Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 45: Gừng Non Tía Tô



“Mùi vị gừng non rất ngon.” Thái tử ngồi đối diện Thẩm Hựu Dự, hai người cách nhau một cái bàn, đều ăn cơm chan nước trà.

Gừng non tía tô rất đưa cơm được lấy ra khỏi một chiếc bình men trắng mập mạp, múc vào một chiếc đĩa gỗ mun nhỏ, thật ra để vào đĩa sứ trắng sẽ đẹp mắt hơn, gừng non vàng nhạt nhuộm bởi tía tô tạo ra màu tím nhạt rất đẹp, khi xếp thành từng lát mỏng lên đĩa sứ trắng sẽ thanh nhã hơn, không nặng nề giống như đĩa gỗ mun.

Thẩm Hựu Dự ăn một miếng liền nhìn Thái tử một cái, thấy gừng non trong đĩa càng ngày càng ít, khuôn mặt ra vẻ ta không bận tâm tràn ngập đau đớn và miễn cưỡng...

“Gừng non cay ăn rất đưa cơm, là trù nương trong phủ làm à? Ở đâu có thêm vị trù nương này vậy, ta lại không biết luôn đó.” Mặt mày Thái tử rất thanh tú dịu dàng, rất giống Hoàng hậu, lại có phần xuất chúng hơn Hoàng hậu nhiều, kết hợp với mắt sáng mày thanh của Triệu gia, càng thêm thu hút sự chú ý của người khác. “Mùi vị không tệ, hoàng đệ cho hoàng huynh bình gừng non này được không?”

Tướng mạo này phối hợp với khí chất ôn tồn lễ độ khiến Thái tử nổi danh là ôn hoà hiền hậu, rất được lòng tầng lớp văn nhân.

Thế nhưng cũng vì vậy mà y không được Thánh nhân sủng ái.

Thẩm Hựu Dự hẹp hòi giữ chặt cái bình: “Chẳng qua là chút dưa muối bình thường, Đại hoàng huynh cứ nói với phòng bếp, bảo bọn họ làm nguyên một hũ cho huynh.”

“Nhưng mà huynh thấy món ăn của đệ càng ăn càng ngon hơn, huynh đổi Ô Kim chuỷ thủ cho đệ.”

Thái tử thấy Thẩm Hựu Dự có ý bảo vệ, cũng cố ý trêu đùa.

Ô Kim chuỷ thủ là vật phẩm mà phiên bang tiến cống, chém sắt như bùn, cắt lìa sợi tóc, Thẩm Hựu Dự rất là thích thú, nhưng Thánh nhân lại ban thanh chuỷ thủ này cho trưởng tử, hoàn toàn không để ý đến lão Lục đang rất thèm muốn.

Thẩm Hựu Dự năn nỉ Thái tử mấy lần, Thái tử đều không chịu, bây giờ lại lấy ra đổi với một bình gừng non.

Trong lòng Thẩm Hựu Dự hơi dao động, cuối cùng vẫn kiên định với lựa chọn của mình: “Quên đi, một thanh chuỷ thủ thôi mà, không bằng gừng non.”

Thái tử nhướng mày, xem ra đây không phải là một bình gừng non, mà là một nhân vật đứng sau bình gừng non này. Thái tử mỉm cười trêu chọc: “Ô Kim chuỷ thủ chế tác tinh xảo đẹp đẽ, rất là gọn nhẹ, thích hợp cho cô nương gia mang theo bên người, làm vật phòng thân.”

Thẩm Hựu Dự nhìn Thái tử, nụ cười có hơi mất tự nhiên: “Đại hoàng huynh nói đùa.”

Thái tử bật cười lắc đầu, có hơi thở dài: “Đệ đó, đệ phải biết, hôn sự không thể làm chủ.”

Thẩm Hựu Dự mím môi, lời mẫu thân nói vẫn còn quanh quẩn bên tai, khi chọn thê tử cho hắn, người này phải có tướng mạo đoan trang, gia thế hiển hách. Trưởng sử cũng vô tình nói đến, cưới thê cưới hiền, nạp thiếp tuyển mỹ, sao không ám chỉ hắn chứ... Nhưng mà, Thẩm Hựu Dự không muốn một nữ nhân mà mình chưa từng gặp mặt lại chiếm vị trí chính thê, hắn nghĩ, hắn muốn...

Dáng vẻ nha đầu thối mang mũ phượng khăn quàng[1], vừa xấu hổ vừa e sợ hiện lên trước mắt, Thẩm Hựu Dự thoáng cái khí huyết dâng trào, lập tức tự hỏi có phải nội thương của mình chưa lành hay không?

[1] Nguyên văn là “phượng quan hà bí” (凤冠霞帔): mũ mão và khăn choàng vai của phi hậu trong hoàng cung.

“Đại hoàng huynh, huynh thật sự đổi Ô Kim chuỷ thủ à?” Thẩm Hựu Dự sờ cái bình, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

Thái tử sau khi kinh ngạc thì lộ ra nụ cười: “Đổi.”

“Cho huynh, huynh mau đưa chuỷ thủ cho đệ.” Thẩm Hựu Dự miễn cưỡng đưa cái bình ra, dặn đi dặn lại. “Huynh ăn xong nhớ trả bình lại cho đệ, tốt nhất tối nay đưa chuỷ thủ cho đệ luôn.”

Thái tử: “...”

Thật muốn ném chuỷ thủ lên đầu đệ đệ thối.

Hai huynh đệ vừa ăn xong không bao lâu, bên ngoài có nội thị đi tới, khom người nói: “Thái tử điện hạ, Lục điện hạ, quan gia đang ở trường kỵ xạ, mời hai vị điện hạ đi qua.”

Thẩm Hựu Dự nhìn sang Thái tử: “Còn có ai đi không?”

Nội thị nói: “Nhị điện hạ và Tam điện hạ cũng ở đó.”

Thẩm Hựu Dự nhíu mày, nói: “Ta biết rồi, ta với Thái tử lập tức đi ngay.”

Thái tử đè bả vai Thẩm Hựu Dự, cười bảo: “Đừng có nhăn nhó, để phụ hoàng thấy được thì sẽ nổi giận đó.”

“Ghét hai người bọn họ nhất.” Thẩm Hựu Dự thẳng thừng, không hề có ý kiêng kỵ.

Hắn quét mắt nhìn chung quanh, tất cả mọi người đều giả vờ bận rộn, nhưng tai còn vểnh cao hơn thỏ. Thẩm Hựu Dự cười khinh, lúc phụ hòng đang độ tuổi xuân lại có một đám người âm thầm giật dây gây rối, nhất quyết muốn huynh đệ bọn họ bất hoà, vậy thì nhìn cho rõ, chuyện hỗn loạn nào đều do hắn làm đấy, vốn dĩ Đoan vương cũng không có thanh danh tốt đẹp gì.

“Đừng có nói nhảm nữa, đi thôi.” Thái tử dùng sức đè xuống bả vai hoàng đệ, tảng đá nặng nề bị dồn nén trong lòng lại sinh ra mấy phần ấm áp.



Ở trường kỵ xạ, Hoàng đế đã ngoài năm mươi mà lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt vẫn nhanh nhạy, thân thủ vẫn mạnh mẽ như thuở còn trẻ trung, ông kéo cung, bắn tên, phát nào cũng trúng hồng tâm, không lệch mũi nào.

Ông có thể là Tần Vương ẩn nhẫn mấy năm không hề bộc lộ, cũng là đế vương dứt khoát quả quyết, tâm sâu như biển, ông hoàn toàn kế thừa tâm cơ từ phụ thân, nhưng lại không học được thói bất cần đời, vui sướng dạo chơi nhân gian của Cao Tổ.

“Tuyệt.”

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử lớn tiếng khen hay.

Người trước rất giống Hoàng đế, bất kể là thân hình hay mặt mày; người sau thì sắc mặt lại có vẻ u buồn hơn, giống như lúc nào cũng có thể kéo người khác lại để than thở.

Lúc Thẩm Hựu Dự chạy đến thì thấy hai người bọn họ giống như lộng thần đang reo hò khen ngợi, vỗ tay múa chân hết sức khoe trương, gần như có thể lên đài diễn vai hề. Hắn nôn oẹ trong lòng, càng thêm mất kiên nhẫn với cuộc sống trong kinh, vô cùng muốn quay lại quán trà nhỏ, ngày ngày vui vẻ với nha đầu thối, không phải làm gì cả.

“Phụ hoàng.”

Thẩm Hựu Dự đi theo Thái tử hành lễ.

Hoàng đế kéo cung, cũng không thèm nhìn hai người: “Không gọi hai đứa tới, chắc hai đứa cũng quên người phụ thân này luôn rồi.”

Thái tử cay đắng nói: “Phụ hoàng nói đùa, trong tay có quá nhiều việc, không thể rảnh rang đến trường kỵ xạ, nhi thần...”

“Chuyện của Đại hoàng huynh sao có thể nhiều bằng phụ hoàng?” Nhị hoàng tử lên tiếng. “Lại bận rộn đến mức không thể qua thỉnh an phụ hoàng?”

Thẩm Hựu Dự hừ một tiếng: “Phụ hoàng giao cho Đại hoàng huynh xử lý tình hình thiên tai ở An Nam, đương nhiên không giống với bọn vô công rỗi nghề chỉ đi qua đi lại như chúng ta, có đúng không Nhị hoàng huynh?”

Thái tử thân là người kế vị một nước, Hoàng đế giao cho hắn trùng tu kiến trúc cũng như trấn an bách tính sau thiên tai là hợp lẽ nhất, nhưng cũng khiến Nhị hoàng tử cảm thấy oán hận nhất, không phải chỉ là một kẻ nhờ sinh sớm hơn mới được cái danh trưởng tử thôi sao!

“Với lại ngày nào Đại hoàng huynh cũng lên điện Minh Quang thảo luận chính sự với phụ hoàng mà.” Thẩm Hựu Dự nói thêm.

“Cũng phải, có điều không thấy Lục hoàng đệ đến điện Minh Quang thảo luận chính sự nhỉ.”

Thẩm Hựu Dự không biết xấu hổ: “Đệ ngủ muộn, dậy không nổi.”

“Ngày mai phải dậy sớm, nếu đến điện Minh Quang trễ, trẫm sẽ sai người đánh gậy con.” Hoàng đế bắn một mũi tên, chấm dứt bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa các nhi tử.

Thẩm Hựu Dự: “...”

Cảm thấy thật là tổn thương.

Hoàng đế ném cung tiễn đi, tự động có nội thị cẩn thận đón lấy. Ông quay sang một bên nói: “Đưa kiếm cho Đại lang, Nhị lang đi, để ta xem thử các con có thụt lùi không.”

“Phụ hoàng yên tâm, ngày nào nhi thần cũng tập võ, chưa hề lười biếng.” Nhị hoàng tử kích động tiếp nhận thanh kiếm từ nội thị, âm thầm liếc mắt khiêu khích Thái tử.

Thái tử bất lực, hắn vốn không tinh thông võ nghệ, cầm bút giỏi hơn cầm kiếm, nhưng phụ hoàng rõ ràng thích nhi tử cường tráng mạnh mẽ[2] hơn, rất tán thưởng đối với lão Nhị, câu nói “Thằng nhóc này rất giống trẫm!” cũng được nhắc lại mấy lần.

[2] Nguyên văn là “khổng vũ hữu lực” (孔武有力), tức là vóc dáng cường tráng, sức khoẻ mạnh mẽ.

Không chỉ vậy, Hoàng đế còn nhiều lần bày tỏ sự bất mãn với Thái tử, thậm chí đã từng nói với hai vị phụ chính đại thần Vương, Chương rằng: Nếu lập trữ quân khác thì như thế nào?

Vị trí Thái tử tràn ngập nguy hiểm.

Đao kiếm không có mắt, Nhị hoàng tử dũng mãnh, Thái tử liên tục lui về, Hoàng đế thấy vậy thì nhíu mày, vô cùng không hài lòng với Thái tử mềm yếu.

Ở bên này, Thẩm Hựu Dự siết chặt nắm đấm, nhìn thái độ như đang trêu đùa của Nhị hoàng tử mà hận đến nghiến răng, hắn ta biết rõ Thái tử bận rộn với tình hình An Nam sau thiên tai, năm sáu ngày nay mỗi ngày chỉ có thể chợp mắt một hai canh giờ, thể lực vốn đã không có, lại còn đánh ra đủ chiêu thức xảo trá... Thẩm Hựu Dự không dám nhìn phụ hoàng, nhưng hắn cực kỳ bất mãn với cách cư xử của ông.

“Lục hoàng đệ, gần đây đệ làm gì đó, ngay cả Trung thu cũng không hồi cung luôn vậy?”

Thẩm Hựu Dự ngơ ngác nói: “Xưa nay Tam hoàng huynh đâu có bận tâm đệ đang làm gì, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Làm hoàng huynh, sao có thể không quan tâm được?”

“Đệ cũng hồi cung mấy ngày rồi, bây giờ Tam hoàng huynh mới hỏi thăm, có hơi chậm chạp rồi nhỉ.”



Tam hoàng tử rầu rĩ: “Mấy lần nhìn thấy đệ, muốn nói chuyện với đệ một chút, đệ cứ vội vã chạy đi.”

Thẩm Hựu Dự: “...Ha ha.”

“Lục hoàng đệ khá hiểu rõ chuyện trên giang hồ, đệ có biết đến Huyết Liên Tử không?”

Thẩm Hựu Dự hơi giật mình, liếc mắt nhìn Tam hoàng tử: “Sao Tam hoàng huynh lại nhắc đến chuyện này?”

“Thân thể Đại nương nương lâm bệnh, chúng ta là nhi tử, nhất định phải phân ưu với người, huynh nghe nói Huyết Liên Tử có thể trị được bách bệnh, tìm tới cho Đại nương nương dùng thử, cũng không phải là không tốt.”

Thẩm Hựu Dự gật đầu loạn xạ.

“Tên võ lâm minh chủ đó, cái gì mà Trần gia ở Hoài Nam lại nhiều lần từ chối, sau cùng thì thẳng thừng bảo không thấy Huyết Liên Tử, thật là một bọn chó ăn gan hùm. Huynh sai Chương Du truy tìm nhưng cũng không có manh mối, chỉ là một viên Huyết Liên Tử thôi mà, sao lại khó khăn như vậy?”

Thẩm Hựu Dự nhíu mày, chẳng lẽ người ở triều đình đang tận lực tìm Huyết Liên Tử chính là Tam hoàng huynh sao?

“Không biết nữa.”

Sự chú ý của hắn từ đầu đến cuối vẫn dồn vào võ trường, thấy Thái tử liên tục lui về, Nhị hoàng tử thì cứ ép sát từng bước, đây ắt là muốn Thái tử xấu mặt trước phụ hoàng và tất cả mọi người mà.

Thẩm Hựu Dự sinh lòng chán ghét, hắn rút thanh kiếm bên cạnh ra, vọt vào trong võ trường, đón lấy chiêu thức của Thái tử và Nhị hoàng tử, hắn đứng chắn trước Thái tử, khiêu khích nhìn Nhị hoàng tử: “Lâu rồi không so kiếm với Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh thử với đệ một chút nào.”

“Lục hoàng đệ đừng có càn rỡ gây rối, muốn so kiếm thì đợi trận sau đi chứ.”

Thẩm Hựu Dự nhìn xuống thanh kiếm trong tay mình, cười bảo: “Đây không phải trận thứ hai sao?”

Thẩm Hựu Dự cũng không động thủ, Nhị hoàng tử đành phải ra tay trước, y cực kỳ tức giận với Thẩm Hựu Dự lúc nào cũng bảo vệ Thái tử, ỷ vào Quý phi mà khiến phụ hoàng ít nhiều cũng phải thiên vị, hắn có làm xằng làm bậy đi chăng nữa cũng chỉ bị phụ hoàng nhẹ nhàng trách cứ hai câu.

Nào có như hắn, phải luôn tìm cơ hội biểu hiện mình ở khắp nơi, trước có Thái tử ngăn cản, sau có lão Lục cản trở, được phụ hoàng ngẫu nhiên khích lệ hai câu, các đại thần trong triều muốn khen thêm cũng không được, thật là phiền phức.

Thân thủ Thẩm Hựu Dự không tồi, hắn có thể vượt qua chùa Không Âm để lấy đi bảo vật Huyết Liên Tử, ắt có một thân võ công xuất chúng. Nhưng hắn giỏi giang, không có nghĩa Nhị hoàng tử là một kẻ hèn nhát, Nhị hoàng tử cũng tinh thông võ nghệ, thực lực ngang ngửa Thẩm Hựu Dự.

Hai người càng đánh càng hăng, mỗi chiêu thức xuất ra dường như đều là đòi mạng.

Hoàng đế ngồi trên ghế cao, trầm giọng hô lên: “Đủ rồi.”

Thẩm Hựu Dự và Nhị hoàng tử đang triền đấu mới chịu tách ra, cả hai trợn mắt nhìn nhau, không ai phục ai.

Lộc cộc lộc cộc.

Mấy hạt đậu phộng rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh khiến mọi người dồn mắt chú ý.

Thẩm Hựu Dự cúi đầu, nhìn thấy hầu bao treo bên hông mình không biết bị mũi kiếm của Nhị hoàng tử phá rách từ lúc nào, đậu phộng ngào đường ở bên trong chen nhau rơi ra ngoài, tựa như một chuỗi ngọc trai bị đứt, từng hạt ngọc lăn xuống đất xoay tít mù.

Thẩm Hựu Dự: “!!!”

Hắn càng tức giận hơn.

“Chà, Lục hoàng đệ vẫn là tiểu oa nhi thích mang đồ ăn vặt theo người nhỉ.” Nhị hoàng tử trào phúng.

Thẩm Hựu Dự dùng tay che lại hầu bao để đậu phộng hạn chế rơi ra ngoài, hắn cười lạnh: “Huynh còn không có mà ăn.”

Trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn, may là sáng nay hắn sợ đậu phộng làm bẩn hầu bao cá chép, nên đã đổi sang một cái hầu bao khác.

Nói xong một câu còn chưa nguôi cơn giận, Thẩm Hựu Dự lại bảo: “Trân tu mỹ vị đó, huynh từng thưởng thức qua à? Hừ, sao đệ có thể coi trọng mấy món ăn vặt tầm thường được chứ?”

Nhị hoàng tử: “...”

Biết nhà ngoại ngươi có tiền, tạo điều kiện cho ngươi có thể sống phóng túng không cần tiết kiệm, đúng là đáng giận mà.

Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Chương trước Chương tiếp