Phượng Họa Phong Vân
Chương 271: Môi chạm môi
Nàng không cho là như vậy nhưng mà làm sao bây giờ, tiểu thân thể này của nàng lại phi thường phối hợp đánh một cái giật mình bình thường phản ứng.
Thấy phản ứng của nữ hài giống như dự đoán, trong đôi mắt màu đỏ của nam hài hiện ra ý cười.
Nhưng mà hành động tiếp theo của nữ hài lại làm hắn bất ngờ đến sững sờ.
Nữ hài bất ngờ quay đầu, khuôn mặt qua mặt nạ của hắn, hơi ngẩng đầu lên, đôi môi nhỏ của nàng vừa lúc chạm vào môi hắn.
Cảm giác từ cánh môi truyền lại, cả Hàn Băng Vô Tình cùng nam hài đều sửng sốt.
Hàn Băng Vô Tình hai chân nhỏ nhanh chóng lùi lại hai bước, bị đằng sau cục đá nhỏ vướng ngã ngồi xuống đất, ngây ngốc nhìn nam hài vẫn giữ nguyên một tư thế đứng đó.
Dĩ nhiên, tất cả mọi biểu tình cùng động tác, ngay cả việc ngã ngồi xuống đất cũng được nàng tính toán hết cả chỉ trừ một việc.
Chỉ có một việc mà nàng không tính toán đến, đó là cảm giác khi mà hai cánh môi của nàng và nam hài chạm vào nhau.
Nàng không biết đó là cái gì cảm giác, chỉ là khi môi nàng chạm vào môi hắn là lúc tim nàng đập lỡ một nhịp, sau đó nhịp tim có điểm nhanh hơn tiết tấu.
Loại này cảm giác thật kì quái, nàng không biết nó gọi là cái gì.
Sau một hồi, nam hài cứng đơ thân thể mới từ tư thế khom lưng, đứng thẳng, chậm rãi đi về phía nàng, hai so với ban đầu càng thêm đỏ.
Vừa rồi cánh môi nữ hài chạm vào môi hắn cảm giác làm khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của hắn có chút động rung.
Môi nữ hài rất mềm, mang theo sữa mùi hương, còn có điểm ngọt.
Hắn đến gần nữ hài trên mặt đất nhìn ba tuổi xinh đẹp nữ hài tử, đỡ nàng đứng dậy.
''Như thế nào như vậy không cẩn thận.''
Hàn Băng Vô Tình một bộ ngây ngốc, nương theo lực đạo của hắn lung lay đứng dậy, bàn tay nhỏ phủi bụi trên quần áo.
Những tưởng sau khi đỡ nàng dậy, hắn sẽ buông nàng ra, không tới, sau khi nàng vỗ hết bụi trên người mình, cái kia nam hài trực tiếp ôm nàng lên.
Nữ hài thật nhẹ, hắn ôm lên cũng không hề cố sức, lên tiếng bên tai nàng nói.
''Tiểu muội muội ở đâu vậy, để ca ca đưa muội trở về.''
Bị một nam hài ôm lên, Hàn Băng Vô Tình có chút không được tự nhiên, đưa bàn tay nhỏ đẩy ngực nam hài muốn đi xuống.
''Ta có thể tự trở về.''
Non nớt nữ hài đồng âm vang lên, động tác kháng cự hắn ôm lại vô cùng rõ ràng nhưng nam hài lại như không có việc gì, ngược lại ôm nàng chặt hơn một chút.
''Ngoan đừng nháo, ngã xuống thì làm sao bây giờ.''
Nam hài lên tiếng dụ hống nữ hài trong tay là hình ảnh mà hai bóng đen lén liếc mắt nhìn thấy.
Hình ảnh này làm bọn hắn hai con ngươi như muốn lồi ra tới, từ khi nào mà nam hài kia lại có kiên nhẫn như vậy, vì sao bọn hắn không biết.
Đúng lúc này, một đôi con ngươi màu đỏ của nam hài ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy uy hiếp và cảnh cáo.
Bọn hắn đọc được từ trong đôi mắt ấy lạnh lùng cùng vô tình, từ trong lòng nổi lên một trận sởn tóc gáy, cảm giác bản thân nếu còn tiếp tục nhìn xuống sẽ bị giết diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Hai bóng đen im lặng thu hồi hai mắt, đứng im như những bóng đèn đã tắt đi quang mang của nó mà chìm vào trong bóng tối, cũng không dám loạn ngó nữa.
''Buông xuống, ta có thể tự đi trở về.''
Nữ hài trên mặt một bộ cho rằng nam hài trước mặt chưa nghe rõ bản thân nói gì, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Thấy phản ứng của nữ hài giống như dự đoán, trong đôi mắt màu đỏ của nam hài hiện ra ý cười.
Nhưng mà hành động tiếp theo của nữ hài lại làm hắn bất ngờ đến sững sờ.
Nữ hài bất ngờ quay đầu, khuôn mặt qua mặt nạ của hắn, hơi ngẩng đầu lên, đôi môi nhỏ của nàng vừa lúc chạm vào môi hắn.
Cảm giác từ cánh môi truyền lại, cả Hàn Băng Vô Tình cùng nam hài đều sửng sốt.
Hàn Băng Vô Tình hai chân nhỏ nhanh chóng lùi lại hai bước, bị đằng sau cục đá nhỏ vướng ngã ngồi xuống đất, ngây ngốc nhìn nam hài vẫn giữ nguyên một tư thế đứng đó.
Dĩ nhiên, tất cả mọi biểu tình cùng động tác, ngay cả việc ngã ngồi xuống đất cũng được nàng tính toán hết cả chỉ trừ một việc.
Chỉ có một việc mà nàng không tính toán đến, đó là cảm giác khi mà hai cánh môi của nàng và nam hài chạm vào nhau.
Nàng không biết đó là cái gì cảm giác, chỉ là khi môi nàng chạm vào môi hắn là lúc tim nàng đập lỡ một nhịp, sau đó nhịp tim có điểm nhanh hơn tiết tấu.
Loại này cảm giác thật kì quái, nàng không biết nó gọi là cái gì.
Sau một hồi, nam hài cứng đơ thân thể mới từ tư thế khom lưng, đứng thẳng, chậm rãi đi về phía nàng, hai so với ban đầu càng thêm đỏ.
Vừa rồi cánh môi nữ hài chạm vào môi hắn cảm giác làm khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của hắn có chút động rung.
Môi nữ hài rất mềm, mang theo sữa mùi hương, còn có điểm ngọt.
Hắn đến gần nữ hài trên mặt đất nhìn ba tuổi xinh đẹp nữ hài tử, đỡ nàng đứng dậy.
''Như thế nào như vậy không cẩn thận.''
Hàn Băng Vô Tình một bộ ngây ngốc, nương theo lực đạo của hắn lung lay đứng dậy, bàn tay nhỏ phủi bụi trên quần áo.
Những tưởng sau khi đỡ nàng dậy, hắn sẽ buông nàng ra, không tới, sau khi nàng vỗ hết bụi trên người mình, cái kia nam hài trực tiếp ôm nàng lên.
Nữ hài thật nhẹ, hắn ôm lên cũng không hề cố sức, lên tiếng bên tai nàng nói.
''Tiểu muội muội ở đâu vậy, để ca ca đưa muội trở về.''
Bị một nam hài ôm lên, Hàn Băng Vô Tình có chút không được tự nhiên, đưa bàn tay nhỏ đẩy ngực nam hài muốn đi xuống.
''Ta có thể tự trở về.''
Non nớt nữ hài đồng âm vang lên, động tác kháng cự hắn ôm lại vô cùng rõ ràng nhưng nam hài lại như không có việc gì, ngược lại ôm nàng chặt hơn một chút.
''Ngoan đừng nháo, ngã xuống thì làm sao bây giờ.''
Nam hài lên tiếng dụ hống nữ hài trong tay là hình ảnh mà hai bóng đen lén liếc mắt nhìn thấy.
Hình ảnh này làm bọn hắn hai con ngươi như muốn lồi ra tới, từ khi nào mà nam hài kia lại có kiên nhẫn như vậy, vì sao bọn hắn không biết.
Đúng lúc này, một đôi con ngươi màu đỏ của nam hài ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy uy hiếp và cảnh cáo.
Bọn hắn đọc được từ trong đôi mắt ấy lạnh lùng cùng vô tình, từ trong lòng nổi lên một trận sởn tóc gáy, cảm giác bản thân nếu còn tiếp tục nhìn xuống sẽ bị giết diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Hai bóng đen im lặng thu hồi hai mắt, đứng im như những bóng đèn đã tắt đi quang mang của nó mà chìm vào trong bóng tối, cũng không dám loạn ngó nữa.
''Buông xuống, ta có thể tự đi trở về.''
Nữ hài trên mặt một bộ cho rằng nam hài trước mặt chưa nghe rõ bản thân nói gì, kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương