Hiểu Sinh ra, để hắn cút ra ngoài.
Bạch Hiểu Sinh vẫn nắm chặt cửa nhà: “Sư huynh cứ suy nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì đến khách điếm kế bên dịch trạm tìm đệ, gần đây đệ đều ở đó cả.”
“Đi, đi, đi!” Lương tiên sinh đẩy người ra cửa, tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Bạch Hiểu Sinh bị đẩy ra ngoài, cánh cửa đóng sập lại suýt đập vào mũi hắn, hắn vốn là lưu manh không cần thể diện, dứt khoát la làng lên: “Sư huynh, đệ đã chuẩn bị mấy món lễ vật đặt trước cửa nhà huynh, huynh nhớ mang vào cẩn thận. Đệ sẽ ở khách điếm chờ huynh, nhất định chờ huynh.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, trong lòng tràn đầy niềm tin sẽ được như ý nguyện.
Lương tiên sinh đứng bên cửa nhà giận đến run người, qua một hồi lâu thì buông tiếng thở dài. Áo khoác bên ngoài của ông không tệ, nhưng sam y bên trong lại vá chằng vá đụp, chỉ thừa đôi khi cọ lên làn da đến rướm máu. Tiền đâu cơ chứ, quân tử có thể chịu cảnh cơ hèn, ông có thể nhẫn nhục, nhưng thê tử, hài tử thì sao?
Ông lắc đầu, xoay người đi vào bên trong.
Đập vào mắt ông là ánh mắt lo lắng của thê tử, còn có một đôi mẫu nữ xa lạ đứng một bên.
Tháp Na dẫn nữ nhi vái chào, cười nói với sư mẫu: “Bọn ta không quấy rầy nữa.”
“Hôm nay không tiện giữ muội lại, hôm khác lại ghé chơi nhé, ta sẽ làm món cá ướp bã rượu[5] cho mọi người ăn thử.”
[5] Cá ướp bã rượu (糟香鱼).
“Tỷ đã nói vậy thì ta sẽ ghi nhớ, có thời gian chắc chắn ta sẽ ghé chơi, tới khi đó tỷ đừng trách ta phiền.”
“Không trách, ta vui còn không kịp nữa là.” Lúc sư mẫu dẫn mẫu nữ Tháp Na, Phương Niên Niên rời đi còn liếc nhìn Lương tiên sinh một cái, bà tiễn hai người ra ngoài cửa, thấy hai người đi xa mới cúi xuống, nhìn mấy món lễ vật đặt cạnh cửa, là mấy thước vải, ba bốn món bánh ngọt, bà mím môi một cái, ôm lễ vật vào nhà.
“Sao bà lại ôm lễ vật vào rồi?” Lương tiên sinh có hơi lo lắng, lại hỏi dồn dập. “Hai người đó là ai, sao có khách đến mà không báo trước với ta một tiếng? Ta nói chuyện với Bạch Hiểu Sinh thế này, không biết hai người bọn họ nghe được bao nhiêu, than ôi.”
“Hài tử của nàng ở trong tay ông, mặc ông dạy dỗ, người biết điều thì dù có nghe được cũng không truyền đi đâu.” Sư mẫu có hơi tức giận, cũng hơi lên giọng. “Là mẫu thân và tỷ tỷ của Phương Thừa Ý đến tạ lễ ông.”
“Ngược lại nhìn có văn hoá.” Lương tiên sinh xoa bả vai, lời còn lại tuy không nói ra miệng nhưng rõ ràng có ý bảo phụ thân Phương Thừa Ý không phải người nhã nhặn.
“Lễ vật không mang vào mà đặt ở ngoài còn ra thể thống gì, ông đó nha, lúc còn trẻ sao lại không chịu học hành, lại vướng vào bọn người ngoài vòng pháp luật này chứ!”
“Đấy là hồi nhỏ mà, lúc phụ mẫu đưa ta đến học đồ ta chỉ mới sáu tuổi, cái gì cũng không rõ, đến ngày thứ ba phụ thân hỏi ta đã làm những chuyện gì, ta kể chuyện mình móc túi người ta, ông ấy vỗ trán bất lực, cũng không thèm nói gì với lão đầu kia, lập tức ôm ta về nhà.” Lương tiên sinh ôm bụng chua xót, có ai ngờ ba bốn mươi năm đã ưua, ông còn gặp phải một vị sư đệ trên đường đời, đúng là không nói nên lời mà.
“Năm trăm lượng...” Sư mẫu cảm thán.
“Không thể làm việc trái với lương tâm, bỏ đi.”
“Ừ.”
“Có trời mới biết ý đồ bọn họ muốn tìm tên Tái Không Không kia để làm gì, chúng ta là dân thường thấp cổ bé họng, có thể không dính líu thì đừng xen vào.”
“Phải, đừng khiến nhi tử gặp hoạ.”
Rời khỏi nhà Lương tiên sinh, Phương Niên Niên sờ cằm, không nói thêm gì, nàng không ngờ Lương tiên sinh thoạt nhìn rất bình thường lại có dính dáng đến giang hồ như thế, cũng không ngờ cáo thị truy bắt đã bị xé bỏ, mà Bạch Hiểu Sinh và Chương Du vẫn chấp nhất với chuyện “Tái Không Không” như thế này.
“Nha đầu, đang nghĩ gì vậy?”
Phương Niên Niên nói: “Con không ngờ Lương tiên sinh còn có chút quá khứ.”
“Là người ai mà không có quá khứ, đâu có gì lạ.”
“Người trong quá khứ khác người lúc bây giờ, có người thì rực rỡ muôn màu[6], oanh oanh liệt liệt, có người bình bình đạm đạm, không sóng không gió.” Phương Niên Niên cười, kéo cánh tay mẫu thân. “Con nói đúng không?”
[6] Nguyên văn là “tinh thải phân trình” (精彩纷呈), tức đủ loại cảnh đẹp bày ra trước mặt.
“Con thấy loại nào tốt hơn?” Tháp Na vỗ lên mu bàn tay của nữ nhi.
Phương Niên Niên không chút chần chừ: “Đơn giản bình thản, nhân sinh quý ở bình an vui sướng, có thể nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, vòng tuần hoàn sinh hoạt đến khi già đi, không bệnh không tật, tuy buồn tẻ nhưng thật ra lại đáng quý nhất, đúng không ạ?”
“Con đó, mới mười sâu mười bảy thôi mà sao còn bà cụ non hơn cả ta. Lúc ta bằng tuổi con thì chỉ muốn làm một phen đại sự oanh oanh liệt liệt, chứng minh nữ nhi có thể sánh với nam nhân, khi mới gặp phụ thân con đã đánh nhau với ông ấy một trận.”
Phương Niên Niên chưa từng nghe qua chuyện này, lập tức truy vấn: “Vậy người có thắng không?”
“Suýt thắng.” Tháp Na hất hàm, cười nói. “Ông ấy thấy sắp thua ta thì lừa ta.”
Phương Niên Niên hồ nghi, phụ thân đâu phải là người ức hiếp tiểu nữ tử như thế!
“Đừng có không tin, ông ấy gạt ta, nói phía tây có sói đến, ta nhìn sang bên đó xem xét, ông ấy liền đoạt lấy roi của ta, thế ta ta tức giận, nhào qua đánh ông ấy.”
Cũng hơi ra dáng rồi, Phương Niên Niên gật đầu, hó ra lúc phụ thân còn trẻ lại là người “vô lại” như thế: “Sau đó thì sao?”
“Ông ấy ỷ mình là nam nhân, sức lực khoẻ khoắn, cứ ghìm lấy tay ta, không cho ta động đậy. Ta lập tức dùng chân đá ông ấy, không ngừng giãy dụa, thế là ông ấy khiêng ta lên vai, đầu hướng xuống, khiến ta quay cuồng suýt ngất.”
Phương Niên Niên líu lưỡi: “Phụ thân thật xấu.”
“Đúng vậy.” Tháp Na cười, ở khoé mắt bà có thêm nếp nhăn, dung mạo đã phai nhạt theo năm tháng, không còn vẻ năng động của thuở thiếu nữ, thay vào đó là sự trầm ổn, song khi thấy nụ cười này, bỗng chốc như cô nương hiên ngang đanh đá, không chịu thua sức ai ở chốn thảo nguyên phảng phất vẫn còn hiện hữu trong xương cốt bà.
“Khuê nữ, mẫu thân không cầu con đại phú đại quý, những chuyện này rất hư vô, chỉ cầu con có thể tìm được một người đối xử với con rất tốt, con thích y, cả hai có thể bầu bạn đến già.”
Phương Niên Niên vờ thẹn thùng mà cúi đầu, kỳ thật nàng đang né tránh, hai đời cộng lại nàng đã quen sống độc thân, vừa nghĩ tới có nam nhân xông vào vòng tròn thoải mái của mình, không ngừng khiêu chiến với giới hạn của mình, nàng lại đau hết cả đầu, không biết phải xử lý như thế nào... Mặc dù lập gia thất là chuyện ắt phải xảy ra, song nàng hy vọng không phải lúc này, nếu có thể chậm thêm mấy năm thì tốt hơn.
“Về nhà thôi.” Tháp Na vỗ về mái đầu của nữ nhi, kết thúc chủ đề này.
Phương Niên Niên gật đầu.
...
Trong nhà có thêm một người quả thực nhẹ nhàng hơn không ít, Lưu A Tam siêng năng như trâu cày cấy ngoài đồng, không thời khắc nào là không làm việc, không có khách thì lau bàn, quét rác, khách nhân đến thì lập tức chào hỏi. Hắn còn có tài dùng nhánh cỏ bện thành mấy món đồ chơi nho nhỏ, nào là chuột nhắt, nào là tiểu hổ ngốc nghếch không biết trời trăng gì, chọc cho Phương Niên Niên cười nghiêng ngả, suýt nữa đã quên đời mình từng tồn tại một người tên Thẩm Hựu Dự.
Mãi đến khi Thẩm Kỳ lại tới.
Phương Niên Niên nhẩm tính, lần gần nhất hắn đến tặng lễ là buổi sáng ba ngày trước.
Thẩm Kỳ lựa lúc Phương Khuê, Tháp Na không có ở nhà, Phương Đại Ngưu mặc dù không đi theo nhưng cũng vừa được mời đi nắn xương cho người ta, hiện trong quán chỉ còn Phương Niên Niên và tiểu nhị mới thuê là Lưu A Tam.
Lưu A Tam nhìn thấy Thẩm Kỳ, hắn cúi đầu cười chào hỏi, lại chuẩn bị dâng trà nước lên, song bị Thẩm Kỳ vung tay cản lại.
Thầm Kỳ lại đến một mình, còn mang theo một cái rương bằng tre rất to, Phương Niên Niên nhìn thấy, não cũng to theo: “Huynh đừng mang lễ vật tới nữa, lễ vật trước đó cũng mang về đi. Huynh nói với công tử nhà huynh là, ta sẽ không quên đâu.”
Chuyện Huyết Liên Tử, chỉ cần tìm ra được biện pháp lấy ra, nàng tuyệt đối sẽ phối hợp.
Thẩm Kỳ nhanh nhảu: “Dạ vâng, cô nương.”
Phương Niên Niên: “...”
Hôm trước hắn cũng nói như vậy, kết quả lúc ra về cũng có mang về đâu.
Thẩm Kỳ nói: “Ta rất muốn cảm tạ cô nương, ngày đó cô nương chuẩn bị món ăn cho ta mang về, công tử yêu thích vô cùng, buổi tối còn ăn thêm hai chén cơm, nhìn rất có khẩu vị. Lão gia phu nhân hiện đang trông chừng công tử, giao một số việc cho công tử phụ trách, công tử không thể phân thân, nên không có cách nào quay lại như thời hạn đã định, tiểu nhân đến đây báo một tiếng, mong cô nương chớ trách công tử nhà ta, chờ khi ngài ấy rảnh rỗi nhất định sẽ quay lại.”
Phương Niên Niên dùng tay cào cào mặt bàn, lẩm bẩm: “Ta làm gì dám trách tội hắn, ta cũng đâu có tư cách gì.”
Chẳng qua nàng chỉ là “con nợ” vì ăn phải Huyết Liên Tử, hắn lại đi giải thích nhiều như vậy với nàng.
Thẩm Kỳ chắp tay cười: “Cũng thỉnh cầu cô nương lại chuẩn bị thêm vài món, công tử nhà ta rất nhớ món ăn cô nấu, những thứ khác đều ăn không vào.”
Phương Niên Niên cười giả lả.
Thẩm Kỳ cũng cười theo.
Phương Niên Niên hậm hực đi ra phía sau quầy hàng: “Hoá ra ta chỉ là trù nương của công tử nhà ngươi, hắn thì hay rồi, của ngon vật lạ cao lương mỹ vị trong nhà thì không muốn ăn, hết lần này tới lần khác lại ăn cơm canh đạm bạc nhà mình, âm mưu gì thế không biết.”
Đồ gian xảo!
Thẩm Kỳ ngao ngán trong lòng, tâm can vương gia nhà mình đều chôn ở trà quán này, thứ đang ở kinh thành chỉ là một cái xác không hồn, lúc nào cũng chực chờ chuồn đi.
Phương Niên Niên huơ tay: “Huynh trông chừng quán giúp ta một chút, để ta xem có thể chuẩn bị món gì cho huynh ấy.”
Thẩm Kỳ hạ thấp người: “Làm phiền cô nương rồi.”
Phương Niên Niên nhẹ nhàng đi ra sau nhà, hôm qua nàng làm một chút món thịt bát bảo xào tương[7], đây là món ăn quê nhà nàng học ở kiếp trước, dùng kèm mỳ sợi sẽ cực kỳ ngon miệng.
[7] Thịt bát bảo xào tương (八宝肉酱).
Trên kệ có một chiếc bình được đặc biệt đóng gói, Phương Niên Niên lấy xuống, đặt trên mặt bàn, miệng nói là không thèm để ý Thẩm Hựu Dự, vậy sao lúc nấu còn chủ động chia ra một chiếc bình nhỏ thế này?
Phương Niên Niên vỗ vỗ bình, bên trong là thịt bát bảo xào tương, lúc nấu nàng có cho nhiều hơn một muỗng đường.
Thịt lợn, đậu phụ khô và măng đều thái hạt lựu, cho vào chiên ngập dầu, sau đó xào với tương đậu nành và nước mắm ngọt đến cạn nước, một lúc sau sẽ có một lớp mỡ trắng đông lại trên bề mặt, lúc ăn, múc một thìa đầy cho vào bát mì, nhiệt độ của sợi mì sẽ làm tan lớp mỡ, mùi thơm của thịt bát bảo xào tương sẽ toả ra thoang thoảng, dùng đũa trộn đều, sẽ có một bát mì sốt thịt thơm ngon, cho thêm vài miếng dưa chuột thái sợi và rau trụng lên trên, mỹ vị cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Món bánh gạo chiên giòn lần trước quá cầu kỳ rồi, mình đưa huynh ấy một ít đậu phộng rang thôi, không lại khiến huynh ấy ăn đến nghiện, cứ bắt mình phải nấu mãi.”
Phương Niên Niên ngoài miệng thì ghét bỏ, song bản thân lại không ý thức được mà nhanh nhẹn lấy ra đậu phộng, đường trắng, đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi nấu mỹ thực.
Bạch Hiểu Sinh giống như là không nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lương tiên sinh, vừa cười vừa xoa tay: “Đã lâu không gặp sư huynh, một chữ là thầy, nửa chữ là thầy[1], mặc dù huynh chỉ vào sư môn ba ngày, nhưng đối với đệ và sư phụ chính là thân nhân cả đời này.”
[1] Nguyên văn là “Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ” (一日为师终身为父), có nghĩa là một ngày làm thầy, cả đời là cha.
“Năm đó phụ mẫu ta hồ đồ, đưa ta đến chỗ lão đầu nhi, hi vọng ta có được ngày tháng tốt lành, không ngờ ngay ngày đầu nhập môn lão đầu đã bảo ta đi ăn trộm.” Lương tiên sinh cười lạnh một tiếng, thân là quân tử, ông cực kỳ khinh thường hành vi trơ trẽn của tiểu nhân, khi đó ông tuổi nhỏ vô tri, nghe lời lão đầu mà bày trò lừa đảo, dùng tay mò vào túi áo người ta, sau này thành niên, mỗi lần nhớ lại đều thấy tự ti mặc cảm, xấu hổ không chịu được.
Hành vi thuở nhỏ ấy là vết mực mà ông cực lực muốn quên đi trong suốt đời này.
Lương tiên sinh lạnh lùng nhìn Bạch Hiểu Sinh, nếu như ánh mắt có thể giết người, Bạch Hiểu Sinh ắt đã chết hơn trăm lần.
Bạch Hiểu Sinh cố gắng nhịn nhục, ra vẻ khoan dung: “Chúng ta thu thập tình báo giang hồ, thường phải làm thân với bọn ăn mày, kẻ trộm, tiểu nhị, trà trộn vào đám đông để tìm hiểu tin tức. Sư phụ làm vậy cũng chỉ là muốn rèn luyện lòng can đảm và thân thủ của chúng ta, hoàn toàn không có ý gì khác, cũng đâu phải Không Không Nhi sống bằng nghề này, Bạch Hiểu Đường chúng ta chỉ buôn bán tin tức, đâu có làm chuyện gì thương thiên hại lí đâu.”
Lương tiên sinh: “Thôi, đừng có giả vờ giả vịt nữa, năm đó xảy ra loạn thất vương, Lâu gia huỷ diệt chẳng phải là do tin tức mà lão đầu truyền ra sao? Lâu minh chủ là một hán tử quang minh lỗi lạc, can đảm hiệp nghĩa, cũng vì những tin tức mông lung hư vô này mà chết trong tay một đám tham lam. Những tên kia là kẻ cầm đầu, còn Bạch Hiểu Đường chính là kẻ đầu têu.”
“Sư huynh, huynh nói vậy cũng đâu có đúng.”
Bạch Hiểu Sinh kịch liệt phản bác, hắn quanh năm hành tẩu bên ngoài, làn da trở nên đen sạm, nếp nhăn xuất hiện quanh mặt, nhìn giống một người nông phu lao động vất vả, tướng mạo có mấy phần ngay thẳng, hắn thu hồi nụ cười, lên tiếng bảo vệ Bạch Tiểu Đường, nhìn qua lại giống như Lương tiên sinh là một kẻ mặt người dạ thú[2] không biết tốt xấu mà vũ nhục người ta: “Tin tức đâu phân tốt xấu, mà phụ thuộc vào lòng dạ của người sử dụng tin tức. Bạch Hiểu Đường chỉ buôn bán tin tức, đâu thể quản người mua tin tức dùng chúng thế nào. Sư huynh có thành kiến với chúng ta quá, than ôi.”
[2] Mặt người dạ thú (斯文败类): là thành ngữ điển cố, ý là tiểu nhân mà làm ra vẻ quân tử, ngoài mặt thì tỏ ra hiền lành, hiểu biết nhưng bên trong lại đen tối, nham hiểm.
Bạch Hiểu Sinh đấm ngực dậm chân, thật là đau lòng nhức đầu mà.
Phương Niên Niên ở một bên suýt bật cười thành tiếng, Bạch Hiểu Sinh đây không phải là “Chúng ta không phải người sản xuất tin tức, chúng ta chỉ là người đưa tin tức mà thôi” sao, nhưng bọn họ sao có thể phân biệt tin tức là thật hay giả, tin tức đúng là không có tốt xấu, nhưng tin thật tin giả mang tới sự khác biệt rất lớn.
“Hoang đường, nguỵ biện.” Lương tiên sinh hùng hồn thốt ra bốn chữ, sắc mặt vô cùng khó coi. “Nhà ta không chào đón ngươi, đi đi, sau này đừng đến nữa.”
“Sư huynh, đệ cũng không muốn đến quấy rầy huynh, chẳng qua là do Tái Không Không biến mất ở khu vực này, không hề xuất hiện trở lại, đệ có đào sâu ba thước cũng không tìm ra tung tích của hắn. Đệ có một bằng hữu cũ một mực chờ đệ tìm tung tích của Tái Không Không, ở chỗ này đệ có ba thỏi nguyên bảo, đệ đã nhận tiền của người ta, đành phải thay người ta làm việc.”
“Vậy thì có liên quan gì đến ta?” Lương tiên sinh tức cười. “Ta chẳng qua chỉ là một tiên sinh dạy học, nghèo rớt mồng tơi[3], có dính dáng gì đến giang hồ các người đâu.”
[3] Nguyên văn là “thân vô trưởng vật” (身无长物).
“Đệ nắm được một chút tin tức, biết Tái Không Không có lẽ liên quan đến quan phủ.” Bạch Hiểu Sinh lấy lòng Lương tiên sinh. “Đệ biết sư huynh có chút liên hệ với quan gia, nên mới muốn nhờ sư huynh giải vây giúp đệ việc này.”
“Nằm mơ!” Lương tiên sinh quả quyết cự tuyệt.
“Đừng mà, đệ đưa hết ba thỏi nguyên bảo này cho sư huynh, sau đó còn có năm trăm lượng nữa, đệ sẽ chia sư huynh sáu phần.”
Gia cảnh Lương tiên sinh bình thường, ông phụ trách dạy học, không giỏi kinh tế, chỉ nhận một chút học phí gọi là hỗ trợ trong nhà, mọi việc trong ngoài đều do thê tử lo liệu, cũng nhờ thê tử tính toán tỉ mỉ mà cả gia đình cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Ông chỉ có một nhi tử, hiện đang học ở Thư viện Kỳ Sơn, việc học không tiêu tốn nhiều, song việc giao tế bên ngoài lại phải tiêu tốn không ít, hài tử không muốn mất mặt cũng không muốn mở miệng xin gia đình, nhất quyết đi chép sách để duy trì sinh hoạt, sớm cũng đã hơn hai mươi tuổi, chớp mắt đã đến tuổi lập gia thất rồi. Y nhìn trúng một nữ nhi của một vị giáo sư trong Thư viên, đến nay nhà Lương tiên sinh còn chưa gom góp được sính lễ cho ra hồn, Bạch Hiểu Sinh đã điều tra qua, tiền bạc đúng là điểm chí mạng[4] của cả nhà vị sư huynh này, con người dù có thanh cao thế nào cũng ở trong ngũ hành, chẳng lẽ không cần tiền sao?
[4] Nguyên văn là “thất thốn” (七寸), ngạn ngữ Trung Quốc có câu “đánh rắn đánh bảy tấc”, trong đó, “bảy tấc” chính là vị trí một phần bảy chiều dài rắn được tính từ đầu đến hết cơ thể, đây thường là phần tim rắn - được coi là điểm yếu chí tử của loài vật này.
Sắc mặt Lương tiên sinh lúc xanh lúc đỏ: “Cút!”
Ông đẩy Bạch Hiểu Sinh ra, để hắn cút ra ngoài.
Bạch Hiểu Sinh vẫn nắm chặt cửa nhà: “Sư huynh cứ suy nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi thì đến khách điếm kế bên dịch trạm tìm đệ, gần đây đệ đều ở đó cả.”
“Đi, đi, đi!” Lương tiên sinh đẩy người ra cửa, tức giận đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Bạch Hiểu Sinh bị đẩy ra ngoài, cánh cửa đóng sập lại suýt đập vào mũi hắn, hắn vốn là lưu manh không cần thể diện, dứt khoát la làng lên: “Sư huynh, đệ đã chuẩn bị mấy món lễ vật đặt trước cửa nhà huynh, huynh nhớ mang vào cẩn thận. Đệ sẽ ở khách điếm chờ huynh, nhất định chờ huynh.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, trong lòng tràn đầy niềm tin sẽ được như ý nguyện.
Lương tiên sinh đứng bên cửa nhà giận đến run người, qua một hồi lâu thì buông tiếng thở dài. Áo khoác bên ngoài của ông không tệ, nhưng sam y bên trong lại vá chằng vá đụp, chỉ thừa đôi khi cọ lên làn da đến rướm máu. Tiền đâu cơ chứ, quân tử có thể chịu cảnh cơ hèn, ông có thể nhẫn nhục, nhưng thê tử, hài tử thì sao?
Ông lắc đầu, xoay người đi vào bên trong.
Đập vào mắt ông là ánh mắt lo lắng của thê tử, còn có một đôi mẫu nữ xa lạ đứng một bên.
Tháp Na dẫn nữ nhi vái chào, cười nói với sư mẫu: “Bọn ta không quấy rầy nữa.”
“Hôm nay không tiện giữ muội lại, hôm khác lại ghé chơi nhé, ta sẽ làm món cá ướp bã rượu[5] cho mọi người ăn thử.”
[5] Cá ướp bã rượu (糟香鱼).
“Tỷ đã nói vậy thì ta sẽ ghi nhớ, có thời gian chắc chắn ta sẽ ghé chơi, tới khi đó tỷ đừng trách ta phiền.”
“Không trách, ta vui còn không kịp nữa là.” Lúc sư mẫu dẫn mẫu nữ Tháp Na, Phương Niên Niên rời đi còn liếc nhìn Lương tiên sinh một cái, bà tiễn hai người ra ngoài cửa, thấy hai người đi xa mới cúi xuống, nhìn mấy món lễ vật đặt cạnh cửa, là mấy thước vải, ba bốn món bánh ngọt, bà mím môi một cái, ôm lễ vật vào nhà.
“Sao bà lại ôm lễ vật vào rồi?” Lương tiên sinh có hơi lo lắng, lại hỏi dồn dập. “Hai người đó là ai, sao có khách đến mà không báo trước với ta một tiếng? Ta nói chuyện với Bạch Hiểu Sinh thế này, không biết hai người bọn họ nghe được bao nhiêu, than ôi.”
“Hài tử của nàng ở trong tay ông, mặc ông dạy dỗ, người biết điều thì dù có nghe được cũng không truyền đi đâu.” Sư mẫu có hơi tức giận, cũng hơi lên giọng. “Là mẫu thân và tỷ tỷ của Phương Thừa Ý đến tạ lễ ông.”
“Ngược lại nhìn có văn hoá.” Lương tiên sinh xoa bả vai, lời còn lại tuy không nói ra miệng nhưng rõ ràng có ý bảo phụ thân Phương Thừa Ý không phải người nhã nhặn.
“Lễ vật không mang vào mà đặt ở ngoài còn ra thể thống gì, ông đó nha, lúc còn trẻ sao lại không chịu học hành, lại vướng vào bọn người ngoài vòng pháp luật này chứ!”
“Đấy là hồi nhỏ mà, lúc phụ mẫu đưa ta đến học đồ ta chỉ mới sáu tuổi, cái gì cũng không rõ, đến ngày thứ ba phụ thân hỏi ta đã làm những chuyện gì, ta kể chuyện mình móc túi người ta, ông ấy vỗ trán bất lực, cũng không thèm nói gì với lão đầu kia, lập tức ôm ta về nhà.” Lương tiên sinh ôm bụng chua xót, có ai ngờ ba bốn mươi năm đã ưua, ông còn gặp phải một vị sư đệ trên đường đời, đúng là không nói nên lời mà.
“Năm trăm lượng...” Sư mẫu cảm thán.
“Không thể làm việc trái với lương tâm, bỏ đi.”
“Ừ.”
“Có trời mới biết ý đồ bọn họ muốn tìm tên Tái Không Không kia để làm gì, chúng ta là dân thường thấp cổ bé họng, có thể không dính líu thì đừng xen vào.”
“Phải, đừng khiến nhi tử gặp hoạ.”
Rời khỏi nhà Lương tiên sinh, Phương Niên Niên sờ cằm, không nói thêm gì, nàng không ngờ Lương tiên sinh thoạt nhìn rất bình thường lại có dính dáng đến giang hồ như thế, cũng không ngờ cáo thị truy bắt đã bị xé bỏ, mà Bạch Hiểu Sinh và Chương Du vẫn chấp nhất với chuyện “Tái Không Không” như thế này.
“Nha đầu, đang nghĩ gì vậy?”
Phương Niên Niên nói: “Con không ngờ Lương tiên sinh còn có chút quá khứ.”
“Là người ai mà không có quá khứ, đâu có gì lạ.”
“Người trong quá khứ khác người lúc bây giờ, có người thì rực rỡ muôn màu[6], oanh oanh liệt liệt, có người bình bình đạm đạm, không sóng không gió.” Phương Niên Niên cười, kéo cánh tay mẫu thân. “Con nói đúng không?”
[6] Nguyên văn là “tinh thải phân trình” (精彩纷呈), tức đủ loại cảnh đẹp bày ra trước mặt.
“Con thấy loại nào tốt hơn?” Tháp Na vỗ lên mu bàn tay của nữ nhi.
Phương Niên Niên không chút chần chừ: “Đơn giản bình thản, nhân sinh quý ở bình an vui sướng, có thể nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, vòng tuần hoàn sinh hoạt đến khi già đi, không bệnh không tật, tuy buồn tẻ nhưng thật ra lại đáng quý nhất, đúng không ạ?”
“Con đó, mới mười sâu mười bảy thôi mà sao còn bà cụ non hơn cả ta. Lúc ta bằng tuổi con thì chỉ muốn làm một phen đại sự oanh oanh liệt liệt, chứng minh nữ nhi có thể sánh với nam nhân, khi mới gặp phụ thân con đã đánh nhau với ông ấy một trận.”
Phương Niên Niên chưa từng nghe qua chuyện này, lập tức truy vấn: “Vậy người có thắng không?”
“Suýt thắng.” Tháp Na hất hàm, cười nói. “Ông ấy thấy sắp thua ta thì lừa ta.”
Phương Niên Niên hồ nghi, phụ thân đâu phải là người ức hiếp tiểu nữ tử như thế!
“Đừng có không tin, ông ấy gạt ta, nói phía tây có sói đến, ta nhìn sang bên đó xem xét, ông ấy liền đoạt lấy roi của ta, thế ta ta tức giận, nhào qua đánh ông ấy.”
Cũng hơi ra dáng rồi, Phương Niên Niên gật đầu, hó ra lúc phụ thân còn trẻ lại là người “vô lại” như thế: “Sau đó thì sao?”
“Ông ấy ỷ mình là nam nhân, sức lực khoẻ khoắn, cứ ghìm lấy tay ta, không cho ta động đậy. Ta lập tức dùng chân đá ông ấy, không ngừng giãy dụa, thế là ông ấy khiêng ta lên vai, đầu hướng xuống, khiến ta quay cuồng suýt ngất.”
Phương Niên Niên líu lưỡi: “Phụ thân thật xấu.”
“Đúng vậy.” Tháp Na cười, ở khoé mắt bà có thêm nếp nhăn, dung mạo đã phai nhạt theo năm tháng, không còn vẻ năng động của thuở thiếu nữ, thay vào đó là sự trầm ổn, song khi thấy nụ cười này, bỗng chốc như cô nương hiên ngang đanh đá, không chịu thua sức ai ở chốn thảo nguyên phảng phất vẫn còn hiện hữu trong xương cốt bà.
“Khuê nữ, mẫu thân không cầu con đại phú đại quý, những chuyện này rất hư vô, chỉ cầu con có thể tìm được một người đối xử với con rất tốt, con thích y, cả hai có thể bầu bạn đến già.”
Phương Niên Niên vờ thẹn thùng mà cúi đầu, kỳ thật nàng đang né tránh, hai đời cộng lại nàng đã quen sống độc thân, vừa nghĩ tới có nam nhân xông vào vòng tròn thoải mái của mình, không ngừng khiêu chiến với giới hạn của mình, nàng lại đau hết cả đầu, không biết phải xử lý như thế nào... Mặc dù lập gia thất là chuyện ắt phải xảy ra, song nàng hy vọng không phải lúc này, nếu có thể chậm thêm mấy năm thì tốt hơn.
“Về nhà thôi.” Tháp Na vỗ về mái đầu của nữ nhi, kết thúc chủ đề này.
Phương Niên Niên gật đầu.
...
Trong nhà có thêm một người quả thực nhẹ nhàng hơn không ít, Lưu A Tam siêng năng như trâu cày cấy ngoài đồng, không thời khắc nào là không làm việc, không có khách thì lau bàn, quét rác, khách nhân đến thì lập tức chào hỏi. Hắn còn có tài dùng nhánh cỏ bện thành mấy món đồ chơi nho nhỏ, nào là chuột nhắt, nào là tiểu hổ ngốc nghếch không biết trời trăng gì, chọc cho Phương Niên Niên cười nghiêng ngả, suýt nữa đã quên đời mình từng tồn tại một người tên Thẩm Hựu Dự.
Mãi đến khi Thẩm Kỳ lại tới.
Phương Niên Niên nhẩm tính, lần gần nhất hắn đến tặng lễ là buổi sáng ba ngày trước.
Thẩm Kỳ lựa lúc Phương Khuê, Tháp Na không có ở nhà, Phương Đại Ngưu mặc dù không đi theo nhưng cũng vừa được mời đi nắn xương cho người ta, hiện trong quán chỉ còn Phương Niên Niên và tiểu nhị mới thuê là Lưu A Tam.
Lưu A Tam nhìn thấy Thẩm Kỳ, hắn cúi đầu cười chào hỏi, lại chuẩn bị dâng trà nước lên, song bị Thẩm Kỳ vung tay cản lại.
Thầm Kỳ lại đến một mình, còn mang theo một cái rương bằng tre rất to, Phương Niên Niên nhìn thấy, não cũng to theo: “Huynh đừng mang lễ vật tới nữa, lễ vật trước đó cũng mang về đi. Huynh nói với công tử nhà huynh là, ta sẽ không quên đâu.”
Chuyện Huyết Liên Tử, chỉ cần tìm ra được biện pháp lấy ra, nàng tuyệt đối sẽ phối hợp.
Thẩm Kỳ nhanh nhảu: “Dạ vâng, cô nương.”
Phương Niên Niên: “...”
Hôm trước hắn cũng nói như vậy, kết quả lúc ra về cũng có mang về đâu.
Thẩm Kỳ nói: “Ta rất muốn cảm tạ cô nương, ngày đó cô nương chuẩn bị món ăn cho ta mang về, công tử yêu thích vô cùng, buổi tối còn ăn thêm hai chén cơm, nhìn rất có khẩu vị. Lão gia phu nhân hiện đang trông chừng công tử, giao một số việc cho công tử phụ trách, công tử không thể phân thân, nên không có cách nào quay lại như thời hạn đã định, tiểu nhân đến đây báo một tiếng, mong cô nương chớ trách công tử nhà ta, chờ khi ngài ấy rảnh rỗi nhất định sẽ quay lại.”
Phương Niên Niên dùng tay cào cào mặt bàn, lẩm bẩm: “Ta làm gì dám trách tội hắn, ta cũng đâu có tư cách gì.”
Chẳng qua nàng chỉ là “con nợ” vì ăn phải Huyết Liên Tử, hắn lại đi giải thích nhiều như vậy với nàng.
Thẩm Kỳ chắp tay cười: “Cũng thỉnh cầu cô nương lại chuẩn bị thêm vài món, công tử nhà ta rất nhớ món ăn cô nấu, những thứ khác đều ăn không vào.”
Phương Niên Niên cười giả lả.
Thẩm Kỳ cũng cười theo.
Phương Niên Niên hậm hực đi ra phía sau quầy hàng: “Hoá ra ta chỉ là trù nương của công tử nhà ngươi, hắn thì hay rồi, của ngon vật lạ cao lương mỹ vị trong nhà thì không muốn ăn, hết lần này tới lần khác lại ăn cơm canh đạm bạc nhà mình, âm mưu gì thế không biết.”
Đồ gian xảo!
Thẩm Kỳ ngao ngán trong lòng, tâm can vương gia nhà mình đều chôn ở trà quán này, thứ đang ở kinh thành chỉ là một cái xác không hồn, lúc nào cũng chực chờ chuồn đi.
Phương Niên Niên huơ tay: “Huynh trông chừng quán giúp ta một chút, để ta xem có thể chuẩn bị món gì cho huynh ấy.”
Thẩm Kỳ hạ thấp người: “Làm phiền cô nương rồi.”
Phương Niên Niên nhẹ nhàng đi ra sau nhà, hôm qua nàng làm một chút món thịt bát bảo xào tương[7], đây là món ăn quê nhà nàng học ở kiếp trước, dùng kèm mỳ sợi sẽ cực kỳ ngon miệng.
[7] Thịt bát bảo xào tương (八宝肉酱).
Trên kệ có một chiếc bình được đặc biệt đóng gói, Phương Niên Niên lấy xuống, đặt trên mặt bàn, miệng nói là không thèm để ý Thẩm Hựu Dự, vậy sao lúc nấu còn chủ động chia ra một chiếc bình nhỏ thế này?
Phương Niên Niên vỗ vỗ bình, bên trong là thịt bát bảo xào tương, lúc nấu nàng có cho nhiều hơn một muỗng đường.
Thịt lợn, đậu phụ khô và măng đều thái hạt lựu, cho vào chiên ngập dầu, sau đó xào với tương đậu nành và nước mắm ngọt đến cạn nước, một lúc sau sẽ có một lớp mỡ trắng đông lại trên bề mặt, lúc ăn, múc một thìa đầy cho vào bát mì, nhiệt độ của sợi mì sẽ làm tan lớp mỡ, mùi thơm của thịt bát bảo xào tương sẽ toả ra thoang thoảng, dùng đũa trộn đều, sẽ có một bát mì sốt thịt thơm ngon, cho thêm vài miếng dưa chuột thái sợi và rau trụng lên trên, mỹ vị cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Món bánh gạo chiên giòn lần trước quá cầu kỳ rồi, mình đưa huynh ấy một ít đậu phộng rang thôi, không lại khiến huynh ấy ăn đến nghiện, cứ bắt mình phải nấu mãi.”
Phương Niên Niên ngoài miệng thì ghét bỏ, song bản thân lại không ý thức được mà nhanh nhẹn lấy ra đậu phộng, đường trắng, đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi nấu mỹ thực.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương