Phương Gia Tiểu Trà Quán
Chương 49: Bánh Củ Ấu
Trong sân ánh sáng mờ mịt, đèn lồng ngoài hành lang chiếu sáng bên trái Thẩm Hữu Du. Những tia lửa trong lò than ngày càng đỏ hơn, giống như dung nham tĩnh lặng trong miệng núi lửa, chỉ có hơi nóng toả ra từ những vết nứt, ánh sáng vàng cam dát lên góc cằm Thẩm Hựu Dự, khiến khuôn mặt hắn trở nên sắc sảo và góc cạnh hơn, làm nổi bật tâm tình đắc ý của thiếu niên.
Phía trên lò than có vỏ quýt, hương quýt chua ngọt toả ra, hun đến mức khuôn mặt Phương Niên Niên bất tri bất giác trở nên đỏ ửng, đôi mắt lúng liếng, lấp lánh ánh cười.
Nàng cong môi hỏi: "Bí mật võ lâm gì thế? Có thể nói ta nghe một chút không?"
Thẩm Hựu Dự ngồi thật ngay ngắn, hơi cúi đầu xuống, hắn tưởng tượng dáng vẻ của mình bây giờ chắc là ổn trọng như núi, không giận mà uy. Thiếu niên trong quá trình trưởng thành sẽ vô thức bắt chước hình tượng phụ thân, nếu bây giờ có một chiếc gương đặt trước mặt, chắc chắn hắn sẽ phát hiện điều này, nhưng so với nam nhân tâm sâu như biển kia thì hắn lại có nhiều điểm khác biệt, Thẩm Hựu Dự thể hiện tất cả cảm xúc qua ánh mắt, khoé miệng hắn cong lên, toát ra niềm vui sướng tràn đầy khi ngồi cạnh ý trung nhân.
Thẩm Hựu Dự hắng giọng, chuẩn bị lên tiếng. Tay áo bị níu lại, uy nghiêm như núi lập tức sụp đổ, cơ thể nghiêng về phía Phương Niên Niên, khoảng cách của hai người lập tức trở nên gần hơn, trên người nàng toả ra mùi hoa nhài mát mẻ thần bí, hấp dẫn người khác tới thăm dò, đến gần, mò mẫm...
"Hả... Sao huynh không ngồi cho vững vậy, ta kéo tay một cái mà huynh suýt ngã rồi." Phương Niên Niên thấy Thẩm Hựu Dự ngồi thẳng lưng, nói nghe không rõ nên nhẹ nhàng kéo áo một cái, không ngờ Thẩm Hựu Dự không ngồi vững, suýt chút núi thịt này đã đè lên người mình. "Ngồi xuống ngồi xuống, đừng thừa nước đục thả câu, mau kể đi."
Nàng đánh hơi được chuyện bát quái, càng hiếu kì hơn với bí mật võ lâm.
Thẩm Hựu Dự ôm bụng mình, xích lại gần Phương Niên Niên hơn.
"Đệ đệ nàng tưởng tượng về võ lâm quá tốt đẹp, nghĩ người thành danh trong võ lâm đều rất hoàn mỹ, cho nên mong mỏi trong lòng. Ta bèn kể vài chuyện, đánh tan ảo tưởng của hắn. Diệu Pháp đại sư ở chùa Quan Âm hơn một tháng, cứ ba năm ngày sẽ giảng kinh cho Phật tử, nàng biết không, ông ta có một thói quen, mỗi ngày ngủ trưa dậy thì đều ngâm chân."
Phương Niên Niên gật đầu, cũng giống như dưỡng sinh.
Thẩn Hựu Dự nói: "Ngâm chân xong thì nhất định sẽ cạy móng chân, ông ta sẽ tỉ mỉ cạy khoé chân từng ngón chân cho sạch bách, cạy xong còn để lên mũi ngửi."
Phương Niên Niên: "..."
Lặng lẽ để xuống khoai lang nướng không còn bao nhiêu.
"Trong thoại bản luôn kể về Tái Không Không như một đại hiệp, nàng biết không, hắn ta thích nằm nhoài ra cửa sổ, ngắm nam nhân tắm rửa."
"Bạch Hiểu Sinh mà chúng ta từng gặp, hành tẩu lâu ngày bên ngoài, mặt đen như than, giống như một lão nông đã lao động nhiều năm. Hắn ta có một tâm bệnh, chính là có cánh tay thứ ba, đi đâu cũng thuận tay trộm đi vài món, không cần biết là đũa ăn, chun buộc tóc, chỉ cần là đồ của người khác thì hắn sẽ không kiềm được mà thó đi."
Phương Niên Niên líu lưỡi: "Chẳng trách ta cứ cảm thấy thiếu mất chén trà."
"Vị Minh chủ võ lâm chúng ta đã gặp, sau khi Trương Mãnh xảy ra chuyện, ông ta cải trang thành ăn mày, lấp liếm muốn trốn về Hoài Nam, quan tuần thấy dáng vẻ ông ta khác thường, đầu trâu mặt ngựa nên tóm lấy, trải qua nhiều biến cố thì ông ta bị đẩy vào đại lao Hình bộ. Nghiêm hình mới biết, Trần Lệnh đã nuốt mất võ lâm chí bảo mà mình được giao bảo quản."
Phương Niên Niên kinh ngạc: "Hả?"
Thẩm Hựu Dự cười lạnh: "Trần Lệnh sợ vợ, trong nhà không có thiếp thất động phòng, ngay cả một nha hoàn bà tử dáng dấp đẹp mắt một chút cũng không có. Thê tử ông ta có quản lý chặt chẽ thế nào cũng chỉ quản được trong nhà, không thể quản bên ngoài, năm năm trước Trần Lệnh có nhân tình bên ngoài là một quả phụ, giấu mỹ nhân trong trạch viện ở ngoài. Giấu đầu lòi đuôi, cho dù lấp liếm giỏi thế nào cũng sẽ lộ ra dấu vết, chỉ mới che giấu một tháng mà thê tử ông ta đã phát hiện. Trần phu nhân dẫn theo mẹ chồng đến loạn đả một trận với quả phụ kia, đánh tới mức không ra hình dạng."
"Hừ, nam nhân như thế không có cũng được, Trần phu nhân cho dù có bắt được tiểu tam khắp thiên hạ thì sao, trượng phu bất trung thì sẽ có tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục..." Phương Niên Niên khịt mũi.
Thẩm Hựu Dự thắc mắc mấy từ kỳ lạ "tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ" là ý gì, sau khi cẩn thận suy xét một phen mới hiểu ra ý nghĩa, hắn nhìn Phương Niên Niên một chút, tự nhủ phải khắc cốt ghi tâm.
Hắn kể tiếp: "Sau khi giết ngoại thất kia, Trần phu nhân liền về nhà nhảy giếng. Trần Lệnh về nhà, chỉ thấy thê tử và ngoại thất đã trở thành hai cái xác lạnh lẽo."
"Ông ta cho ai ăn Huyết Liên Tử?" Phương Niên Niên gần như đã biết võ lâm chí bảo biến mất thế nào.
Thẩm Hựu Dự định đùa "Nàng đoán xem!", song nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Niên Niên tràn ngập sự giận dữ, rõ ràng nàng rất căm ghét hành vi tác phong trơ trẽn của Trần Lệnh, cho nên sáng suốt không nói thêm lời đùa cợt.
Hắn nói: "Trần Lệnh bất chấp mọi người ngăn cản, lấy Huyết Liên Tử ra. Nhưng sau khi lấy ra thì ông ta bắt đầu do dự, vừa không nỡ bỏ chính thê đã cùng mình đi qua mưa giông, dù sao hai người thành thân nhiều năm, cùng sinh con dưỡng cái, của hồi môn của thê tử còn chất đầy nhà. Nhưng ông cũng không nỡ bỏ ngoại thất, người ấy cẩn thận dịu dàng, tri kỷ tinh ý, khiến ông ta cảm thấy thoả mãn hơn bao giờ hết."
"Cho nên?" Phương Niên Niên truy hỏi, không kiên nhẫn nghe lời so sánh, trong lòng vô cùng chán ghét Trần Lệnh.
"Ông ta chia Huyết Liên Tử làm đôi, đút cho hai người ăn."
Phương Niên Niên nghẹn lời: "Huyết Liên Tử thật sự có thể tái tạo da thịt người chết à?"
"Thiên hạ làm gì có thần dược như thế, nếu thật sự có thể làm được thì không phải thuốc, mà là tiên đa." Thẩm Hựu Dự nhếch miệng mỉa mai, nhưng thế nhân vốn ưa thích truyền thuyết thần kỳ. "Huyết Liên Tử là thuốc, có thể cường thân kiện thể, chữa được bách bệnh, nhưng không thể cải tử hồi sinh. Trần Lệnh đem một viên Huyết Liên Tử hoàn chỉnh đút cho hai cỗ thi thể khiến nó bị nhiễm thi độc, vốn dĩ Huyết Liên Tử đã mất đi dược tính, thế là càng hư hỏng, trở nên vô tác dụng."
Phương Niên Niên sờ vào nốt mụn ẩn trên mặt mình, xem ra Huyết Liên Tử không phải vạn năng, không trị được chứng mất cân bằng nội tiết tố và mụn trứng cá thế này.
"Thôi đừng kể bí mật võ lâm nữa, thật khó chấp nhận." Phương Niên Niên làu bàu rồi thở dài một hơi. "Hôn sự Tú Tú gặp trắc trở, phải làm sao bây giờ?"
"Tình hình này, ngoại trừ việc an ủi nàng ấy, nàng cũng không giúp được gì." Thẩm Hựu Dự nghĩ sao nói vậy.
"Chậc!" Phương Niên Niên thở dài. "Mẫu thân không chịu nói nhiều với ta, chỉ kể là Lý thẩm với cữu cữu chỉ nói miệng chuyện hôn sự, không hề có thiếp mời gì cả, cũng chưa từng trao đổi tín vật. Tên biểu ca kia từ Thái học quay về không biết vì sao lại lật lọng, lúc Tú Tú tới nhà cữu cữu, cữu mẫu liền tách Tú Tú ra khỏi biểu ca, nói bóng nói gió rằng nhi tử nhà mình sau này sẽ có tiền đồ to lớn, cần một vị thê tử có thể trợ lực cho gia đình."
Phương Niên Niên tức giận, vị biểu ca kia nhìn mặt mà bắt hình dong, hoá ra là một kẻ hèn trèo cành cao. "Ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện."
"Nàng nói đi." Thẩm Hựu Dự lập tức ưỡn ngực, được nhờ vả là một chuyện cực kỳ sung sướng, hắn âm thầm hứa hẹn: Chỉ cần lấy được nàng, ta tuyệt đối không thay lòng, chỉ có mỗi mình ái thê.
Nhắc đến "ái thê", trong lòng hắn dạt dào đắc ý, lông mày nhăn nhó nhíu lại, sau đó lại ngượng ngùng.
Phương Niên Niên liếc nhìn Thẩm Hựu Dự, không để ý đến ánh mắt ngượng ngùng và mong đợi của hắn, người nhà đều muốn hắn thành thân, thuở tân hôn vui vẻ[1], không cần lo lắng phu thê hoà thuận, cử án tề mi[2], cầm sắt hài hoà[3]...
[1] Nguyên văn là "tân hôn yến nhĩ" (新婚燕尔), vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.
[2] Cử án tề mi (举案齐眉): nâng khay ngang mày, ý nói vợ chồng tôn trọng nhau. Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang (孟光) dọn cơm cho chồng đều dâng mâm lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Cũng nói là "Mạnh Quang cử án" (孟光舉案).
[3] Cầm sắc hài hoà (琴瑟和谐): cầm sắt là hai nhạc cụ thường dùng trong hòa tấu âm nhạc cho ra âm thanh hòa hợp rất hay, nên còn được ví với vợ chồng hòa thuận, phu xướng phụ tùy (夫唱婦隨).
"Nhờ huynh điều tra giúp ta rốt cuộc vị biểu ca kia đã làm gì, hắn ta muốn trèo cao, ta sẽ khiến hắn không trèo lên nổi."
Hai mắt Thẩm Hựu Dự sáng lên, hắn thích nhất là tính cách không chịu thiệt thòi này của Phương Niên Niên: "Hạng người thấy sang bắt quàng làm họ[4] này không đáng làm rường cột[5] quốc gia, nàng yên tâm, ta có thể làm được."
[4] Nguyên văn là "phàn long phụ phượng" (攀龙附凤), tức là bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao, chỉ sự dựa dẫm vào người có quyền thế.
[5] Nguyên văn là "đống lương chi tài" (栋梁之材).
Hắn vỗ ngực bôm bốp, giống như đang khoe khoang bản thân mình không phải là người ham hư vinh.
Phương Niên Niên nói: "Nhờ cả vào huynh."
Thẩm Hựu Dự cam đoan: "Được."
Tháp Na đột nhiên mở cửa, thấy Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự đang ngồi cạnh lò than ở ngoài, lúc này mới ý thức được trong nhà vẫn còn một nhân vật khiến mình không yên lòng.
"Sao còn chưa về phòng thế này?" Giọng nói Tháp Na có chút lạnh lùng.
Dưới mông Phương Niên Niên như gắn một cái lò xo, nàng lập tức nhảy cẫng lên: "Tuyết Cầu gọi bằng hữu qua đây, con ra xem một chút, giờ con về phòng đây."
Tháp Na lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Phương Niên Niên thè lưỡi, rảo bước quay về phòng, để mặc Thẩm Hựu Dự đang đỏ mắt chờ mong nên chưa kịp phản ứng.
Khi Phương Niên Niên rời đi, mùi hoa nhài trong không khí dần dần phai nhạt, hơi lạnh dường như tăng lên khiến mùi thơm trở nên thất thường, phảng phất chỉ còn sự lạnh lẽo. Thẩm Hựu Dự cố gắng phân biệt mùi hương còn sót lại, song chỉ ngửi được hương quýt còn vương. Vỏ quýt nằm trên lò than suốt một khoảng thời gian có vẻ đã khét lẹt, hương vị trở nên mơ hồ nhớp nháp, giống như thái độ lạnh lẽo cứng rắn của người vừa ngồi xuống, vô cùng khó đoán.
Thẩm Hựu Dự có hơi do dự.
Giọng nói Tháp Na rất lạnh nhạt, chất chứa sự chán ghét đối với Thẩm Hựu Dự: "Ta biết những vị công tử xuất thân danh môn thế gia như các ngươi chẳng qua chỉ là tham luyến hương dã mới mẻ, cho nên mới nhớ mãi không quên, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về tổ ấm phú quý mà thôi."
Bà chỉ thiếu điều nói thẳng là nhà mình cửa nhỏ nghèo hèn, nữ nhi chỉ là bích ngọc tiểu gia, không phải nữ lang nhà cao cửa rộng, phóng khoáng quý phái.
Bàn tay Thẩm Hựu Dự đang đặt trên đầu gối liền siết chặt, hắn nghiêm túc nói: "Nương tử nghĩ sai rồi, ta không phải là kẻ vì ham mới mẻ mà lưu luyến, chân ở trên người ta, muốn đi lúc nào cũng được."
Sau khi nội thương đã lành, hắn muốn rời khỏi đây chẳng lẽ không phải chuyện dễ dàng, một quán trà nho nhỏ sao có thể kiềm chân hắn!
"Vậy thì sao? Ngươi có thể làm chủ chân mình, vậy có thể làm chủ phụ mẫu, làm chủ gia tộc không?" Tháp Na thẳng thừng vạch trần hiện thực, trong thực tế không chỉ có chàng chàng thiếp thiếp, người tình ta nguyện, còn rất nhiều sự bất đắc dĩ khác.
Thẩm Hựu Dự nhíu mày: "Vãn bối sẽ cố gắng thuyết phục."
Tháp Na bực dọc đứng lên, giọng nói mang vẻ châm biếm: "Ngươi cũng không làm chủ được chính mình đâu, Thẩm công tử."
Bà nói xong thì rời đi.
Thẩm Hựu Dự nhìn sang, thấy Phương Khuê đang đứng tựa cửa, ánh sáng từ đèn lồng lập loè soi rọi gương mặt ông, khó mà thấy rõ biểu cảm, ông im lặng lắng nghe thê tử, ắt là tán thành với Tháp Na. Nhìn Phương Khuê cách đó không xa, Thẩm Hựu Dự bỗng cảm thấy có một cảm xúc quái dị, hình như bản thân đã từng thấy ông ở đâu đó...
Ngoài sân chỉ còn một mình Thẩm Hựu Dự, còn có ba con mèo, gió đêm lạnh lẽo thổi qua sân nhà trống vắng. Thẩm Hựu Dự ngẩng đầu nhìn trời đêm, những vì sao tô điểm cho màn đen, khiến hắn mải miết ngắm nghía.
...
Phương Niên Niên không phải người lề mề, biết chuyện Tú Tú xong thì lập tức quyết định muốn đến thăm nàng. Hôn sự lẫn tình cảm, người ngoài cuộc không giúp được gì, nàng chỉ có thể lặng lẽ ở bên chăm sóc nàng ấy, giúp nàng ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Thời điểm buồn rầu nên ăn gì đó thật ngon, Phương Niên Niên dậy thật sớm làm một lồng bánh bao tàu hủ ky nhân chay, lại hầm một nồi cháo kê táo đỏ[6].
Tiếp đó nàng lấy bột củ ấu ra, thêm một ít bột nhuộm màu đỏ và đường trắng hoà thành bánh củ ấu[7], dùng khuôn hoa năm cánh, bánh củ ấu làm xong thì dùng hoa quế tô điểm cho nhuỵ hoa, trông rất tinh xảo đẹp mắt, khi vừa ăn thì hương vị ngọt ngào liền toả ra, thích hợp dành cho người tâm trạng sa sút.Loại ăn sống là củ ấu vỏ đỏ[8], hai đầu nhọn nhỏ, hàm lượng tinh bột ít, ăn vào có vị giòn ngọt. Dùng làm bột củ ấu là củ ấu vỏ đen[9], hai đầu lớn, hàm lượng tinh bột nhiều, nấu chín rồi ăn vào sẽ có cảm giác bùi bùi, hoàn toàn khác với củ ấu vỏ đỏ tươi mới.Bánh củ ấu ra lò làm Thẩm Hựu Dự thèm ăn nhỏ dãi, vừa thò tay ra liền bị Phương Niên Niên khẽ tay. Phương Niên Niên cẩn thận đặt từng miếng bánh vào trong hộp, đậy nắp thật chặt: "Cho Tú Tú đó, chỉ có mấy cái thôi, huynh không được ăn."
Thẩm Hựu Dự làu bàu bất bình, hắn vì nàng mà ôm tâm sự đến nử đêm không ngủ, trằn trọc không thôi, bây giờ bản thân ngay cả một cái bánh củ ấu cũng không được ăn.
"Huynh cũng không được đi theo ta, ta muốn tiện nói chuyện với Tú Tú, huynh đừng vướng tay vướng chân."
Lại một lần nữa Thẩm Hựu Dự có cảm giác mình bị nội thương!
Phương Niên Niên xách giỏ thức ăn ra ngoài, giữa đường cũng không tạt qua đâu khác, đi thẳng đến tiệm tạp hoá Lý gia.
Thẩm Hựu Dự ở trong quán trà nhỏ thỉnh thoảng lại nhìn thời gian, thấy thời gian trôi như rùa bò, từng khắc từng khắc.
Từ xa có tiếng bước chân dồn dập ập đến, Thẩm Kỳ bỗng xốc lên rèm vải bông chạy vọt vào: "Công tử, A Đại A Nhị té xỉu ở ven đường, không thấy cô nương đâu cả."
Phía trên lò than có vỏ quýt, hương quýt chua ngọt toả ra, hun đến mức khuôn mặt Phương Niên Niên bất tri bất giác trở nên đỏ ửng, đôi mắt lúng liếng, lấp lánh ánh cười.
Nàng cong môi hỏi: "Bí mật võ lâm gì thế? Có thể nói ta nghe một chút không?"
Thẩm Hựu Dự ngồi thật ngay ngắn, hơi cúi đầu xuống, hắn tưởng tượng dáng vẻ của mình bây giờ chắc là ổn trọng như núi, không giận mà uy. Thiếu niên trong quá trình trưởng thành sẽ vô thức bắt chước hình tượng phụ thân, nếu bây giờ có một chiếc gương đặt trước mặt, chắc chắn hắn sẽ phát hiện điều này, nhưng so với nam nhân tâm sâu như biển kia thì hắn lại có nhiều điểm khác biệt, Thẩm Hựu Dự thể hiện tất cả cảm xúc qua ánh mắt, khoé miệng hắn cong lên, toát ra niềm vui sướng tràn đầy khi ngồi cạnh ý trung nhân.
Thẩm Hựu Dự hắng giọng, chuẩn bị lên tiếng. Tay áo bị níu lại, uy nghiêm như núi lập tức sụp đổ, cơ thể nghiêng về phía Phương Niên Niên, khoảng cách của hai người lập tức trở nên gần hơn, trên người nàng toả ra mùi hoa nhài mát mẻ thần bí, hấp dẫn người khác tới thăm dò, đến gần, mò mẫm...
"Hả... Sao huynh không ngồi cho vững vậy, ta kéo tay một cái mà huynh suýt ngã rồi." Phương Niên Niên thấy Thẩm Hựu Dự ngồi thẳng lưng, nói nghe không rõ nên nhẹ nhàng kéo áo một cái, không ngờ Thẩm Hựu Dự không ngồi vững, suýt chút núi thịt này đã đè lên người mình. "Ngồi xuống ngồi xuống, đừng thừa nước đục thả câu, mau kể đi."
Nàng đánh hơi được chuyện bát quái, càng hiếu kì hơn với bí mật võ lâm.
Thẩm Hựu Dự ôm bụng mình, xích lại gần Phương Niên Niên hơn.
"Đệ đệ nàng tưởng tượng về võ lâm quá tốt đẹp, nghĩ người thành danh trong võ lâm đều rất hoàn mỹ, cho nên mong mỏi trong lòng. Ta bèn kể vài chuyện, đánh tan ảo tưởng của hắn. Diệu Pháp đại sư ở chùa Quan Âm hơn một tháng, cứ ba năm ngày sẽ giảng kinh cho Phật tử, nàng biết không, ông ta có một thói quen, mỗi ngày ngủ trưa dậy thì đều ngâm chân."
Phương Niên Niên gật đầu, cũng giống như dưỡng sinh.
Thẩn Hựu Dự nói: "Ngâm chân xong thì nhất định sẽ cạy móng chân, ông ta sẽ tỉ mỉ cạy khoé chân từng ngón chân cho sạch bách, cạy xong còn để lên mũi ngửi."
Phương Niên Niên: "..."
Lặng lẽ để xuống khoai lang nướng không còn bao nhiêu.
"Trong thoại bản luôn kể về Tái Không Không như một đại hiệp, nàng biết không, hắn ta thích nằm nhoài ra cửa sổ, ngắm nam nhân tắm rửa."
"Bạch Hiểu Sinh mà chúng ta từng gặp, hành tẩu lâu ngày bên ngoài, mặt đen như than, giống như một lão nông đã lao động nhiều năm. Hắn ta có một tâm bệnh, chính là có cánh tay thứ ba, đi đâu cũng thuận tay trộm đi vài món, không cần biết là đũa ăn, chun buộc tóc, chỉ cần là đồ của người khác thì hắn sẽ không kiềm được mà thó đi."
Phương Niên Niên líu lưỡi: "Chẳng trách ta cứ cảm thấy thiếu mất chén trà."
"Vị Minh chủ võ lâm chúng ta đã gặp, sau khi Trương Mãnh xảy ra chuyện, ông ta cải trang thành ăn mày, lấp liếm muốn trốn về Hoài Nam, quan tuần thấy dáng vẻ ông ta khác thường, đầu trâu mặt ngựa nên tóm lấy, trải qua nhiều biến cố thì ông ta bị đẩy vào đại lao Hình bộ. Nghiêm hình mới biết, Trần Lệnh đã nuốt mất võ lâm chí bảo mà mình được giao bảo quản."
Phương Niên Niên kinh ngạc: "Hả?"
Thẩm Hựu Dự cười lạnh: "Trần Lệnh sợ vợ, trong nhà không có thiếp thất động phòng, ngay cả một nha hoàn bà tử dáng dấp đẹp mắt một chút cũng không có. Thê tử ông ta có quản lý chặt chẽ thế nào cũng chỉ quản được trong nhà, không thể quản bên ngoài, năm năm trước Trần Lệnh có nhân tình bên ngoài là một quả phụ, giấu mỹ nhân trong trạch viện ở ngoài. Giấu đầu lòi đuôi, cho dù lấp liếm giỏi thế nào cũng sẽ lộ ra dấu vết, chỉ mới che giấu một tháng mà thê tử ông ta đã phát hiện. Trần phu nhân dẫn theo mẹ chồng đến loạn đả một trận với quả phụ kia, đánh tới mức không ra hình dạng."
"Hừ, nam nhân như thế không có cũng được, Trần phu nhân cho dù có bắt được tiểu tam khắp thiên hạ thì sao, trượng phu bất trung thì sẽ có tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục..." Phương Niên Niên khịt mũi.
Thẩm Hựu Dự thắc mắc mấy từ kỳ lạ "tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ" là ý gì, sau khi cẩn thận suy xét một phen mới hiểu ra ý nghĩa, hắn nhìn Phương Niên Niên một chút, tự nhủ phải khắc cốt ghi tâm.
Hắn kể tiếp: "Sau khi giết ngoại thất kia, Trần phu nhân liền về nhà nhảy giếng. Trần Lệnh về nhà, chỉ thấy thê tử và ngoại thất đã trở thành hai cái xác lạnh lẽo."
"Ông ta cho ai ăn Huyết Liên Tử?" Phương Niên Niên gần như đã biết võ lâm chí bảo biến mất thế nào.
Thẩm Hựu Dự định đùa "Nàng đoán xem!", song nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Niên Niên tràn ngập sự giận dữ, rõ ràng nàng rất căm ghét hành vi tác phong trơ trẽn của Trần Lệnh, cho nên sáng suốt không nói thêm lời đùa cợt.
Hắn nói: "Trần Lệnh bất chấp mọi người ngăn cản, lấy Huyết Liên Tử ra. Nhưng sau khi lấy ra thì ông ta bắt đầu do dự, vừa không nỡ bỏ chính thê đã cùng mình đi qua mưa giông, dù sao hai người thành thân nhiều năm, cùng sinh con dưỡng cái, của hồi môn của thê tử còn chất đầy nhà. Nhưng ông cũng không nỡ bỏ ngoại thất, người ấy cẩn thận dịu dàng, tri kỷ tinh ý, khiến ông ta cảm thấy thoả mãn hơn bao giờ hết."
"Cho nên?" Phương Niên Niên truy hỏi, không kiên nhẫn nghe lời so sánh, trong lòng vô cùng chán ghét Trần Lệnh.
"Ông ta chia Huyết Liên Tử làm đôi, đút cho hai người ăn."
Phương Niên Niên nghẹn lời: "Huyết Liên Tử thật sự có thể tái tạo da thịt người chết à?"
"Thiên hạ làm gì có thần dược như thế, nếu thật sự có thể làm được thì không phải thuốc, mà là tiên đa." Thẩm Hựu Dự nhếch miệng mỉa mai, nhưng thế nhân vốn ưa thích truyền thuyết thần kỳ. "Huyết Liên Tử là thuốc, có thể cường thân kiện thể, chữa được bách bệnh, nhưng không thể cải tử hồi sinh. Trần Lệnh đem một viên Huyết Liên Tử hoàn chỉnh đút cho hai cỗ thi thể khiến nó bị nhiễm thi độc, vốn dĩ Huyết Liên Tử đã mất đi dược tính, thế là càng hư hỏng, trở nên vô tác dụng."
Phương Niên Niên sờ vào nốt mụn ẩn trên mặt mình, xem ra Huyết Liên Tử không phải vạn năng, không trị được chứng mất cân bằng nội tiết tố và mụn trứng cá thế này.
"Thôi đừng kể bí mật võ lâm nữa, thật khó chấp nhận." Phương Niên Niên làu bàu rồi thở dài một hơi. "Hôn sự Tú Tú gặp trắc trở, phải làm sao bây giờ?"
"Tình hình này, ngoại trừ việc an ủi nàng ấy, nàng cũng không giúp được gì." Thẩm Hựu Dự nghĩ sao nói vậy.
"Chậc!" Phương Niên Niên thở dài. "Mẫu thân không chịu nói nhiều với ta, chỉ kể là Lý thẩm với cữu cữu chỉ nói miệng chuyện hôn sự, không hề có thiếp mời gì cả, cũng chưa từng trao đổi tín vật. Tên biểu ca kia từ Thái học quay về không biết vì sao lại lật lọng, lúc Tú Tú tới nhà cữu cữu, cữu mẫu liền tách Tú Tú ra khỏi biểu ca, nói bóng nói gió rằng nhi tử nhà mình sau này sẽ có tiền đồ to lớn, cần một vị thê tử có thể trợ lực cho gia đình."
Phương Niên Niên tức giận, vị biểu ca kia nhìn mặt mà bắt hình dong, hoá ra là một kẻ hèn trèo cành cao. "Ta muốn nhờ huynh giúp một chuyện."
"Nàng nói đi." Thẩm Hựu Dự lập tức ưỡn ngực, được nhờ vả là một chuyện cực kỳ sung sướng, hắn âm thầm hứa hẹn: Chỉ cần lấy được nàng, ta tuyệt đối không thay lòng, chỉ có mỗi mình ái thê.
Nhắc đến "ái thê", trong lòng hắn dạt dào đắc ý, lông mày nhăn nhó nhíu lại, sau đó lại ngượng ngùng.
Phương Niên Niên liếc nhìn Thẩm Hựu Dự, không để ý đến ánh mắt ngượng ngùng và mong đợi của hắn, người nhà đều muốn hắn thành thân, thuở tân hôn vui vẻ[1], không cần lo lắng phu thê hoà thuận, cử án tề mi[2], cầm sắt hài hoà[3]...
[1] Nguyên văn là "tân hôn yến nhĩ" (新婚燕尔), vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.
[2] Cử án tề mi (举案齐眉): nâng khay ngang mày, ý nói vợ chồng tôn trọng nhau. Đời Đông Hán, bà Mạnh Quang (孟光) dọn cơm cho chồng đều dâng mâm lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Cũng nói là "Mạnh Quang cử án" (孟光舉案).
[3] Cầm sắc hài hoà (琴瑟和谐): cầm sắt là hai nhạc cụ thường dùng trong hòa tấu âm nhạc cho ra âm thanh hòa hợp rất hay, nên còn được ví với vợ chồng hòa thuận, phu xướng phụ tùy (夫唱婦隨).
"Nhờ huynh điều tra giúp ta rốt cuộc vị biểu ca kia đã làm gì, hắn ta muốn trèo cao, ta sẽ khiến hắn không trèo lên nổi."
Hai mắt Thẩm Hựu Dự sáng lên, hắn thích nhất là tính cách không chịu thiệt thòi này của Phương Niên Niên: "Hạng người thấy sang bắt quàng làm họ[4] này không đáng làm rường cột[5] quốc gia, nàng yên tâm, ta có thể làm được."
[4] Nguyên văn là "phàn long phụ phượng" (攀龙附凤), tức là bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao, chỉ sự dựa dẫm vào người có quyền thế.
[5] Nguyên văn là "đống lương chi tài" (栋梁之材).
Hắn vỗ ngực bôm bốp, giống như đang khoe khoang bản thân mình không phải là người ham hư vinh.
Phương Niên Niên nói: "Nhờ cả vào huynh."
Thẩm Hựu Dự cam đoan: "Được."
Tháp Na đột nhiên mở cửa, thấy Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự đang ngồi cạnh lò than ở ngoài, lúc này mới ý thức được trong nhà vẫn còn một nhân vật khiến mình không yên lòng.
"Sao còn chưa về phòng thế này?" Giọng nói Tháp Na có chút lạnh lùng.
Dưới mông Phương Niên Niên như gắn một cái lò xo, nàng lập tức nhảy cẫng lên: "Tuyết Cầu gọi bằng hữu qua đây, con ra xem một chút, giờ con về phòng đây."
Tháp Na lạnh nhạt đáp: "Ừ."
Phương Niên Niên thè lưỡi, rảo bước quay về phòng, để mặc Thẩm Hựu Dự đang đỏ mắt chờ mong nên chưa kịp phản ứng.
Khi Phương Niên Niên rời đi, mùi hoa nhài trong không khí dần dần phai nhạt, hơi lạnh dường như tăng lên khiến mùi thơm trở nên thất thường, phảng phất chỉ còn sự lạnh lẽo. Thẩm Hựu Dự cố gắng phân biệt mùi hương còn sót lại, song chỉ ngửi được hương quýt còn vương. Vỏ quýt nằm trên lò than suốt một khoảng thời gian có vẻ đã khét lẹt, hương vị trở nên mơ hồ nhớp nháp, giống như thái độ lạnh lẽo cứng rắn của người vừa ngồi xuống, vô cùng khó đoán.
Thẩm Hựu Dự có hơi do dự.
Giọng nói Tháp Na rất lạnh nhạt, chất chứa sự chán ghét đối với Thẩm Hựu Dự: "Ta biết những vị công tử xuất thân danh môn thế gia như các ngươi chẳng qua chỉ là tham luyến hương dã mới mẻ, cho nên mới nhớ mãi không quên, nhưng cuối cùng vẫn phải quay về tổ ấm phú quý mà thôi."
Bà chỉ thiếu điều nói thẳng là nhà mình cửa nhỏ nghèo hèn, nữ nhi chỉ là bích ngọc tiểu gia, không phải nữ lang nhà cao cửa rộng, phóng khoáng quý phái.
Bàn tay Thẩm Hựu Dự đang đặt trên đầu gối liền siết chặt, hắn nghiêm túc nói: "Nương tử nghĩ sai rồi, ta không phải là kẻ vì ham mới mẻ mà lưu luyến, chân ở trên người ta, muốn đi lúc nào cũng được."
Sau khi nội thương đã lành, hắn muốn rời khỏi đây chẳng lẽ không phải chuyện dễ dàng, một quán trà nho nhỏ sao có thể kiềm chân hắn!
"Vậy thì sao? Ngươi có thể làm chủ chân mình, vậy có thể làm chủ phụ mẫu, làm chủ gia tộc không?" Tháp Na thẳng thừng vạch trần hiện thực, trong thực tế không chỉ có chàng chàng thiếp thiếp, người tình ta nguyện, còn rất nhiều sự bất đắc dĩ khác.
Thẩm Hựu Dự nhíu mày: "Vãn bối sẽ cố gắng thuyết phục."
Tháp Na bực dọc đứng lên, giọng nói mang vẻ châm biếm: "Ngươi cũng không làm chủ được chính mình đâu, Thẩm công tử."
Bà nói xong thì rời đi.
Thẩm Hựu Dự nhìn sang, thấy Phương Khuê đang đứng tựa cửa, ánh sáng từ đèn lồng lập loè soi rọi gương mặt ông, khó mà thấy rõ biểu cảm, ông im lặng lắng nghe thê tử, ắt là tán thành với Tháp Na. Nhìn Phương Khuê cách đó không xa, Thẩm Hựu Dự bỗng cảm thấy có một cảm xúc quái dị, hình như bản thân đã từng thấy ông ở đâu đó...
Ngoài sân chỉ còn một mình Thẩm Hựu Dự, còn có ba con mèo, gió đêm lạnh lẽo thổi qua sân nhà trống vắng. Thẩm Hựu Dự ngẩng đầu nhìn trời đêm, những vì sao tô điểm cho màn đen, khiến hắn mải miết ngắm nghía.
...
Phương Niên Niên không phải người lề mề, biết chuyện Tú Tú xong thì lập tức quyết định muốn đến thăm nàng. Hôn sự lẫn tình cảm, người ngoài cuộc không giúp được gì, nàng chỉ có thể lặng lẽ ở bên chăm sóc nàng ấy, giúp nàng ấy vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Thời điểm buồn rầu nên ăn gì đó thật ngon, Phương Niên Niên dậy thật sớm làm một lồng bánh bao tàu hủ ky nhân chay, lại hầm một nồi cháo kê táo đỏ[6].
Tiếp đó nàng lấy bột củ ấu ra, thêm một ít bột nhuộm màu đỏ và đường trắng hoà thành bánh củ ấu[7], dùng khuôn hoa năm cánh, bánh củ ấu làm xong thì dùng hoa quế tô điểm cho nhuỵ hoa, trông rất tinh xảo đẹp mắt, khi vừa ăn thì hương vị ngọt ngào liền toả ra, thích hợp dành cho người tâm trạng sa sút.Loại ăn sống là củ ấu vỏ đỏ[8], hai đầu nhọn nhỏ, hàm lượng tinh bột ít, ăn vào có vị giòn ngọt. Dùng làm bột củ ấu là củ ấu vỏ đen[9], hai đầu lớn, hàm lượng tinh bột nhiều, nấu chín rồi ăn vào sẽ có cảm giác bùi bùi, hoàn toàn khác với củ ấu vỏ đỏ tươi mới.Bánh củ ấu ra lò làm Thẩm Hựu Dự thèm ăn nhỏ dãi, vừa thò tay ra liền bị Phương Niên Niên khẽ tay. Phương Niên Niên cẩn thận đặt từng miếng bánh vào trong hộp, đậy nắp thật chặt: "Cho Tú Tú đó, chỉ có mấy cái thôi, huynh không được ăn."
Thẩm Hựu Dự làu bàu bất bình, hắn vì nàng mà ôm tâm sự đến nử đêm không ngủ, trằn trọc không thôi, bây giờ bản thân ngay cả một cái bánh củ ấu cũng không được ăn.
"Huynh cũng không được đi theo ta, ta muốn tiện nói chuyện với Tú Tú, huynh đừng vướng tay vướng chân."
Lại một lần nữa Thẩm Hựu Dự có cảm giác mình bị nội thương!
Phương Niên Niên xách giỏ thức ăn ra ngoài, giữa đường cũng không tạt qua đâu khác, đi thẳng đến tiệm tạp hoá Lý gia.
Thẩm Hựu Dự ở trong quán trà nhỏ thỉnh thoảng lại nhìn thời gian, thấy thời gian trôi như rùa bò, từng khắc từng khắc.
Từ xa có tiếng bước chân dồn dập ập đến, Thẩm Kỳ bỗng xốc lên rèm vải bông chạy vọt vào: "Công tử, A Đại A Nhị té xỉu ở ven đường, không thấy cô nương đâu cả."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương