Phượng Họa Phong Vân
Chương 117: Vân Lạc đến
Cũng buổi chiều hôm đấy, Vân Lạc nhận được thư của Vân Khinh liền vội vàng đến Phượng Linh quốc.
Trong phòng Vân Khinh, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, bộ dạng có vài phần ôn hòa vẻ mặt như đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Kỳ thật, tính cách của hắn cũng khá ôn hòa nhưng lúc cần thiết cứng rắn thì lại không thua bất kỳ kẻ nào. Nếu không như thế thì sao hắn có thể thay Hàn Băng Vô Tình xử lí mọi việc, đưa Điệp Sát có địa vị như ngày hôm nay. Nam tử này không ai khác chính là Vân Lạc.
"Đại ca, huynh nghĩ sao về chuyện này." Vân Khinh nhịn không được lên tiếng hỏi. Nàng rất muốn biết suy nghĩ của Vân Lạc về quyết định của Hàn Băng Vô Tình ai bảo từ trước tới bây giờ mọi việc nàng ấy giao hắn đều làm tốt hơn nàng đâu. Hơn nữa, hắn còn thông minh hơn nàng, mỗi lần đều đón đoán dụng ý của nàng ấy còn nàng thì phải nghĩ rất lâu mới ra.
Vì vậy, lần này viết thư cho hắn chỉ là muốn hắn giải thích cho nàng nghi hoặc nhưng nó không nghĩ tới Vân Lạc hắn sẽ đích thân chạy tới. Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Vân Khinh lại gấp không chờ nổi câu trả lời của hắn. Vì vậy, khi hắn vừa đến, Vân Khinh đã kéo luôn hắn vào phòng nàng hỏi ra đáp án.
Nhìn Vân Khinh vô cùng tò mò muốn biết câu trả lời, Vân Lạc cũng chỉ khẽ lắc đầu cười khổ.Thực ra, khi nhìn thấy những gì Vân Khinh viết trong thư, hắn cũng đã rất lo lắng sau đó đặt mình vào vị trí của Hàn Băng Vô Tình để suy nghĩ. Đáng tiếc, lần này, hắn lại không đoán được dụng ý của nàng. Đối diện với ánh mắt mong chờ của Vân Khinh, Vân Lạc lên tiếng :"Ta không đoán ra được."
Vân Khinh không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như thế này lập tức lắc đầu :"Đại ca, huynh đang đùa ta sao? Nhất định là huynh đoán ra được mà không muốn nói cho ta biết đúng không?"
Đáng tiếc, lần này Vân Lạc phải để cho nàng thất vọng rồi. Hắn lên tiếng nói :"Vân Khinh a! Lần này ta thực sự không đoán được tâm tư của muội ấy."
"Thông minh như huynh cũng không đoán được sao?" Vân Khinh nghi hoặc hỏi.
Vân Lạc xoa đầu Vân Khinh :"Ta cũng không phải thông minh như muội nghĩ. Người thông minh hơn ta còn có rất nhiều chẳng qua là muội chưa gặp được mà thôi."
Xoa một lúc, Vân Lạc cảm thấy đầu tóc của Vân Khinh đã có phần rối bời mới thu lại tay của mình. Nhìn tác phẩm của mình trên đầu Vân Khinh, Vân Lạc thấy rất có thành tựu cảm,khóe miệng khẽ giương lên một chút.
Trong phòng Vân Khinh, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, bộ dạng có vài phần ôn hòa vẻ mặt như đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Kỳ thật, tính cách của hắn cũng khá ôn hòa nhưng lúc cần thiết cứng rắn thì lại không thua bất kỳ kẻ nào. Nếu không như thế thì sao hắn có thể thay Hàn Băng Vô Tình xử lí mọi việc, đưa Điệp Sát có địa vị như ngày hôm nay. Nam tử này không ai khác chính là Vân Lạc.
"Đại ca, huynh nghĩ sao về chuyện này." Vân Khinh nhịn không được lên tiếng hỏi. Nàng rất muốn biết suy nghĩ của Vân Lạc về quyết định của Hàn Băng Vô Tình ai bảo từ trước tới bây giờ mọi việc nàng ấy giao hắn đều làm tốt hơn nàng đâu. Hơn nữa, hắn còn thông minh hơn nàng, mỗi lần đều đón đoán dụng ý của nàng ấy còn nàng thì phải nghĩ rất lâu mới ra.
Vì vậy, lần này viết thư cho hắn chỉ là muốn hắn giải thích cho nàng nghi hoặc nhưng nó không nghĩ tới Vân Lạc hắn sẽ đích thân chạy tới. Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng Vân Khinh lại gấp không chờ nổi câu trả lời của hắn. Vì vậy, khi hắn vừa đến, Vân Khinh đã kéo luôn hắn vào phòng nàng hỏi ra đáp án.
Nhìn Vân Khinh vô cùng tò mò muốn biết câu trả lời, Vân Lạc cũng chỉ khẽ lắc đầu cười khổ.Thực ra, khi nhìn thấy những gì Vân Khinh viết trong thư, hắn cũng đã rất lo lắng sau đó đặt mình vào vị trí của Hàn Băng Vô Tình để suy nghĩ. Đáng tiếc, lần này, hắn lại không đoán được dụng ý của nàng. Đối diện với ánh mắt mong chờ của Vân Khinh, Vân Lạc lên tiếng :"Ta không đoán ra được."
Vân Khinh không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như thế này lập tức lắc đầu :"Đại ca, huynh đang đùa ta sao? Nhất định là huynh đoán ra được mà không muốn nói cho ta biết đúng không?"
Đáng tiếc, lần này Vân Lạc phải để cho nàng thất vọng rồi. Hắn lên tiếng nói :"Vân Khinh a! Lần này ta thực sự không đoán được tâm tư của muội ấy."
"Thông minh như huynh cũng không đoán được sao?" Vân Khinh nghi hoặc hỏi.
Vân Lạc xoa đầu Vân Khinh :"Ta cũng không phải thông minh như muội nghĩ. Người thông minh hơn ta còn có rất nhiều chẳng qua là muội chưa gặp được mà thôi."
Xoa một lúc, Vân Lạc cảm thấy đầu tóc của Vân Khinh đã có phần rối bời mới thu lại tay của mình. Nhìn tác phẩm của mình trên đầu Vân Khinh, Vân Lạc thấy rất có thành tựu cảm,khóe miệng khẽ giương lên một chút.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương