Phượng Họa Phong Vân
Chương 82: Bát quái
Vân Khinh bị ánh mắt nóng rực của mọi người nhìn chăm chú phì cười :"Ha ha ha."
Đám người nhìn nhau sau đó lại nhìn Vân Khinh phó cung chủ làm sao vậy? Vừa nãy không phải còn tốt sao, chẳng lẽ bị cái gì không sạch sẽ bám vào người nên bị điên rồi chứ?
Nghĩ vậy, đám người không khỏi lặng lẽ lùi về phía sau.
Vân Khinh không để ý đến động tác nhỏ của mấy người, tiếp tục nói :"Tất nhiên là chờ viện binh của cung chủ và đại ca ta đến cứu rồi. Các ngươi không biết được đại ca ta huấn luyện như thế nào lại ngốc như vậy."
Một đám người nghe xong trên đầu không khỏi rơi xuống mấy sợi hắc tuyến. Phó cung chủ ngang nhiên nói vậy liệu có gì không ổn không? Đám người bên ngoài canh gác nghe được sẽ bẩm báo lên trên để bọn họ bày thiên la địa võng đến bắt viện binh của chúng ta thì sao? Đến lúc đó, chúng ta không được cứu ra mà còn chào đón thêm đồng bạn đi vào liệu có tốt không? Nếu bọn họ biết mình thất bại do bị phó cung chủ Vân Khinh bán đứng thì sẽ nghĩ như thế nào? Thành viên của phân bộ Ẩn Tinh cúi đầu suy nghĩ, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Vân Khinh tiếp tục lên tiếng giải tỏa những suy nghĩ lung tung trong đầu thuộc hạ :"Dù sao thì chuyện này nói ra cũng chẳng sao cả, nhất định người của Điệp Sát sẽ đến cứu chúng ta. Chuyện ta nói với các người hẳn là những người bên ngoài cũng có thể nghe được. Cho dù ta không nói thì bọn họ cũng nhất định sẽ bày mai phục tập kích người đến cứu chúng ta."
"Thì ra là vậy." Một đám người thoáng thở dài một hơi.
Hai người đang ẩn nấp trong chỗ tối giám sát nhất cửu nhất động của đám người trên nhà lao.
Người ẩn nấp A đưa tay thủ thế với người bên cạnh :"Cô nương này thật thông minh!"
Người ẩn nấp B cũng ra dấu đáp lại :"Người ta không thông minh sao có thể trở thành phó cung chủ của Điệp Sát."
Người ẩn nấp A không phản bác :"Ân! Chiêu thức tấn công của nàng ta cũng rất sắc bén."
"Nghe nói Diệp Phong là người dẫn đầu một đám mai phục bắt bọn họ. Võ công của hắn ta rất tốt, linh lực cao cuộc cũng dính một roi của nàng ta vào mặt đến bây giờ vẫn đang dưỡng thương đâu." Người ẩn nấp B bát quái.
"Ta còn nghe một tên cũng tham gia hành động lúc đó nói hắn ta tuy bị nàng đánh một roi nhưng còn khá cẩn thận đem nàng ta về đâu." Người ẩn nấp A cũng bát quái.
Tại một căn phòng nào đó, một nam tử đang thay dược, băng bó vết thương trên mặt :" Phó cung chủ của Điệp Sát ra tay cũng thật tàn nhẫn. Đáng thương thay khuôn mặt anh tuấn của ta."
Bỗng hắn đánh một cái hắt hơi làm ảnh hưởng vết thương trên mặt, một tay xoay mũi, một tay sờ lên miệng vết thương đang rỉ máu lẩm bẩm :"Tên chết tiệt nào đang nói xấu sau lưng ta."
Trong nhà lao, khóe miệng Vân Khinh khẽ cong lên một độ cung tuyệt đẹp. Thì ra mấy ngày nay nàng đã phát hiện ra luôn có hai người đang ẩn nấp theo dõi đám người các nàng. Bọn họ che dấu rất tốt có thể tránh bị các thành viên của phân bộ Ẩn Tinh phát hiện. Nhưng ai bảo nàng được Hàn Băng Vô Tình dạy dỗ đâu, tuy không thể liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay nhưng quan sát vài lần vẫn bị nàng phát hiện.
Cách giao tiếp qua việc thủ thế bằng tay của bọn họ cũng rất đơn giản nên nàng chỉ cần liếc qua là hiểu được hai họ đang trao đổi vấn đề gì.
Đám người nhìn nhau sau đó lại nhìn Vân Khinh phó cung chủ làm sao vậy? Vừa nãy không phải còn tốt sao, chẳng lẽ bị cái gì không sạch sẽ bám vào người nên bị điên rồi chứ?
Nghĩ vậy, đám người không khỏi lặng lẽ lùi về phía sau.
Vân Khinh không để ý đến động tác nhỏ của mấy người, tiếp tục nói :"Tất nhiên là chờ viện binh của cung chủ và đại ca ta đến cứu rồi. Các ngươi không biết được đại ca ta huấn luyện như thế nào lại ngốc như vậy."
Một đám người nghe xong trên đầu không khỏi rơi xuống mấy sợi hắc tuyến. Phó cung chủ ngang nhiên nói vậy liệu có gì không ổn không? Đám người bên ngoài canh gác nghe được sẽ bẩm báo lên trên để bọn họ bày thiên la địa võng đến bắt viện binh của chúng ta thì sao? Đến lúc đó, chúng ta không được cứu ra mà còn chào đón thêm đồng bạn đi vào liệu có tốt không? Nếu bọn họ biết mình thất bại do bị phó cung chủ Vân Khinh bán đứng thì sẽ nghĩ như thế nào? Thành viên của phân bộ Ẩn Tinh cúi đầu suy nghĩ, vô số ý nghĩ hiện lên trong đầu.
Vân Khinh tiếp tục lên tiếng giải tỏa những suy nghĩ lung tung trong đầu thuộc hạ :"Dù sao thì chuyện này nói ra cũng chẳng sao cả, nhất định người của Điệp Sát sẽ đến cứu chúng ta. Chuyện ta nói với các người hẳn là những người bên ngoài cũng có thể nghe được. Cho dù ta không nói thì bọn họ cũng nhất định sẽ bày mai phục tập kích người đến cứu chúng ta."
"Thì ra là vậy." Một đám người thoáng thở dài một hơi.
Hai người đang ẩn nấp trong chỗ tối giám sát nhất cửu nhất động của đám người trên nhà lao.
Người ẩn nấp A đưa tay thủ thế với người bên cạnh :"Cô nương này thật thông minh!"
Người ẩn nấp B cũng ra dấu đáp lại :"Người ta không thông minh sao có thể trở thành phó cung chủ của Điệp Sát."
Người ẩn nấp A không phản bác :"Ân! Chiêu thức tấn công của nàng ta cũng rất sắc bén."
"Nghe nói Diệp Phong là người dẫn đầu một đám mai phục bắt bọn họ. Võ công của hắn ta rất tốt, linh lực cao cuộc cũng dính một roi của nàng ta vào mặt đến bây giờ vẫn đang dưỡng thương đâu." Người ẩn nấp B bát quái.
"Ta còn nghe một tên cũng tham gia hành động lúc đó nói hắn ta tuy bị nàng đánh một roi nhưng còn khá cẩn thận đem nàng ta về đâu." Người ẩn nấp A cũng bát quái.
Tại một căn phòng nào đó, một nam tử đang thay dược, băng bó vết thương trên mặt :" Phó cung chủ của Điệp Sát ra tay cũng thật tàn nhẫn. Đáng thương thay khuôn mặt anh tuấn của ta."
Bỗng hắn đánh một cái hắt hơi làm ảnh hưởng vết thương trên mặt, một tay xoay mũi, một tay sờ lên miệng vết thương đang rỉ máu lẩm bẩm :"Tên chết tiệt nào đang nói xấu sau lưng ta."
Trong nhà lao, khóe miệng Vân Khinh khẽ cong lên một độ cung tuyệt đẹp. Thì ra mấy ngày nay nàng đã phát hiện ra luôn có hai người đang ẩn nấp theo dõi đám người các nàng. Bọn họ che dấu rất tốt có thể tránh bị các thành viên của phân bộ Ẩn Tinh phát hiện. Nhưng ai bảo nàng được Hàn Băng Vô Tình dạy dỗ đâu, tuy không thể liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay nhưng quan sát vài lần vẫn bị nàng phát hiện.
Cách giao tiếp qua việc thủ thế bằng tay của bọn họ cũng rất đơn giản nên nàng chỉ cần liếc qua là hiểu được hai họ đang trao đổi vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương