Phượng Họa Phong Vân
Chương 98: Chỉ một vị trí thiếu người
"Vậy ngươi đồng ý sao?" Phượng Kinh Hồng nhìn thẳng về đôi mắt nàng.
"Người này có bị hạn chế gì sao?" Hàn Băng Vô Tình có cảm giác mình đang bị lừa vào bẫy nên cẩn thận hỏi lại.
"Sẽ không, chỉ cần ngươi đáp ứng là được." Phượng Kinh Hồng ánh mắt sáng chế quắc nhìn hắc y thiếu nữ.
Nghe được câu trả lời, Hàn Băng Vô Tình nhận ra người hắn cần có liên quan đến mình. Mặc dù biết có lẽ là bẫy rập nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định đáp ứng :"Được. Vậy không biết vương gia muốn người nào?"
"Bổn vương muốn... " Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía nàng.
Hàn Băng Vô Tình nhíu mày, nàng khẽ dịch chuyển sang bên cạnh một bước, tay hắn cũng theo hướng nàng di chuyển mà đổi hướng. Lúc này, nàng còn không biết người hắn muốn là ai thì quả thật nực cười.
"Nhiếp Chính Vương đang đùa giỡn ta sao?" Giọng nói lạnh lùng của nàng vang lên có một tia không vui, nếu không phải người quen thuộc nàng sẽ không phát giác.
"Tiểu thư có vẻ không hợp vui." Vân Khinh lẩm bẩm nói.
Phượng Kinh Hồng cũng nắm bắt trong giọng nói của nàng có vẻ không vui nhưng vẫn lên tiếng khiêu khích :"Người bổn vương muốn chính là ngươi. Vừa rồi ngươi đã đáp ứng không lẽ lại muốn nuốt lời."
"Hảo. Lời ta nói ra chưa bao giờ nuốt lời chỉ hi vọng vương gia lần sau không nên dùng tay chỉ vào mặt ta, ta không thích." Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt đáp.
"Nga?" Phượng Kinh Hồng chỉ đáp lại nàng một cách đầy khiếu khích. Hắn tựa hồ rất muốn xem dáng vẻ nàng khi tức giận là như thế nào.
Đáng tiếc, Hàn Băng Vô Tình cũng không tức giận hay nói cách khác là không hề để ý tới sự khiêu khích của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn luôn giữ vẻ một vẻ mặt từ khi hắn tháo khăn che mặt của nàng. Khuôn mặt ấy tựa hồ trên gương mặt ấy sẽ không bao giờ xuất hiện cảm xúc nào khác.
"Nếu ta đã đáp ứng vậy không biết Nhiếp Chính Vương cần ta làm ở vị trí nào của vương phủ?" Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt hỏi.
Nghe câu hỏi của nàng, Phượng Kinh Hồng một bộ suy nghĩ sâu xa đáp :"Trong phủ bổn vương vị trí nào cũng đủ người rồi. Ừm, tựa hồ còn một vị trí còn thiếu người chỉ là đến bây giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp hay là người làm vị trí đó đi."
"Ân. Vương gia có thể nói rõ chút sao?" Hàn Băng Vô Tình cũng có chút tò mò không bi lụy hắn rốt cuộc muốn cho nàng làm vị trí nào mà thần thần bí bí như vậy.
Mặc dù ban đầu nàng đã biết hắn sẽ đào hố cho nàng nhảy, tuy đã đề phòng nhưng cuối cùng nàng vẫn rơi xuống. Chỉ sau khi nghe xong câu trả lời của hắn, Hàn Băng Vô Tình mới biết mình đã rơi vào cái hố được đào sâu cỡ nào.
"Trong phủ của bổn vương chỉ còn một vị trí thiếu người, ngươi sẽ tiếp nhận vị trí này sao? Vương phi?" Phượng Kinh Hồng nở nụ, trong nụ cười đó có vài phần đắc ý vì cuối cùng cũng lừa được nữ nhân hắn tìm kiếm đã lâu này cam tâm tình nguyện nhảy vào.
"Nếu Nhiếp Chính Vương đã sắp xếp như vậy thì ta đành cung kính không bằng tuân lệnh." Hàn Băng Vô Tình không kiêu ngạo không siểng nịnh đáp.
Sau này, nàng mới phát hiện, cái hố nam nhân này đào ra không chỉ là sâu vạn trượng mà phía dưới còn có bùn lầy khiến nàng càng vùng vẫy thoát khỏi càng lún sâu hơn. Đến cuối cùng từ bỏ giãy giụa, cam tâm tình nguyện càng lún càng sâu, thà chết dần trong đó cũng không thể và không muốn thoát ra ngoài nữa.
"Người này có bị hạn chế gì sao?" Hàn Băng Vô Tình có cảm giác mình đang bị lừa vào bẫy nên cẩn thận hỏi lại.
"Sẽ không, chỉ cần ngươi đáp ứng là được." Phượng Kinh Hồng ánh mắt sáng chế quắc nhìn hắc y thiếu nữ.
Nghe được câu trả lời, Hàn Băng Vô Tình nhận ra người hắn cần có liên quan đến mình. Mặc dù biết có lẽ là bẫy rập nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định đáp ứng :"Được. Vậy không biết vương gia muốn người nào?"
"Bổn vương muốn... " Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía nàng.
Hàn Băng Vô Tình nhíu mày, nàng khẽ dịch chuyển sang bên cạnh một bước, tay hắn cũng theo hướng nàng di chuyển mà đổi hướng. Lúc này, nàng còn không biết người hắn muốn là ai thì quả thật nực cười.
"Nhiếp Chính Vương đang đùa giỡn ta sao?" Giọng nói lạnh lùng của nàng vang lên có một tia không vui, nếu không phải người quen thuộc nàng sẽ không phát giác.
"Tiểu thư có vẻ không hợp vui." Vân Khinh lẩm bẩm nói.
Phượng Kinh Hồng cũng nắm bắt trong giọng nói của nàng có vẻ không vui nhưng vẫn lên tiếng khiêu khích :"Người bổn vương muốn chính là ngươi. Vừa rồi ngươi đã đáp ứng không lẽ lại muốn nuốt lời."
"Hảo. Lời ta nói ra chưa bao giờ nuốt lời chỉ hi vọng vương gia lần sau không nên dùng tay chỉ vào mặt ta, ta không thích." Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt đáp.
"Nga?" Phượng Kinh Hồng chỉ đáp lại nàng một cách đầy khiếu khích. Hắn tựa hồ rất muốn xem dáng vẻ nàng khi tức giận là như thế nào.
Đáng tiếc, Hàn Băng Vô Tình cũng không tức giận hay nói cách khác là không hề để ý tới sự khiêu khích của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng vẫn luôn giữ vẻ một vẻ mặt từ khi hắn tháo khăn che mặt của nàng. Khuôn mặt ấy tựa hồ trên gương mặt ấy sẽ không bao giờ xuất hiện cảm xúc nào khác.
"Nếu ta đã đáp ứng vậy không biết Nhiếp Chính Vương cần ta làm ở vị trí nào của vương phủ?" Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt hỏi.
Nghe câu hỏi của nàng, Phượng Kinh Hồng một bộ suy nghĩ sâu xa đáp :"Trong phủ bổn vương vị trí nào cũng đủ người rồi. Ừm, tựa hồ còn một vị trí còn thiếu người chỉ là đến bây giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp hay là người làm vị trí đó đi."
"Ân. Vương gia có thể nói rõ chút sao?" Hàn Băng Vô Tình cũng có chút tò mò không bi lụy hắn rốt cuộc muốn cho nàng làm vị trí nào mà thần thần bí bí như vậy.
Mặc dù ban đầu nàng đã biết hắn sẽ đào hố cho nàng nhảy, tuy đã đề phòng nhưng cuối cùng nàng vẫn rơi xuống. Chỉ sau khi nghe xong câu trả lời của hắn, Hàn Băng Vô Tình mới biết mình đã rơi vào cái hố được đào sâu cỡ nào.
"Trong phủ của bổn vương chỉ còn một vị trí thiếu người, ngươi sẽ tiếp nhận vị trí này sao? Vương phi?" Phượng Kinh Hồng nở nụ, trong nụ cười đó có vài phần đắc ý vì cuối cùng cũng lừa được nữ nhân hắn tìm kiếm đã lâu này cam tâm tình nguyện nhảy vào.
"Nếu Nhiếp Chính Vương đã sắp xếp như vậy thì ta đành cung kính không bằng tuân lệnh." Hàn Băng Vô Tình không kiêu ngạo không siểng nịnh đáp.
Sau này, nàng mới phát hiện, cái hố nam nhân này đào ra không chỉ là sâu vạn trượng mà phía dưới còn có bùn lầy khiến nàng càng vùng vẫy thoát khỏi càng lún sâu hơn. Đến cuối cùng từ bỏ giãy giụa, cam tâm tình nguyện càng lún càng sâu, thà chết dần trong đó cũng không thể và không muốn thoát ra ngoài nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương