Phượng Họa Phong Vân
Chương 94: Là ta làm
Một người khác lên tiếng nêu ra sự thắc mắc trong lòng mình nãy giờ :"Sao tự nhiên bọn họ lại đánh nhau kịch liệt vậy, không phải vừa rồi còn huynh đệ tình thâm lắm sao?"
"Có lẽ là tên mang kiếm đấy chỉ là giả vờ làm hòa với tên mang đao rồi sau đó đánh lén lại." Một nam tử trong số đó đưa ra quan điểm của mình.
Sau đó, năm người còn lại cũng bày trò tỏ cách nghĩ của mình. Chỉ có một người nãy giờ lắng nghe ý kiến của mọi người lúc này nở nụ cười bí hiểm :"Hắc hắc! Các ngươi đoán sai hết rồi."
"Ý ngươi là sao?" Đám người không phục hỏi lại, ai cũng cho rằng ý kiến của mình là đúng.
Bị cả bảy người hỏi nhưng hắn cũng không trả lời luôn mà bình tĩnh gặm một trái táo bị cắn dang dở vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói :"Ý ta là hai huynh đệ song sinh kia đánh ta là do ta làm."
Nghe vậy, cả đám người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Trở thành tiêu điểm chú ý của bảy người, hắn đưa tay sờ mũi tỏ vẻ ngượng ngùng :"Thực ra ta thấy tên mang kiếm đó thực sự muốn làm hòa với tên mang đao kia mà mọi người đều đang thảo luận về tên mang kiếm và thế là... mọi người biết đó..."
Thấy hắn cứ úp úp mở mở, ngập ngừng không nói hết, sự tò mò trong lòng bảy người trỗi dậy như một con mèo không biết ở đâu đang dùng móng vuốt gãi ngứa trên người mình vậy, rất muốn được giải tỏa mà không tìm được chỗ phát tiết. Chịu không nổi sự tò mò, một nam tử tính có phần nóng nảy lên tiếng :"Ngươi nói chuyện đừng có úp mở như có được hay không!"
"A, ta biết hắn đã làm gì hai người đó rồi." Một tiếp nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên.
Thấy bảy người đều tập trung ánh nhìn về phía mình, nàng mỉm cười :"Hẳn là hắn dẫn âm cuộc nói chuyện của chúng ta vào tai tên mang kiếm và thế là họ đánh nhau."
"Mĩ nhân thật thông minh!" Nam tử vứt lõi táo sang một bên rồi giơ lên ngón tay cái.
"Hắc hắc, quá khen, quá khen!" Nữ tử cũng giả bộ chắp tay.
Nam tử xua tay :"Không quá, không quá."
"Không ngờ bình thường nhìn người hiền lành vậy mà...Ầy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a." Một người đứng bên cạnh vỗ vai hắn ý vị thâm trường mà nở nụ cười.
"Chẳng qua ta thấy kịch quá ngắn muốn hai người họ diễn thêm cho chúng ta xem một lúc nữa thôi." Hắn nở nụ cười thật thà.
"Di? Sao Nhiếp Chính Vương lại và c... tiểu thư của chúng ta lại đánh nhau rồi?" Một nam tử kinh ngạc hỏi.
Lời này của hắn đã thu hút sự chú ý của bảy người khác vào hai thân ảnh đang giao thủ.
Lúc này, thân ảnh hai người đan xen trong khoảng trống được nhường ra ở giữa, trong thời gian gian ngắn khó có thể phân biệt được ai với ai.
Đám vội vàng tiến lại gần chỗ Vân Khinh nhỏ giọng hỏi :"Phó cung chủ, tiểu thư và Nhiếp Chính Vương sao lại đánh nhau rồi?"
" Nãy giờ các ngươi làm gì vậy? Bọn họ đã giao thủ hơn hai trăm chiêu rồi mà các ngươi mới để ý à?" Vân Khinh mắt vẫn luôn nhìn vào thân ảnh hai ngươi phía trước lên tiếng tránh móc.
"Xin lỗi phó cung chủ, vừa rồi bọn ta không chú ý lắm." Cả đám lên tiếng nịnh nọt nàng.
Vân Khinh cũng không để ý nhiều, giải thích ngắn gọn :" Tiểu thư cùng Nhiếp Chính Vương là đang tỉ võ, nếu thắng thì chúng ta có thể đi. Ban đầu là muốn cử một trong số chúng ta ra đấu với một trong huynh đệ song sinh bên chỗ Nhiếp Chính Vương..."
"Có lẽ là tên mang kiếm đấy chỉ là giả vờ làm hòa với tên mang đao rồi sau đó đánh lén lại." Một nam tử trong số đó đưa ra quan điểm của mình.
Sau đó, năm người còn lại cũng bày trò tỏ cách nghĩ của mình. Chỉ có một người nãy giờ lắng nghe ý kiến của mọi người lúc này nở nụ cười bí hiểm :"Hắc hắc! Các ngươi đoán sai hết rồi."
"Ý ngươi là sao?" Đám người không phục hỏi lại, ai cũng cho rằng ý kiến của mình là đúng.
Bị cả bảy người hỏi nhưng hắn cũng không trả lời luôn mà bình tĩnh gặm một trái táo bị cắn dang dở vừa nhai vừa nhồm nhoàm nói :"Ý ta là hai huynh đệ song sinh kia đánh ta là do ta làm."
Nghe vậy, cả đám người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Trở thành tiêu điểm chú ý của bảy người, hắn đưa tay sờ mũi tỏ vẻ ngượng ngùng :"Thực ra ta thấy tên mang kiếm đó thực sự muốn làm hòa với tên mang đao kia mà mọi người đều đang thảo luận về tên mang kiếm và thế là... mọi người biết đó..."
Thấy hắn cứ úp úp mở mở, ngập ngừng không nói hết, sự tò mò trong lòng bảy người trỗi dậy như một con mèo không biết ở đâu đang dùng móng vuốt gãi ngứa trên người mình vậy, rất muốn được giải tỏa mà không tìm được chỗ phát tiết. Chịu không nổi sự tò mò, một nam tử tính có phần nóng nảy lên tiếng :"Ngươi nói chuyện đừng có úp mở như có được hay không!"
"A, ta biết hắn đã làm gì hai người đó rồi." Một tiếp nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên.
Thấy bảy người đều tập trung ánh nhìn về phía mình, nàng mỉm cười :"Hẳn là hắn dẫn âm cuộc nói chuyện của chúng ta vào tai tên mang kiếm và thế là họ đánh nhau."
"Mĩ nhân thật thông minh!" Nam tử vứt lõi táo sang một bên rồi giơ lên ngón tay cái.
"Hắc hắc, quá khen, quá khen!" Nữ tử cũng giả bộ chắp tay.
Nam tử xua tay :"Không quá, không quá."
"Không ngờ bình thường nhìn người hiền lành vậy mà...Ầy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong a." Một người đứng bên cạnh vỗ vai hắn ý vị thâm trường mà nở nụ cười.
"Chẳng qua ta thấy kịch quá ngắn muốn hai người họ diễn thêm cho chúng ta xem một lúc nữa thôi." Hắn nở nụ cười thật thà.
"Di? Sao Nhiếp Chính Vương lại và c... tiểu thư của chúng ta lại đánh nhau rồi?" Một nam tử kinh ngạc hỏi.
Lời này của hắn đã thu hút sự chú ý của bảy người khác vào hai thân ảnh đang giao thủ.
Lúc này, thân ảnh hai người đan xen trong khoảng trống được nhường ra ở giữa, trong thời gian gian ngắn khó có thể phân biệt được ai với ai.
Đám vội vàng tiến lại gần chỗ Vân Khinh nhỏ giọng hỏi :"Phó cung chủ, tiểu thư và Nhiếp Chính Vương sao lại đánh nhau rồi?"
" Nãy giờ các ngươi làm gì vậy? Bọn họ đã giao thủ hơn hai trăm chiêu rồi mà các ngươi mới để ý à?" Vân Khinh mắt vẫn luôn nhìn vào thân ảnh hai ngươi phía trước lên tiếng tránh móc.
"Xin lỗi phó cung chủ, vừa rồi bọn ta không chú ý lắm." Cả đám lên tiếng nịnh nọt nàng.
Vân Khinh cũng không để ý nhiều, giải thích ngắn gọn :" Tiểu thư cùng Nhiếp Chính Vương là đang tỉ võ, nếu thắng thì chúng ta có thể đi. Ban đầu là muốn cử một trong số chúng ta ra đấu với một trong huynh đệ song sinh bên chỗ Nhiếp Chính Vương..."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương