Phương Gia Tiểu Trà Quán
Chương 52: Mì Gà Xé
Phòng bếp nhỏ cách đấy không xa, ở phía đông nam trong nội cung của Hoàng hậu. Phía đông thuộc mộc, phía nam thuộc hoả, phía đông nam chủ về sinh sôi, bồi dưỡng cơ thể, có ích cho chủ nhân. Gọi là phòng bếp nhỏ vì nhỏ hơn so với Ngự Thiện Phòng, chứ khi đứng bên trong, phòng bếp này còn lớn hơn căn nhà của bách tính bình thường.
Phương Hạnh dẫn Phương Niên Niên đến phòng bếp nhỏ, phân phó cô cô chưởng sự của phòng bếp mấy câu, bảo một tiểu nữ là Quyên Nhi ở lại rồi rời đi.
Quyên Nhi có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, khoé miệng chúm chím như hoa đào, tựa như lúc nào cũng đang cười: “Cô nương có gì cứ dặn dò tiểu nữ, nếu tiểu nữ có thể làm thì nhất định sẽ không từ chối.”
“Cảm tạ Quyên Nhi cô nương.” Phương Niên Niên dùng phán bác buộc tay áo lên, tiếp đó lại đeo tạp dề, ngón tay thon dài linh hoạt thắt một chiếc nơ bướm phía sau, ánh mắt nhìn lướt qua số rau xanh trái cây thịt trứng dự trữ đang chất đống trên bàn, bắt đầu suy nghĩ nên nấu món gì.
“Cô nương định làm thế nào?” Quyên Nhi tận tình hỏi, sự lo lắng này giống như thể nàng ta và Phương Niên Niên đã có giao tình từ lâu, vì nàng ấy mà sầu não âu lo.
Phương Niên Niên cười nhẹ, đi thẳng đến chỗ cô cô chưởng sự phòng bếp, từ khi Phương Hạnh rời đi, vị cô cô này hoàn toàn không thèm hoà nhã với nàng.
Phòng bếp nhỏ chia làm ba khu vực, nhà kho, phòng bếp và bếp lò, lối đi rộng rãi chỉ có vài ba cây cột chống đỡ, ba khu vực chỉ dùng bình phong bằng gỗ để ngăn cách.
Sau khi Phương Niên Niên đến, mấy trù nương, bang trù[1] cứ rụt rè nhìn nàng, trong lòng không ngừng suy đoán vị tiểu cô nương này lai lịch thế nào, tới đây có chuyện gì. Bọn họ nhỏ giọng giao lưu một hồi mới biết nàng muốn chuẩn bị đồ ăn cho Đại nương nương, nương nương, trong lòng tức khắc ngũ vị tạp trần.
[1] Bang trù (帮厨): giúp việc bếp núc (người không phải là nhân viên nhà bếp nhưng xuống bếp phụ giúp người chuyên nấu bếp).
Chưởng sự cô cô đang trông coi một cái lò nhỏ, bên trên bếp lò đặt một cái nồi đất, canh chừng gạo đang sôi trong nồi, hạt gạo nổ lốp bốp, tinh chất hoà vào nước suối trong vắt, dầu cám gạo dần dần bị đẩy ra ngoài.
Trước mắt xem ra món này không phải là cháo, mà là nước cháo.
Chưởng sự cô cô làm việc rất có tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, một tấc không rời, ánh lửa chiếu rọi gương mặt thật thà của bà, xem ra đây là một vị phụ nhân làm việc rất chăm chỉ.
Phương Niên Niên đi tới hành lễ: “Cô cô, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Mời cô nương nói.” Ánh mắt của chưởng sự cô cô vẫn không rời khỏi bếp lò.
Phương Niên Niên nói: “Xin hỏi cô cô, Đại nương nương có đặc biệt thích ăn gì, kiêng cữ gì không?”
Phương Hạnh cũng không tiết lộ những chuyện này cho Phương Niên Niên, chỉ dẫn nàng đến chỗ chưởng sự cô cô của phòng bếp, nói có thắc mắc gì thì cứ hỏi chưởng sự cô cô. Nhưng sau khi Phương Niên Niên đến, chưởng sự cô cô hoàn toàn không để ý đến ai, thậm chí còn không thèm liếc nàng một cái, có vẻ rất khó chịu khi thấy người ngoài đến sử dụng phòng bếp của bà.
Phương Niên Niên tiếp tục hỏi: “Ta cũng muốn hỏi cô cô, Đại nương nương thích loại mâm đĩa chén bát thế nào, có kiêng kỵ hoa văn, màu sắc nào không?”
Chưởng sự cô cô vẫn đứng canh lửa, khuôn mặt hoàn toàn không thay đổi chút nào.
Phương Niên Niên là người kiên nhẫn, có thể ngồi nghe lão nhân gia kể chuyện tới lui, sao có thể nhụt chí trước mặt vị chưởng sự cô cô này?
Nàng hỏi lại: “Cô cô có thể cho hai người hỗ trợ ta không?”
Phương Niên Niên nhìn vào nồi cháo, cháo ở trong nồi nấu suốt một thời gian dài nên trở nên vẩn đục, bèn lên tiếng: “Cháo nấu lâu thì không còn mùi vị, nước cháo đục ngầu, nhìn không đẹp mắt.”
Chưởng sự cô cô cuối cùng cũng nhìn Phương Niên Niên: “Cô nương đang nói cháo ta nấu không ngon.”
“Phải.” Phương Niên Niên gật đầu.
Mấy bà vú xung quanh đang giả vờ làm việc nhưng kỳ thực lại đang dỏng tai nghe ngóng đều liếc mắt thầm trao đổi, trong mắt lộ ra vẻ cười trộm, vị cô nương này thật sự là không biết trời cao đất dày, đã đắc tội chưởng sự cô cô mà còn muốn tìm hiểu sở thích kiêng cữ của Đại nương nương.
Chưởng sự cô cô xoay người, nhìn thẳng vào Phương Niên Niên, bà là một phụ nhân độ khoảng năm mươi tuổi, vóc người cao ráo, gương mặt mộc mạc không tô phấn điểm son, mặt mày tương đối nghiêm túc: “Cô nương cho rằng chỗ nào không ngon?”
“Mọi thú.” Phương Niên Niên nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt đoan chính tự tin, hoàn toàn không trốn tránh. “Ắt cô cô đã vo gạo nhiều lần, mãi cho đến khi nước vo gạo trong vắt không một hạt bụi. Dùng nồi đất để ngăn không cho cháo đặc quánh dính vào đáy nồi, muốn cháo mềm mại dễ ăn nên nấu đến khi hạt gạo nở bung. Bây giờ nhỏ lửa giảm nước, cháo sẽ trở nên sền sệt, khi múc ra thì tưởng như là một bát cháo hoa đậm đặc, kỳ thật không còn hương khí, mất hết tinh chất, ăn rất vô vị, bỏ thì tiếc nuối. Cô cô chăm chú canh chừng, nhưng lại không biết mình sai ngay từ đầu.”
Trong mắt chưởng sự cô cô lộ ra chút ý cười, bà thích loại nữ hài tử nói năng trật tự rõ ràng, mấu chốt là lời nói có lý lẽ, có căn cứ: “Đại nương nương thích ăn cháo như thế, dễ tiêu hoá mà lại thanh đạm.”
Phương Niên Niên: “...”
Dông dài một đống lý lẽ cũng không bằng một câu người ta thích ăn như vậy.
Nàng vốn dĩ định gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc[2] khiến mọi người chú ý, hiện giờ thì được rồi, nhưng không biết có bị phản tác dụng hay không...
[2] Nguyên văn là “nhất minh kinh nhân” (一鸣惊人). Xuất phát từ “Sử ký, Hoạt kê liệt truyện” (史记·滑稽列传) có chép: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Chưởng sự cô cô nói: “Những gì cô nương thắc mắc đều được giải đáp trong sổ ăn.”
Phương Niên Niên hơi đơ ra: “Ồ.”
Nàng khựng lại giây lát rồi hớn hở nói thêm: “Cảm tạ cô cô đã chỉ điểm.”
Chưởng sự cô cô nói: “Ta không làm gì cả, không dám nhận là chỉ điểm.”
“Món cháo này chính là chỉ điểm rồi, cảm tạ cô cô.”
Trong mắt chưởng sự cô cô loé lên kinh ngạc, thật là một nha đầu cực kỳ thông minh. Biểu cảm trên gương mặt của bà cũng dịu dàng hơn: “Cô nương tự chuẩn bị đi, hôm nay bữa trưa của Đại nương nương và nương nương xin giao cho cô nương. Nhân thủ trong phòng bếp cô nương cứ tận dụng, trái cây rau xanh còn thiếu sót gì cô nương cứ lên tiếng, phòng bếp nhỏ sẽ nghe theo Phương cô nương.”
Trong lòng Phương Niên Niên hơi hoảng hốt, Phương Hạnh không hề giới thiệu họ tên nàng, nữ sử Quyên Nhi cũng chưa từng gọi nàng là “Phương cô nương”, tại sao chưởng sự cô cô biết nàng họ Phương?
Nàng nhìn chưởng sự cô cô, muốn dò la thêm chút gì đó trên gương mặt của bà, nhưng tiếc là không phát hiện được điều gì.
Chẳng lẽ Thẩm Hựu Dự đã nói gì đó?
Hay là...
Nàng nghĩ đến chuyện bản thân mất tích, phụ mẫu ắt rất lo lắng, bờ mi liền trào ra dòng lệ nóng. Đều do nàng tuỳ hứng, có ý nghĩ hão huyền giữ Thẩm Hựu Dự ở nhà, dẫn tới những chuyện sau đó... Phụ mẫu ở ngoài ắt đang tích cực tìm kiếm nàng, nàng không phải một mình!
Phương Niên Niên nhoẻn miệng cười tươi: “Cô cô yên tâm, bữa cơm trưa này ta chắc chắn sẽ cố hết sức.”
Chưởng sự cô cô gật đầu, bà không khỏi nhớ tới sự tình xảy ra lúc sáng sớm, có người gõ cửa nhà bà, lúc mở ra thì gặp một người đã “chết” nhiều năm... Lúc bà hầu hạ ở trong phủ Tần Vương, nhận ra không ít tướng lĩnh nên không hề lạ lẫm với nhân vật này, thậm chí có thể nói là tương đối thân quen, ông ta từ hoả đầu quân[3] trở thành thân binh của Tần Vương, lại từ thân binh của Tần Vương trở thành Đại tướng dưới trướng, trong quá trình Tần Vương gây dựng bá nghiệp đã lập không ít công lao hãn mã tòng long. Lúc Tần Vương triệu tập tướng lĩnh nghị sự người nọ thường nhân lúc rảnh rỗi mà chạy xuống phòng bếp kiếm đồ ăn, lúc đó người này còn trẻ, một mình có thể ăn một lúc cả một bát mì gà xé[4] thật to và năm cái bánh bao.
[4] Mì gà xé (鸡丝面线).
Bà nhớ tên người nọ là Phương Khuê, đã chết vào cái đêm trước khi Tần Vương làm chủ đô thành...
Chưởng sự cô cô có thể lờ mờ nhận ra đường nét của cố nhân trên gương mặt của Phương Niên Niên.
Bà vốn không muốn khuấy vào vũng nước đục này, từ phủ Tần Vương đi đến Hoàng cung, từ một nha đầu nhóm lửa trở thành chưởng sự cô cô, bà hiểu rõ mình cần phải bo bo giữ mình, người đứng ngoài là tốt nhất, nhưng nhìn đôi mắt trong veo, nụ cười nhu mì của Phương Niên Niên, trái tim của bà không nỡ nhẫn tâm.
Thôi vậy, thôi vậy.
Chưởng sự cô cô lắc đầu, kỳ thật bà cũng không làm được gì, mấu chốt vẫn nằm ở Phương cô nương.
Bây giờ cách giờ ăn trưa khoảng một canh giờ rưỡi, tương đương với ba tiếng đồng hồ, thời gian dư dả, nhưng với một danh sách các việc cần làm như chọn nguyên liệu, làm món ăn kèm, nấu món chính thì cũng không quá rảnh tay, có thể nói là tương đối gấp rút.
Nhưng Phương Niên Niên cũng không vội nấu cơm ngay, nàng cầm quyển sổ ăn lên đọc, ngồi cạnh bên bếp lò nấu cháo, nhiệt độ toả ra vừa đủ độ ấm, ánh sáng chiếu vào vừa phải, còn có chưởng sự cô cô đứng bên, dường như có chưởng sự cô cô làm chỗ dựa, những bà vú già lạnh lùng hoặc xem thường hoặc đợi thời cơ chế giễu cũng không dám ức hiếp nàng.
Nếu trong tay có một đĩa bánh ngọt nhân đậu đỏ, thêm một chén trà chanh thì lại càng dễ chịu.
Phương Niên Niên liếc nhìn sổ ăn, lại có cảm giác như mình đang ở nhà.
Quả nhiên con người muốn thư thái thì phải ở trong môi trường “quen thuộc“.
Đúng là “Hoàng thượng không vội, thái giám gấp”, Phương Niên Niên thích thú đọc sổ ăn, Quyên Nhi đứng bên cạnh gấp đến độ đi tới đi lui: “Cô nương tốt của ta ơi, sao cô còn chưa chịu động thủ vậy?”
Phương Niên Niên nói: “Không vội.”
“Đã qua hết một khắc rồi, sao mà không vội được?”
Phương Niên Niên mơ màng: “Hả, chỉ mới được một khắc thôi à?”
“Ôi chao, cô nương của ta ơi, là đã hết, không phải chỉ mới.”
Ánh mắt của Phương Niên Niên lại nhìn vào sổ ăn: “Ừ, ta biết rồi, hết hai khắc nữa thì gọi ta.”
“Thật là...” Quyên Nhi dậm chân một cái, gương mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, xoay người bước ra.
Người giữ cửa là hai tên tiểu hoàng môn[5] cường tráng, vẻ mặt vô cảm, nghe theo Phương Hạnh dặn dò mà ngăn cản Đoan Vương và Thẩm Kỳ.
[5] Tiểu hoàng môn (小黄门): một chức vụ của thái giám.
Nương nương đã cho gọi hắn hai lần, đại khái là việc đến nước này thì đừng có ý định mặt dày giấu giếm nữa, nhưng Thẩm Hựu Dự lại không bận tâm, bàn chân như mọc rễ nên cứ ngứa ngáy đi tới đi lui ngoài phòng bếp nhỏ, nếu không phải bị tiểu hoàng môn ngăn lại, chắn chắn Thẩm Hựu Dự sẽ xông vào nhà bếp, kè kè đi theo Phương Niên Niên.
Võ nghệ của tiểu hoàng môn chắc chắn không bằng Thẩm Hựu Dự hay Thẩm Kỳ, song bọn họ đại diện cho thái độ của Thục Quý phi, Thẩm Hựu Dự có thể tuỳ hứng không qua chỗ Thục Quý phi, song tuyệt đối không thể quật ngã tiểu hoàng môn rồi đi vào phòng bếp.
Hành vi thái độ bây giờ của hắn cuối cùng sẽ đè lên người Phương Niên Niên.
Thẩm Hựu Dự hiểu rõ chuyện này, cho nên từ đầu đến cuối đều kiềm lòng mà chờ đợi.
Hắn không thể tiến vào phòng bếp, nhưng không có nghĩa người trong phòng bếp không thể đi ra.
Quyên Nhi ung dung bước ra, mới đi vài bước đã bị Thẩm Kỳ lôi kéo xềnh xệch đến trước mặt Lục Điện hạ.
“Đừng làm đau ta.” Quyên Nhi làu bàu.
Trước đây lúc Thẩm Hựu Dự ăn thịt nướng lò, Quyên Nhi đã tiến đến hầu hạ, bị hắn không hiểu phong tình mà đuổi ra ngoài. Đến bây giờ, Thẩm Hựu Dự vẫn không có chút cảm xúc nào với gương mặt này của Quyên Nhi, trong lòng hắn chỉ nghĩ về Phương Niên Niên mà thôi.
“Cô nương sao rồi? Có bị ức hiếp không? Đã bắt đầu nấu ăn chưa? Ngươi có nói sở thích của Đại nương nương và mẫu thân cho nàng biết chưa?” Thẩm Hựu Dự hỏi dồn dập.
Quyên Nhi chu môi: “Điện hạ hỏi nhiều thế, sao nô tì có thể trả lời hết được.”
“Trả lời từng câu một, lảm nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Quyên Nhi cảm thấy bất lực, thậm chí còn muốn lôi gương ra mà soi, sao nàng lại không lọt vào mắt Điện hạ vậy?
“Cô nương giỏi giang, có chưởng sự cô cô làm chỗ dựa, không ai dám ức hiếp.” Quyên Nhi thong thả nói, nàng muốn Lục Điện hạ gấp gáp chết đi, nhưng thấy Lục Điện hạ chăm chú lắng nghe, nàng lại thấy thật vô nghĩa, dứt khoát nói năng nhanh hơn. “Thời gian gấp rút như vậy, cô nương không tranh thủ nấu ăn mà lại chăm chú đọc sổ ăn. Nô tì định thầm nói cho cô nương biết sở thích của Đại nương nương và nương nương nhưng lại không có cơ hội, cô nương lúc nào cũng ở bên chưởng sự cô cô.”
Thẩm Hựu Dự nhếch môi: “Nàng ấy sớm đã tính toán rồi, ngươi cứ vào trong hầu hạ tiếp đi, đừng có bỏ bê nàng ấy.”
Hắn liếc nhìn Thẩm Kỳ, Thẩm Kỳ lập tức tiến lên trước mặt Quyên Nhi, thuận tay đưa đồ vật cho nàng.
Quyên Nhi cầm vàng lá trong tay mà dở khóc dở cười, tốt xấu gì cũng có thể tặng một khối ngọc bội cho nữ nhi gia chứ, vàng lá này đúng là thô tục mà.
“Tạ ơn Điện hạ.”
“Đi nhanh đi.” Thẩm Hựu Dự thúc giục.
Quyên Nhi ngượng ngùng cười, thầm nghĩ đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn[6], thật không ngờ Lục Điện hạ mắt cao hơn trán, tuỳ hứng quái đản vậy mà lại lo lắng cho một nữ tử dân gian như thế, đúng là chẳng thể ngờ được.
[6] Nguyên văn là “nhất vật hàng nhất vật, lỗ thuỷ điểm đậu phụ” (一物降一物、卤水点豆腐), tức là nước muối sẽ khiến sữa đậu nành kết tủa tạo thành đậu phụ, một vật khắc chế một vật, chỉ đạo lý tương sinh tương khắc.
Lúc Quyên Nhi bước vào phòng bếp, nàng kinh ngạc nhận ra, Phương cô nương đã không ngồi đó đọc sổ ăn nữa mà đã tới nhà kho lựa chọn nguyên liệu nấu ăn rồi.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Phương Hạnh dẫn Phương Niên Niên đến phòng bếp nhỏ, phân phó cô cô chưởng sự của phòng bếp mấy câu, bảo một tiểu nữ là Quyên Nhi ở lại rồi rời đi.
Quyên Nhi có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, khoé miệng chúm chím như hoa đào, tựa như lúc nào cũng đang cười: “Cô nương có gì cứ dặn dò tiểu nữ, nếu tiểu nữ có thể làm thì nhất định sẽ không từ chối.”
“Cảm tạ Quyên Nhi cô nương.” Phương Niên Niên dùng phán bác buộc tay áo lên, tiếp đó lại đeo tạp dề, ngón tay thon dài linh hoạt thắt một chiếc nơ bướm phía sau, ánh mắt nhìn lướt qua số rau xanh trái cây thịt trứng dự trữ đang chất đống trên bàn, bắt đầu suy nghĩ nên nấu món gì.
“Cô nương định làm thế nào?” Quyên Nhi tận tình hỏi, sự lo lắng này giống như thể nàng ta và Phương Niên Niên đã có giao tình từ lâu, vì nàng ấy mà sầu não âu lo.
Phương Niên Niên cười nhẹ, đi thẳng đến chỗ cô cô chưởng sự phòng bếp, từ khi Phương Hạnh rời đi, vị cô cô này hoàn toàn không thèm hoà nhã với nàng.
Phòng bếp nhỏ chia làm ba khu vực, nhà kho, phòng bếp và bếp lò, lối đi rộng rãi chỉ có vài ba cây cột chống đỡ, ba khu vực chỉ dùng bình phong bằng gỗ để ngăn cách.
Sau khi Phương Niên Niên đến, mấy trù nương, bang trù[1] cứ rụt rè nhìn nàng, trong lòng không ngừng suy đoán vị tiểu cô nương này lai lịch thế nào, tới đây có chuyện gì. Bọn họ nhỏ giọng giao lưu một hồi mới biết nàng muốn chuẩn bị đồ ăn cho Đại nương nương, nương nương, trong lòng tức khắc ngũ vị tạp trần.
[1] Bang trù (帮厨): giúp việc bếp núc (người không phải là nhân viên nhà bếp nhưng xuống bếp phụ giúp người chuyên nấu bếp).
Chưởng sự cô cô đang trông coi một cái lò nhỏ, bên trên bếp lò đặt một cái nồi đất, canh chừng gạo đang sôi trong nồi, hạt gạo nổ lốp bốp, tinh chất hoà vào nước suối trong vắt, dầu cám gạo dần dần bị đẩy ra ngoài.
Trước mắt xem ra món này không phải là cháo, mà là nước cháo.
Chưởng sự cô cô làm việc rất có tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, một tấc không rời, ánh lửa chiếu rọi gương mặt thật thà của bà, xem ra đây là một vị phụ nhân làm việc rất chăm chỉ.
Phương Niên Niên đi tới hành lễ: “Cô cô, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Mời cô nương nói.” Ánh mắt của chưởng sự cô cô vẫn không rời khỏi bếp lò.
Phương Niên Niên nói: “Xin hỏi cô cô, Đại nương nương có đặc biệt thích ăn gì, kiêng cữ gì không?”
Phương Hạnh cũng không tiết lộ những chuyện này cho Phương Niên Niên, chỉ dẫn nàng đến chỗ chưởng sự cô cô của phòng bếp, nói có thắc mắc gì thì cứ hỏi chưởng sự cô cô. Nhưng sau khi Phương Niên Niên đến, chưởng sự cô cô hoàn toàn không để ý đến ai, thậm chí còn không thèm liếc nàng một cái, có vẻ rất khó chịu khi thấy người ngoài đến sử dụng phòng bếp của bà.
Phương Niên Niên tiếp tục hỏi: “Ta cũng muốn hỏi cô cô, Đại nương nương thích loại mâm đĩa chén bát thế nào, có kiêng kỵ hoa văn, màu sắc nào không?”
Chưởng sự cô cô vẫn đứng canh lửa, khuôn mặt hoàn toàn không thay đổi chút nào.
Phương Niên Niên là người kiên nhẫn, có thể ngồi nghe lão nhân gia kể chuyện tới lui, sao có thể nhụt chí trước mặt vị chưởng sự cô cô này?
Nàng hỏi lại: “Cô cô có thể cho hai người hỗ trợ ta không?”
Phương Niên Niên nhìn vào nồi cháo, cháo ở trong nồi nấu suốt một thời gian dài nên trở nên vẩn đục, bèn lên tiếng: “Cháo nấu lâu thì không còn mùi vị, nước cháo đục ngầu, nhìn không đẹp mắt.”
Chưởng sự cô cô cuối cùng cũng nhìn Phương Niên Niên: “Cô nương đang nói cháo ta nấu không ngon.”
“Phải.” Phương Niên Niên gật đầu.
Mấy bà vú xung quanh đang giả vờ làm việc nhưng kỳ thực lại đang dỏng tai nghe ngóng đều liếc mắt thầm trao đổi, trong mắt lộ ra vẻ cười trộm, vị cô nương này thật sự là không biết trời cao đất dày, đã đắc tội chưởng sự cô cô mà còn muốn tìm hiểu sở thích kiêng cữ của Đại nương nương.
Chưởng sự cô cô xoay người, nhìn thẳng vào Phương Niên Niên, bà là một phụ nhân độ khoảng năm mươi tuổi, vóc người cao ráo, gương mặt mộc mạc không tô phấn điểm son, mặt mày tương đối nghiêm túc: “Cô nương cho rằng chỗ nào không ngon?”
“Mọi thú.” Phương Niên Niên nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt đoan chính tự tin, hoàn toàn không trốn tránh. “Ắt cô cô đã vo gạo nhiều lần, mãi cho đến khi nước vo gạo trong vắt không một hạt bụi. Dùng nồi đất để ngăn không cho cháo đặc quánh dính vào đáy nồi, muốn cháo mềm mại dễ ăn nên nấu đến khi hạt gạo nở bung. Bây giờ nhỏ lửa giảm nước, cháo sẽ trở nên sền sệt, khi múc ra thì tưởng như là một bát cháo hoa đậm đặc, kỳ thật không còn hương khí, mất hết tinh chất, ăn rất vô vị, bỏ thì tiếc nuối. Cô cô chăm chú canh chừng, nhưng lại không biết mình sai ngay từ đầu.”
Trong mắt chưởng sự cô cô lộ ra chút ý cười, bà thích loại nữ hài tử nói năng trật tự rõ ràng, mấu chốt là lời nói có lý lẽ, có căn cứ: “Đại nương nương thích ăn cháo như thế, dễ tiêu hoá mà lại thanh đạm.”
Phương Niên Niên: “...”
Dông dài một đống lý lẽ cũng không bằng một câu người ta thích ăn như vậy.
Nàng vốn dĩ định gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc[2] khiến mọi người chú ý, hiện giờ thì được rồi, nhưng không biết có bị phản tác dụng hay không...
[2] Nguyên văn là “nhất minh kinh nhân” (一鸣惊人). Xuất phát từ “Sử ký, Hoạt kê liệt truyện” (史记·滑稽列传) có chép: “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân.” Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Chưởng sự cô cô nói: “Những gì cô nương thắc mắc đều được giải đáp trong sổ ăn.”
Phương Niên Niên hơi đơ ra: “Ồ.”
Nàng khựng lại giây lát rồi hớn hở nói thêm: “Cảm tạ cô cô đã chỉ điểm.”
Chưởng sự cô cô nói: “Ta không làm gì cả, không dám nhận là chỉ điểm.”
“Món cháo này chính là chỉ điểm rồi, cảm tạ cô cô.”
Trong mắt chưởng sự cô cô loé lên kinh ngạc, thật là một nha đầu cực kỳ thông minh. Biểu cảm trên gương mặt của bà cũng dịu dàng hơn: “Cô nương tự chuẩn bị đi, hôm nay bữa trưa của Đại nương nương và nương nương xin giao cho cô nương. Nhân thủ trong phòng bếp cô nương cứ tận dụng, trái cây rau xanh còn thiếu sót gì cô nương cứ lên tiếng, phòng bếp nhỏ sẽ nghe theo Phương cô nương.”
Trong lòng Phương Niên Niên hơi hoảng hốt, Phương Hạnh không hề giới thiệu họ tên nàng, nữ sử Quyên Nhi cũng chưa từng gọi nàng là “Phương cô nương”, tại sao chưởng sự cô cô biết nàng họ Phương?
Nàng nhìn chưởng sự cô cô, muốn dò la thêm chút gì đó trên gương mặt của bà, nhưng tiếc là không phát hiện được điều gì.
Chẳng lẽ Thẩm Hựu Dự đã nói gì đó?
Hay là...
Nàng nghĩ đến chuyện bản thân mất tích, phụ mẫu ắt rất lo lắng, bờ mi liền trào ra dòng lệ nóng. Đều do nàng tuỳ hứng, có ý nghĩ hão huyền giữ Thẩm Hựu Dự ở nhà, dẫn tới những chuyện sau đó... Phụ mẫu ở ngoài ắt đang tích cực tìm kiếm nàng, nàng không phải một mình!
Phương Niên Niên nhoẻn miệng cười tươi: “Cô cô yên tâm, bữa cơm trưa này ta chắc chắn sẽ cố hết sức.”
Chưởng sự cô cô gật đầu, bà không khỏi nhớ tới sự tình xảy ra lúc sáng sớm, có người gõ cửa nhà bà, lúc mở ra thì gặp một người đã “chết” nhiều năm... Lúc bà hầu hạ ở trong phủ Tần Vương, nhận ra không ít tướng lĩnh nên không hề lạ lẫm với nhân vật này, thậm chí có thể nói là tương đối thân quen, ông ta từ hoả đầu quân[3] trở thành thân binh của Tần Vương, lại từ thân binh của Tần Vương trở thành Đại tướng dưới trướng, trong quá trình Tần Vương gây dựng bá nghiệp đã lập không ít công lao hãn mã tòng long. Lúc Tần Vương triệu tập tướng lĩnh nghị sự người nọ thường nhân lúc rảnh rỗi mà chạy xuống phòng bếp kiếm đồ ăn, lúc đó người này còn trẻ, một mình có thể ăn một lúc cả một bát mì gà xé[4] thật to và năm cái bánh bao.
[4] Mì gà xé (鸡丝面线).
Bà nhớ tên người nọ là Phương Khuê, đã chết vào cái đêm trước khi Tần Vương làm chủ đô thành...
Chưởng sự cô cô có thể lờ mờ nhận ra đường nét của cố nhân trên gương mặt của Phương Niên Niên.
Bà vốn không muốn khuấy vào vũng nước đục này, từ phủ Tần Vương đi đến Hoàng cung, từ một nha đầu nhóm lửa trở thành chưởng sự cô cô, bà hiểu rõ mình cần phải bo bo giữ mình, người đứng ngoài là tốt nhất, nhưng nhìn đôi mắt trong veo, nụ cười nhu mì của Phương Niên Niên, trái tim của bà không nỡ nhẫn tâm.
Thôi vậy, thôi vậy.
Chưởng sự cô cô lắc đầu, kỳ thật bà cũng không làm được gì, mấu chốt vẫn nằm ở Phương cô nương.
Bây giờ cách giờ ăn trưa khoảng một canh giờ rưỡi, tương đương với ba tiếng đồng hồ, thời gian dư dả, nhưng với một danh sách các việc cần làm như chọn nguyên liệu, làm món ăn kèm, nấu món chính thì cũng không quá rảnh tay, có thể nói là tương đối gấp rút.
Nhưng Phương Niên Niên cũng không vội nấu cơm ngay, nàng cầm quyển sổ ăn lên đọc, ngồi cạnh bên bếp lò nấu cháo, nhiệt độ toả ra vừa đủ độ ấm, ánh sáng chiếu vào vừa phải, còn có chưởng sự cô cô đứng bên, dường như có chưởng sự cô cô làm chỗ dựa, những bà vú già lạnh lùng hoặc xem thường hoặc đợi thời cơ chế giễu cũng không dám ức hiếp nàng.
Nếu trong tay có một đĩa bánh ngọt nhân đậu đỏ, thêm một chén trà chanh thì lại càng dễ chịu.
Phương Niên Niên liếc nhìn sổ ăn, lại có cảm giác như mình đang ở nhà.
Quả nhiên con người muốn thư thái thì phải ở trong môi trường “quen thuộc“.
Đúng là “Hoàng thượng không vội, thái giám gấp”, Phương Niên Niên thích thú đọc sổ ăn, Quyên Nhi đứng bên cạnh gấp đến độ đi tới đi lui: “Cô nương tốt của ta ơi, sao cô còn chưa chịu động thủ vậy?”
Phương Niên Niên nói: “Không vội.”
“Đã qua hết một khắc rồi, sao mà không vội được?”
Phương Niên Niên mơ màng: “Hả, chỉ mới được một khắc thôi à?”
“Ôi chao, cô nương của ta ơi, là đã hết, không phải chỉ mới.”
Ánh mắt của Phương Niên Niên lại nhìn vào sổ ăn: “Ừ, ta biết rồi, hết hai khắc nữa thì gọi ta.”
“Thật là...” Quyên Nhi dậm chân một cái, gương mặt vì tức giận mà trở nên đỏ bừng, xoay người bước ra.
Người giữ cửa là hai tên tiểu hoàng môn[5] cường tráng, vẻ mặt vô cảm, nghe theo Phương Hạnh dặn dò mà ngăn cản Đoan Vương và Thẩm Kỳ.
[5] Tiểu hoàng môn (小黄门): một chức vụ của thái giám.
Nương nương đã cho gọi hắn hai lần, đại khái là việc đến nước này thì đừng có ý định mặt dày giấu giếm nữa, nhưng Thẩm Hựu Dự lại không bận tâm, bàn chân như mọc rễ nên cứ ngứa ngáy đi tới đi lui ngoài phòng bếp nhỏ, nếu không phải bị tiểu hoàng môn ngăn lại, chắn chắn Thẩm Hựu Dự sẽ xông vào nhà bếp, kè kè đi theo Phương Niên Niên.
Võ nghệ của tiểu hoàng môn chắc chắn không bằng Thẩm Hựu Dự hay Thẩm Kỳ, song bọn họ đại diện cho thái độ của Thục Quý phi, Thẩm Hựu Dự có thể tuỳ hứng không qua chỗ Thục Quý phi, song tuyệt đối không thể quật ngã tiểu hoàng môn rồi đi vào phòng bếp.
Hành vi thái độ bây giờ của hắn cuối cùng sẽ đè lên người Phương Niên Niên.
Thẩm Hựu Dự hiểu rõ chuyện này, cho nên từ đầu đến cuối đều kiềm lòng mà chờ đợi.
Hắn không thể tiến vào phòng bếp, nhưng không có nghĩa người trong phòng bếp không thể đi ra.
Quyên Nhi ung dung bước ra, mới đi vài bước đã bị Thẩm Kỳ lôi kéo xềnh xệch đến trước mặt Lục Điện hạ.
“Đừng làm đau ta.” Quyên Nhi làu bàu.
Trước đây lúc Thẩm Hựu Dự ăn thịt nướng lò, Quyên Nhi đã tiến đến hầu hạ, bị hắn không hiểu phong tình mà đuổi ra ngoài. Đến bây giờ, Thẩm Hựu Dự vẫn không có chút cảm xúc nào với gương mặt này của Quyên Nhi, trong lòng hắn chỉ nghĩ về Phương Niên Niên mà thôi.
“Cô nương sao rồi? Có bị ức hiếp không? Đã bắt đầu nấu ăn chưa? Ngươi có nói sở thích của Đại nương nương và mẫu thân cho nàng biết chưa?” Thẩm Hựu Dự hỏi dồn dập.
Quyên Nhi chu môi: “Điện hạ hỏi nhiều thế, sao nô tì có thể trả lời hết được.”
“Trả lời từng câu một, lảm nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Quyên Nhi cảm thấy bất lực, thậm chí còn muốn lôi gương ra mà soi, sao nàng lại không lọt vào mắt Điện hạ vậy?
“Cô nương giỏi giang, có chưởng sự cô cô làm chỗ dựa, không ai dám ức hiếp.” Quyên Nhi thong thả nói, nàng muốn Lục Điện hạ gấp gáp chết đi, nhưng thấy Lục Điện hạ chăm chú lắng nghe, nàng lại thấy thật vô nghĩa, dứt khoát nói năng nhanh hơn. “Thời gian gấp rút như vậy, cô nương không tranh thủ nấu ăn mà lại chăm chú đọc sổ ăn. Nô tì định thầm nói cho cô nương biết sở thích của Đại nương nương và nương nương nhưng lại không có cơ hội, cô nương lúc nào cũng ở bên chưởng sự cô cô.”
Thẩm Hựu Dự nhếch môi: “Nàng ấy sớm đã tính toán rồi, ngươi cứ vào trong hầu hạ tiếp đi, đừng có bỏ bê nàng ấy.”
Hắn liếc nhìn Thẩm Kỳ, Thẩm Kỳ lập tức tiến lên trước mặt Quyên Nhi, thuận tay đưa đồ vật cho nàng.
Quyên Nhi cầm vàng lá trong tay mà dở khóc dở cười, tốt xấu gì cũng có thể tặng một khối ngọc bội cho nữ nhi gia chứ, vàng lá này đúng là thô tục mà.
“Tạ ơn Điện hạ.”
“Đi nhanh đi.” Thẩm Hựu Dự thúc giục.
Quyên Nhi ngượng ngùng cười, thầm nghĩ đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn[6], thật không ngờ Lục Điện hạ mắt cao hơn trán, tuỳ hứng quái đản vậy mà lại lo lắng cho một nữ tử dân gian như thế, đúng là chẳng thể ngờ được.
[6] Nguyên văn là “nhất vật hàng nhất vật, lỗ thuỷ điểm đậu phụ” (一物降一物、卤水点豆腐), tức là nước muối sẽ khiến sữa đậu nành kết tủa tạo thành đậu phụ, một vật khắc chế một vật, chỉ đạo lý tương sinh tương khắc.
Lúc Quyên Nhi bước vào phòng bếp, nàng kinh ngạc nhận ra, Phương cô nương đã không ngồi đó đọc sổ ăn nữa mà đã tới nhà kho lựa chọn nguyên liệu nấu ăn rồi.
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương