Phượng Họa Phong Vân
Chương 100: Đao kề cổ, cổ kề đao
Nam tử vuốt cằm :"Gợi ý cuối cùng ta đưa ra là từ cảnh tiểu thư và Nhiếp Chính Vương sát lại gần nhau."
"Ý ngươi là cảnh mà mà trên cổ của tiểu thư và Nhiếp Chính Vương đều đặt một thanh đao sao?" Thiếu nữ nhanh chóng liên tưởng đến một màn mình nhìn thấy.
"Ân, ngươi nói đúng rồi." Nam tử lên tiếng khẳng định, ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.
"Cảnh này thì có gì đặc biệt sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc đó trên cổ Nhiếp Chính Vương còn bị tiểu thư cắt ra một đạo vết thương." Một nam tử khác đưa ra nghi vấn của mình.
"Ài, xem ra ta vẫn nên giải thích luôn vậy!" Nam tử một bộ dáng bất lực.
Nghe hắn nói vậy, nam tử vừa rồi đưa ra nghi vấn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng suy nghĩ một hồi cũng không phát hiện ra không đúng chỗ nào. Những người khác nghe nam tử nói vậy, ánh mắt tán thưởng nhìn nam tử vừa rồi lên tiếng. Nếu không phải vừa rồi hắn lên tiếng làm nam tử buông khẩu thì chắc bọn hắn phải tốn nhiều hơn tế bào não để suy nghĩ. Còn về thiếu nữ vừa rồi có vài phần đoán ra nhưng vẫn chưa hiểu lắm ý của nam tử nên khi nghe thấy nam tử muốn tự mình giải thích cũng vui lòng lắng nghe.
Nam tử một bộ cao thâm khó đoán :"Đầu tiên nói đến cảnh tiểu thư và Nhiếp Chính Vương đao kề cổ, cổ kề đao."
"Được rồi, có gì nói thẳng đừng úp úp mở mở nữa." Cả đám thấy hắn lại bày ra bộ dáng này liền bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục.
"Các không cảm thấy nếu bỏ hai thanh đao kề sát trên cổ của bọn họ thì cảnh đó khá là ái muội sao?" Nam tử cười 'hắc hắc' nhìn bọn hắn.
Nghe hắn nói vậy, cả đám đều tưởng tượng cảnh Hàn Băng Vô Tình và Phượng Kinh Hồng kề sát nhau mà không có hai thanh đao đặt ở trên cổ quả thật có chút ái muội. Nghĩ vậy, bảy thành viên phân bộ Ẩn Tinh đều gật gật đầu.
Thấy bọn họ đều đồng ý, nam tử nói tiếp :"Các ngươi cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, Nhiếp Chính Vương có thể không động lòng sao?"
Cả đám đang định gật đầu một người trong đó bỗng phát hiện không đúng lên tiếng :" Ngươi nói có chỗ không đúng, ta nhớ trong tư liệu của tổ chức có nhắc tới Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc. Chuyện này ngươi giải thích thế nào?"
"Ta chỉ làm nổi bật một chút không ngờ bọn họ cũng khó lừa như vậy. Thôi thì đã đâm lao thì phải theo lao vậy." Nam tử âm thầm nghĩ. Thực ra, nãy giờ hắn toàn nói xạo, sở dĩ không lo bị bọn họ phát hiện là vì hắn tin tưởng với bảy tấc lưỡi của mình có thể lừa dối quá quan.
"Ý ngươi là cảnh mà mà trên cổ của tiểu thư và Nhiếp Chính Vương đều đặt một thanh đao sao?" Thiếu nữ nhanh chóng liên tưởng đến một màn mình nhìn thấy.
"Ân, ngươi nói đúng rồi." Nam tử lên tiếng khẳng định, ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.
"Cảnh này thì có gì đặc biệt sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì lúc đó trên cổ Nhiếp Chính Vương còn bị tiểu thư cắt ra một đạo vết thương." Một nam tử khác đưa ra nghi vấn của mình.
"Ài, xem ra ta vẫn nên giải thích luôn vậy!" Nam tử một bộ dáng bất lực.
Nghe hắn nói vậy, nam tử vừa rồi đưa ra nghi vấn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng suy nghĩ một hồi cũng không phát hiện ra không đúng chỗ nào. Những người khác nghe nam tử nói vậy, ánh mắt tán thưởng nhìn nam tử vừa rồi lên tiếng. Nếu không phải vừa rồi hắn lên tiếng làm nam tử buông khẩu thì chắc bọn hắn phải tốn nhiều hơn tế bào não để suy nghĩ. Còn về thiếu nữ vừa rồi có vài phần đoán ra nhưng vẫn chưa hiểu lắm ý của nam tử nên khi nghe thấy nam tử muốn tự mình giải thích cũng vui lòng lắng nghe.
Nam tử một bộ cao thâm khó đoán :"Đầu tiên nói đến cảnh tiểu thư và Nhiếp Chính Vương đao kề cổ, cổ kề đao."
"Được rồi, có gì nói thẳng đừng úp úp mở mở nữa." Cả đám thấy hắn lại bày ra bộ dáng này liền bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục.
"Các không cảm thấy nếu bỏ hai thanh đao kề sát trên cổ của bọn họ thì cảnh đó khá là ái muội sao?" Nam tử cười 'hắc hắc' nhìn bọn hắn.
Nghe hắn nói vậy, cả đám đều tưởng tượng cảnh Hàn Băng Vô Tình và Phượng Kinh Hồng kề sát nhau mà không có hai thanh đao đặt ở trên cổ quả thật có chút ái muội. Nghĩ vậy, bảy thành viên phân bộ Ẩn Tinh đều gật gật đầu.
Thấy bọn họ đều đồng ý, nam tử nói tiếp :"Các ngươi cảm thấy ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, Nhiếp Chính Vương có thể không động lòng sao?"
Cả đám đang định gật đầu một người trong đó bỗng phát hiện không đúng lên tiếng :" Ngươi nói có chỗ không đúng, ta nhớ trong tư liệu của tổ chức có nhắc tới Nhiếp Chính Vương không gần nữ sắc. Chuyện này ngươi giải thích thế nào?"
"Ta chỉ làm nổi bật một chút không ngờ bọn họ cũng khó lừa như vậy. Thôi thì đã đâm lao thì phải theo lao vậy." Nam tử âm thầm nghĩ. Thực ra, nãy giờ hắn toàn nói xạo, sở dĩ không lo bị bọn họ phát hiện là vì hắn tin tưởng với bảy tấc lưỡi của mình có thể lừa dối quá quan.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương