Phượng Họa Phong Vân
Chương 66: Bên dưới băng hồ
Hai đoàn người hợp lại cùng tiến về phía trước.
Xuất hiện trước mình họ là một mặt hồ bị đóng băng trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Dưới đáy hồ có bạch quang như ẩn như hiện nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.
Nhưng Tà Tôn và Hàn Băng Vô Tình lại cùng phát hiện ra điều này. Hai người cùng nhau hạ lệnh :"Mọi người ở lại chỗ này tùy thời tiếp ứng."
"Điệp Sát cung chủ có hứng thú cùng bổn tôn xuống phía dưới thăm dò một chút sao?" Hắn quay sang hỏi nàng.
"Nếu Tà Tôn các hạ đã mời vậy bổn cung chủ cung kính không bằng tuân lệnh." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp.
Rồi nàng tiến lên phía trước, nâng lên tay, một sợi linh lực theo tay nàng tiến về phía mặt hồ.
Băng trên mặt hồ xuất hiện ra từng vết rạn nhỏ rồi dần dần tách ra hai bên. Lúc này mọi người mới nhìn đến lớp băng này dày đến hơn một trượng mà Hàn Băng Vô Tình chỉ một cái nâng tay đã có thể nhẹ nhàng làm nó tách ra.
Nước từ phía dưới cũng nhanh chóng dâng lên lấp chiếm lấy phần băng bị mở ra.
Tà Tôn bước lên trước đứng song song với nàng :"Điệp Giả cung chủ thực lực thật cường đại."
"Tà Tôn các hạ quá khen. Bổn cung chủ tin rằng thực lực của các hạ so với bổn cung chủ chỉ hơn chứ không kém." Hàn Băng bốn lạng đẩy ngàn cân đáp.
Nghe vậy, hắn cất tiếng cười :"Nếu cung chủ đã lòng tin tưởng như vậy, bổn tôn cũng không thể làm cho cung chủ thất vọng. Không bằng để bổn tôn xuống trước dẫn đường thế nào?"
Hàn Băng Vô Tình cũng không nhiều lời chỉ trả lời một chữ :"Hảo."
Hắn dẫn đầu nhảy xuống trước, xung quanh hắn tự động hiện lên một tầng kết giới ngăn cản nước. Mặc dù đã cách một tầng kết giới nhưng hắn vẫn cảm nhận được một tia lạnh lẽo xuyên qua kết giới truyền vào. Từ đó có thể thấy nước ở đây có bao nhiêu lạnh.
Quay lại nhìn Hàn Băng Vô Tình, hắn thấy thiếu niên mang mặt nạ không hề thiết trí kết giới mà vẫn có thể tự do như cá bơi lội. Thậm chí quần áo cũng không hề bị ướt cũng không có biểu hiện không khỏe nào.
Hàn Băng Vô Tình sau khi thấy Tà Tôn nhảy xuống cũng lập tức theo sau. Khi mới xuống nước nàng phát hiện nước ở đây lạnh hơn rất nhiều so với lớp băng ở mặt trên. Nhưng bởi vì nàng tu luyện thuộc tính băng nên chẳng mấy chốc đã thích ứng không những thế nàng còn tranh thủ tu luyện.(tỷ có thể trở thành cao thủ là vì biết tranh thủ)
Hồ nước rất sâu, càng xuống dưới thì càng lạnh lẽo. Hai người bơi rất lâu cuối cùng cũng trạm đáy hồ.
Dưới đáy hồ được bao phủ bởi một lớp băng. Khi hai người đặt chân xuống liền cảm thấy một hàn khí theo bàn chân truyền khắp tứ chi.
Bởi vì là thuộc tính băng nên Hàn Băng Vô Tình thu luôn phần hàn khí này tăng cường thuộc tính.
Nhìn sang Tà Tôn, nàng thấy hắn dùng linh lực đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể rồi ngưng tụ một lớp linh lực mỏng ngăn cách bàn chân và lớp băng tiếp xúc.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, xuất hiện trước mặt họ là một thanh kiếm. Thân kiếm trong suốt có khắc hình rồng bay lượn. Chuôi kiếm trắng như tuyết có hình phượng hoàng giương cánh.
Khi hai người đến gần chỉ còn cách thanh kiếm mười bước chân thì thanh kiếm đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt. Hai người đều nhanh chóng nhắm mắt lại rồi sau đó lâm vào hôn mê. Điều kì lạ là sau khi bạch quang biến mất thì thanh kiếm cũng không còn ở đó nữa.
Xuất hiện trước mình họ là một mặt hồ bị đóng băng trong suốt có thể nhìn thấy đáy.
Dưới đáy hồ có bạch quang như ẩn như hiện nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.
Nhưng Tà Tôn và Hàn Băng Vô Tình lại cùng phát hiện ra điều này. Hai người cùng nhau hạ lệnh :"Mọi người ở lại chỗ này tùy thời tiếp ứng."
"Điệp Sát cung chủ có hứng thú cùng bổn tôn xuống phía dưới thăm dò một chút sao?" Hắn quay sang hỏi nàng.
"Nếu Tà Tôn các hạ đã mời vậy bổn cung chủ cung kính không bằng tuân lệnh." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt đáp.
Rồi nàng tiến lên phía trước, nâng lên tay, một sợi linh lực theo tay nàng tiến về phía mặt hồ.
Băng trên mặt hồ xuất hiện ra từng vết rạn nhỏ rồi dần dần tách ra hai bên. Lúc này mọi người mới nhìn đến lớp băng này dày đến hơn một trượng mà Hàn Băng Vô Tình chỉ một cái nâng tay đã có thể nhẹ nhàng làm nó tách ra.
Nước từ phía dưới cũng nhanh chóng dâng lên lấp chiếm lấy phần băng bị mở ra.
Tà Tôn bước lên trước đứng song song với nàng :"Điệp Giả cung chủ thực lực thật cường đại."
"Tà Tôn các hạ quá khen. Bổn cung chủ tin rằng thực lực của các hạ so với bổn cung chủ chỉ hơn chứ không kém." Hàn Băng bốn lạng đẩy ngàn cân đáp.
Nghe vậy, hắn cất tiếng cười :"Nếu cung chủ đã lòng tin tưởng như vậy, bổn tôn cũng không thể làm cho cung chủ thất vọng. Không bằng để bổn tôn xuống trước dẫn đường thế nào?"
Hàn Băng Vô Tình cũng không nhiều lời chỉ trả lời một chữ :"Hảo."
Hắn dẫn đầu nhảy xuống trước, xung quanh hắn tự động hiện lên một tầng kết giới ngăn cản nước. Mặc dù đã cách một tầng kết giới nhưng hắn vẫn cảm nhận được một tia lạnh lẽo xuyên qua kết giới truyền vào. Từ đó có thể thấy nước ở đây có bao nhiêu lạnh.
Quay lại nhìn Hàn Băng Vô Tình, hắn thấy thiếu niên mang mặt nạ không hề thiết trí kết giới mà vẫn có thể tự do như cá bơi lội. Thậm chí quần áo cũng không hề bị ướt cũng không có biểu hiện không khỏe nào.
Hàn Băng Vô Tình sau khi thấy Tà Tôn nhảy xuống cũng lập tức theo sau. Khi mới xuống nước nàng phát hiện nước ở đây lạnh hơn rất nhiều so với lớp băng ở mặt trên. Nhưng bởi vì nàng tu luyện thuộc tính băng nên chẳng mấy chốc đã thích ứng không những thế nàng còn tranh thủ tu luyện.(tỷ có thể trở thành cao thủ là vì biết tranh thủ)
Hồ nước rất sâu, càng xuống dưới thì càng lạnh lẽo. Hai người bơi rất lâu cuối cùng cũng trạm đáy hồ.
Dưới đáy hồ được bao phủ bởi một lớp băng. Khi hai người đặt chân xuống liền cảm thấy một hàn khí theo bàn chân truyền khắp tứ chi.
Bởi vì là thuộc tính băng nên Hàn Băng Vô Tình thu luôn phần hàn khí này tăng cường thuộc tính.
Nhìn sang Tà Tôn, nàng thấy hắn dùng linh lực đẩy hàn khí ra khỏi cơ thể rồi ngưng tụ một lớp linh lực mỏng ngăn cách bàn chân và lớp băng tiếp xúc.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, xuất hiện trước mặt họ là một thanh kiếm. Thân kiếm trong suốt có khắc hình rồng bay lượn. Chuôi kiếm trắng như tuyết có hình phượng hoàng giương cánh.
Khi hai người đến gần chỉ còn cách thanh kiếm mười bước chân thì thanh kiếm đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt. Hai người đều nhanh chóng nhắm mắt lại rồi sau đó lâm vào hôn mê. Điều kì lạ là sau khi bạch quang biến mất thì thanh kiếm cũng không còn ở đó nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương