Phượng Họa Phong Vân
Chương 291: Kí ức không rõ ràng
Để điều tra chuyện này cũng như thứ thập thêm manh mối, đêm thăm hoàng cung Linh Phượng lần này ắt là không thể thiếu.
Linh tính mách bảo lần đêm thăm này nàng sẽ có một thu hoạch nào đó.
Hàn Băng Vô Tình chẳng mất chốc đã tránh đi thủ vệ, thành công đột nhập vào hoàng cung Linh Phượng.
Nơi đầu tiên nàng đến chính là nơi mà hoàng đế thượng triều - Thương Minh Điện.
Nhìn cung điện trước mặt, Hàn Băng Vô Tình cảm thấy có vài phần quen mắt tựa hồ đã từng nhìn thấy nó trước đây.
Ngoài một vào chỗ được từ sửa mới ra thì đây không phải là cung điện mà nàng đã bước vào khi bò từ huyết hồ năm đó lên sao.
Cũng chính nhờ mật thất bên dưới ngai vàng mà năm đó nàng mới có thể toàn thân mà lui.
Nghĩ đến đây, Hàn Băng Vô Tình lặng lẽ mở ra mái ngói, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nơi mà nàng đáp xuống lại đúng lúc là vị trí ngay trước ngai vàng.
Vẫn là chiếc ngai vàng năm đó chỉ là người ngồi trên nó đã không còn.
Nam nhân ngồi chết ở trên này năm đó nàng gặp, người mà nàng đáng lẽ nên gọi hai tiếng phụ hoàng đã chết không nhắm mắt ngay chính vị trí cao cao tại thượng ấy.
Có lẽ là xúc cảnh sinh tình, nhìn vật nhớ người duyên cớ, trong lòng nàng dâng lên một vài cảm xúc chua xót khó diễn tả bằng lời.
Hàn Băng Vô Tình quỳ xuống trước ngai vàng, im lặng dập đầu.
Dập đầu xong ba cái, trong óc nàng tựa hồ có một vài hình ảnh lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Tuy không kịp bắt giữ nhưng nàng đã mơ hồ nhìn thấy hình ảnh kẻ nào đó ngay tại nơi này giơ kiếm đâm xuyên ngực trái nam nhân đang ngồi trên ngai vàng này.
Dựa theo tình cảnh, người bị nhất kiếm xuyên tim đó chắc chắn chính là phụ hoàng của nàng.
Còn người cầm kiếm phía sau, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt nhưng dựa vào hình dáng lờ mờ có thể phán đoán là nam nhân.
Tưởng chừng hình ảnh chỉ có bấy nhiêu chi tiết nhưng Hàn Băng Vô Tình còn chú ý đến một bóng dáng nhỏ con bên cạnh.
So với tên hung thủ không rõ mặt kia, thân ảnh nhỏ con kia thực sự rất mơ hồ, dù cho nàng có cố gắng như thế nào cũng không nhìn rõ nổi.
Dù chỉ là nhớ đến một đoạn hình ảnh không rõ ràng nhưng trên trán Hàn Băng Vô Tình đã toát ra lấm tấm mồ hôi.
Có điều, việc nhớ đến đoạn kí ức mơ hồ này đã giúp nàng khẳng định suy đoán năm đó về cái chết của phụ hoàng là do người thân cận gây ra.
Bởi vì chỉ có người bản thân thật sự tin tưởng và thân cận mới có thể khiến phụ tín nhiệm giao ra hắn phía sau lưng không chút nghi ngờ.
Chỉ có kẻ như vậy, khi phản bội mới khiến người tả bất ngờ trở tay không kịp.
Tuy vậy, năm đó vì sao nàng lại ở nơi này?
Nghĩ đến đây, Hàn Băng Vô Tình sững người, năm đó mọi chuyện xảy ra tại nơi là như thế nào?
Nàng rốt cuộc đóng vai trò gì trong cái chết của phụ hoàng?
Một chút ngoài lề.
Vân Khinh cầm một xấp giấy đưa cho bạch y thiếu nữ.
"Vô Tình muội muội, đây là thông tin mà Điệp Giả điều tra được về hành tung của tác giả gần đây."
Thiếu nữ mở ra vài tờ nhìn.
"Tác giả vậy mà bỏ Phượng Họa Phong Vân viết truyện mới?"
"Ân. Truyện mới có là tiêu đề là (Xuyên nhanh) Những câu chuyện xưa ra được hơn mười chap rồi, thời gian ra chấp dều đều nào giống truyện Phượng Họa Phong Vân chúng ta thích ra thì ra, thích drop thì drop."
Vân Khinh tức giận nói.
Linh tính mách bảo lần đêm thăm này nàng sẽ có một thu hoạch nào đó.
Hàn Băng Vô Tình chẳng mất chốc đã tránh đi thủ vệ, thành công đột nhập vào hoàng cung Linh Phượng.
Nơi đầu tiên nàng đến chính là nơi mà hoàng đế thượng triều - Thương Minh Điện.
Nhìn cung điện trước mặt, Hàn Băng Vô Tình cảm thấy có vài phần quen mắt tựa hồ đã từng nhìn thấy nó trước đây.
Ngoài một vào chỗ được từ sửa mới ra thì đây không phải là cung điện mà nàng đã bước vào khi bò từ huyết hồ năm đó lên sao.
Cũng chính nhờ mật thất bên dưới ngai vàng mà năm đó nàng mới có thể toàn thân mà lui.
Nghĩ đến đây, Hàn Băng Vô Tình lặng lẽ mở ra mái ngói, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Nơi mà nàng đáp xuống lại đúng lúc là vị trí ngay trước ngai vàng.
Vẫn là chiếc ngai vàng năm đó chỉ là người ngồi trên nó đã không còn.
Nam nhân ngồi chết ở trên này năm đó nàng gặp, người mà nàng đáng lẽ nên gọi hai tiếng phụ hoàng đã chết không nhắm mắt ngay chính vị trí cao cao tại thượng ấy.
Có lẽ là xúc cảnh sinh tình, nhìn vật nhớ người duyên cớ, trong lòng nàng dâng lên một vài cảm xúc chua xót khó diễn tả bằng lời.
Hàn Băng Vô Tình quỳ xuống trước ngai vàng, im lặng dập đầu.
Dập đầu xong ba cái, trong óc nàng tựa hồ có một vài hình ảnh lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Tuy không kịp bắt giữ nhưng nàng đã mơ hồ nhìn thấy hình ảnh kẻ nào đó ngay tại nơi này giơ kiếm đâm xuyên ngực trái nam nhân đang ngồi trên ngai vàng này.
Dựa theo tình cảnh, người bị nhất kiếm xuyên tim đó chắc chắn chính là phụ hoàng của nàng.
Còn người cầm kiếm phía sau, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt nhưng dựa vào hình dáng lờ mờ có thể phán đoán là nam nhân.
Tưởng chừng hình ảnh chỉ có bấy nhiêu chi tiết nhưng Hàn Băng Vô Tình còn chú ý đến một bóng dáng nhỏ con bên cạnh.
So với tên hung thủ không rõ mặt kia, thân ảnh nhỏ con kia thực sự rất mơ hồ, dù cho nàng có cố gắng như thế nào cũng không nhìn rõ nổi.
Dù chỉ là nhớ đến một đoạn hình ảnh không rõ ràng nhưng trên trán Hàn Băng Vô Tình đã toát ra lấm tấm mồ hôi.
Có điều, việc nhớ đến đoạn kí ức mơ hồ này đã giúp nàng khẳng định suy đoán năm đó về cái chết của phụ hoàng là do người thân cận gây ra.
Bởi vì chỉ có người bản thân thật sự tin tưởng và thân cận mới có thể khiến phụ tín nhiệm giao ra hắn phía sau lưng không chút nghi ngờ.
Chỉ có kẻ như vậy, khi phản bội mới khiến người tả bất ngờ trở tay không kịp.
Tuy vậy, năm đó vì sao nàng lại ở nơi này?
Nghĩ đến đây, Hàn Băng Vô Tình sững người, năm đó mọi chuyện xảy ra tại nơi là như thế nào?
Nàng rốt cuộc đóng vai trò gì trong cái chết của phụ hoàng?
Một chút ngoài lề.
Vân Khinh cầm một xấp giấy đưa cho bạch y thiếu nữ.
"Vô Tình muội muội, đây là thông tin mà Điệp Giả điều tra được về hành tung của tác giả gần đây."
Thiếu nữ mở ra vài tờ nhìn.
"Tác giả vậy mà bỏ Phượng Họa Phong Vân viết truyện mới?"
"Ân. Truyện mới có là tiêu đề là (Xuyên nhanh) Những câu chuyện xưa ra được hơn mười chap rồi, thời gian ra chấp dều đều nào giống truyện Phượng Họa Phong Vân chúng ta thích ra thì ra, thích drop thì drop."
Vân Khinh tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương