Phượng Họa Phong Vân
Chương 258: Ta và hắn không quen
Hạt châu thuần một màu đen trầm tích xung quanh hiện lên rậm rạp đường vân, vào tay mang theo ôn lương.
"Đây là một viên Thổ Ngục Châu. Bên trong có một không gian hoang vu chỉ có cát vàng nhưng lại có thể chứa vật còn sống."
Quân Trường Phong lên tiếng giải thích.
Hàn Băng Vô Tình cầm hạt châu xem xét, hạt châu khá trầm nhưng cũng không phải là vấn đề.
Dùng tinh thần lực thăm dò bên trong, quả đúng như lời Quân Trường Phong nói, bên trong ngoại trừ cát vàng ra cũng không có thứ gì khác, không gian cũng không lớn lắm, chỉ có thể chứa được một nghìn cá nhân.
Hàn Băng Vô Tình thu hồi hạt trân nhẫn trữ vật, cũng không hề biểu hiện hài lòng hay không hài lòng nói với hồng y nam nhân trước mặt.
''Mọi chuyện ở đây đã xong, ngươi đưa ta trở lại Nhiếp Chính Vương phủ.''
''Ngươi không ở lại chờ hắn tỉnh sao?''
Quân Trường Phong nhíu mày hỏi nàng.
''Ta và hắn không quen.''
Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt nói dù nàng rất muốn biết câu nói đầu tiên khi Ôn Cẩn Ngọc nhìn thấy nàng là có ý gì.
''Nhưng ta nghĩ hắn tỉnh lại sẽ rất muốn biết người đã cứu hắn.''
Quân Trường Phong nhún vai nói.
Thấy thiếu nữ không nói gì nhưng đôi con ngươi màu hổ phách kia cứ lành lạnh nhìn hắn, Quân Trường Phong xoa mày thỏa hiệp một bộ không thể nè hà.
''Hảo đi. Ta đưa ngươi trở về.''
Sau khi thân ảnh hai người rời khỏi không lâu, bạch y nam tử trên người tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy nhíu mày, kinh ngạc nhìn xung quanh lại nhìn lại hai tay của bản thân.
''Ta chưa chết sao?"
Nam tử bâng khuâng lời nói tựa hồ đã xem đạm sinh tử.
Theo lý mà nói, thời điểm này thọ nguyên của hắn đã hết, thân thể của hắn phải chết rồi mới đúng trừ phi có người giúp hắn sửa lại mệnh, tăng thêm thọ nguyên của hắn.
Nghĩ vậy, trên mặt hắn xuất hiện thần sắc ngưng trọng, đưa tay bấm đốt tay tính toán.
Không lâu sau, nam tử nhìn thấy kết quả bản thân tính toán ra được thở dài.
"Trường Phong ngươi cũng thật cố chấp, cư nhiên lại đi cùng người lại chuyện này."
Nam tử từ trên giường đi xuống, có lẽ vì hôn mê quá lâu duyên cớ nên hai chân có vài phần vô lực.
Hoãn một chút, hắn mới chậm rãi đi ra ngoài.
Bước ra ngoài, dương quang ánh vào hắn khuôn mặt, không khí ấm áp làm cho người lưu luyến.
Hắn đi đến bàn đá giữa sân ngồi xuống, hưởng thụ ánh trời chiếu xuống trên người.
Không lâu sau, thân ảnh của Quân Trường Phong xuất hiện hiện trong mắt hắn.
Thấy bạch y nam tử ngồi bên bàn đá, dương quang chiếu xuống trên mặt hắn tạo nên một lớp quang huy, sấn hắn khuôn mặt hiện lên một màu khỏe mạnh sắc thái, khuôn mặt xinh đẹp Quân Trường Phong xuất hiện vẻ kinh ngạc sau đó vui sướng giọng nói vang lên.
"Cẩn Ngọc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh."
Hắn nhanh hơn bước chân chạy đến ngồi xuống trên ghế đá, nghiêng người, chống cằm đối diện với nam nhân.
Bộ hồng y lỏng lẻo trên người cũng theo động tác của hắn mà trễ sang một bên, vạt áo mở lộ ra một bên xương quai xanh.
"Ngươi vừa mới tỉnh sao không nghỉ ngơi nhiều trong chốc lát mà lại ra đây ngồi?"
Quân Trường Phong nhíu mày hỏi.
"Ta cảm thấy cơ thể bản thân rất tốt nên ra bên ngoài cảm nhận một chút dương quang."
Ôn Cẩn Ngọc ôn hòa trả lời rồi nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
"Ta còn chưa nói ngươi, cư nhiên cùng người khác hồ nháo, ngươi nghĩ thiên phạt là ngươi có thể kháng không thành."
"Ngươi đây là xem thường thực lực của ta sao?"
"Đây là một viên Thổ Ngục Châu. Bên trong có một không gian hoang vu chỉ có cát vàng nhưng lại có thể chứa vật còn sống."
Quân Trường Phong lên tiếng giải thích.
Hàn Băng Vô Tình cầm hạt châu xem xét, hạt châu khá trầm nhưng cũng không phải là vấn đề.
Dùng tinh thần lực thăm dò bên trong, quả đúng như lời Quân Trường Phong nói, bên trong ngoại trừ cát vàng ra cũng không có thứ gì khác, không gian cũng không lớn lắm, chỉ có thể chứa được một nghìn cá nhân.
Hàn Băng Vô Tình thu hồi hạt trân nhẫn trữ vật, cũng không hề biểu hiện hài lòng hay không hài lòng nói với hồng y nam nhân trước mặt.
''Mọi chuyện ở đây đã xong, ngươi đưa ta trở lại Nhiếp Chính Vương phủ.''
''Ngươi không ở lại chờ hắn tỉnh sao?''
Quân Trường Phong nhíu mày hỏi nàng.
''Ta và hắn không quen.''
Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt nói dù nàng rất muốn biết câu nói đầu tiên khi Ôn Cẩn Ngọc nhìn thấy nàng là có ý gì.
''Nhưng ta nghĩ hắn tỉnh lại sẽ rất muốn biết người đã cứu hắn.''
Quân Trường Phong nhún vai nói.
Thấy thiếu nữ không nói gì nhưng đôi con ngươi màu hổ phách kia cứ lành lạnh nhìn hắn, Quân Trường Phong xoa mày thỏa hiệp một bộ không thể nè hà.
''Hảo đi. Ta đưa ngươi trở về.''
Sau khi thân ảnh hai người rời khỏi không lâu, bạch y nam tử trên người tỉnh lại.
Hắn ngồi dậy nhíu mày, kinh ngạc nhìn xung quanh lại nhìn lại hai tay của bản thân.
''Ta chưa chết sao?"
Nam tử bâng khuâng lời nói tựa hồ đã xem đạm sinh tử.
Theo lý mà nói, thời điểm này thọ nguyên của hắn đã hết, thân thể của hắn phải chết rồi mới đúng trừ phi có người giúp hắn sửa lại mệnh, tăng thêm thọ nguyên của hắn.
Nghĩ vậy, trên mặt hắn xuất hiện thần sắc ngưng trọng, đưa tay bấm đốt tay tính toán.
Không lâu sau, nam tử nhìn thấy kết quả bản thân tính toán ra được thở dài.
"Trường Phong ngươi cũng thật cố chấp, cư nhiên lại đi cùng người lại chuyện này."
Nam tử từ trên giường đi xuống, có lẽ vì hôn mê quá lâu duyên cớ nên hai chân có vài phần vô lực.
Hoãn một chút, hắn mới chậm rãi đi ra ngoài.
Bước ra ngoài, dương quang ánh vào hắn khuôn mặt, không khí ấm áp làm cho người lưu luyến.
Hắn đi đến bàn đá giữa sân ngồi xuống, hưởng thụ ánh trời chiếu xuống trên người.
Không lâu sau, thân ảnh của Quân Trường Phong xuất hiện hiện trong mắt hắn.
Thấy bạch y nam tử ngồi bên bàn đá, dương quang chiếu xuống trên mặt hắn tạo nên một lớp quang huy, sấn hắn khuôn mặt hiện lên một màu khỏe mạnh sắc thái, khuôn mặt xinh đẹp Quân Trường Phong xuất hiện vẻ kinh ngạc sau đó vui sướng giọng nói vang lên.
"Cẩn Ngọc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh."
Hắn nhanh hơn bước chân chạy đến ngồi xuống trên ghế đá, nghiêng người, chống cằm đối diện với nam nhân.
Bộ hồng y lỏng lẻo trên người cũng theo động tác của hắn mà trễ sang một bên, vạt áo mở lộ ra một bên xương quai xanh.
"Ngươi vừa mới tỉnh sao không nghỉ ngơi nhiều trong chốc lát mà lại ra đây ngồi?"
Quân Trường Phong nhíu mày hỏi.
"Ta cảm thấy cơ thể bản thân rất tốt nên ra bên ngoài cảm nhận một chút dương quang."
Ôn Cẩn Ngọc ôn hòa trả lời rồi nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
"Ta còn chưa nói ngươi, cư nhiên cùng người khác hồ nháo, ngươi nghĩ thiên phạt là ngươi có thể kháng không thành."
"Ngươi đây là xem thường thực lực của ta sao?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương