Prius - Người Mở Đường

Chương 5: Tuyết rơi



Trước cửa nhà.

"Tôi xin lỗi, chỉ là.. Chắc là do trục trặc từ ống thu dẫn mà thôi."

"Ống dẫn hoàn toàn bình thường Prius."

Hotte nói với khuôn mặt chẳng còn chút ánh sáng nào đọng lại, giọng ông nghe thật lạnh lẽo hòa chung với tuyết bắt đầu dày đặc trên bầu trời đêm.

"Prius, cậu là thiên tài, thật đấy." - Đôi bàn tay gầy guộc của Hotte đột nhiên đặt lên bờ vai chàng thiếu niên trẻ tuổi. - "Nếu tôi còn trẻ, có thể tôi đã liều mình với cậu, nhưng bây giờ, tôi không thể. Cô ấy cần tôi, con gái cần tôi, khu xưởng này cần tôi. Tôi không thể đánh mất công việc hiện tại chỉ để tham gia vào trò chơi may rủi được."

"Khách hàng không vì điều đó mà quay lưng với ông đâu."

"Tôi xin lỗi, tôi không thể."

Con ngươi úa tàn ánh lên vẻ quyết tâm hiếm hoi xen lẫn với chút ửng đỏ không rõ vì lý do gì, đứng trước ánh mắt ấy, Prius hoàn toàn lùi lại, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn ông."

"Hãy nghĩ đến cho cả bà ấy nữa.. Prius."

"..."

Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.. Hotte.

Đêm muộn.

Những hạt tuyết có vẻ đã hoàn thành quá trình tiến hóa của mình, giờ đây chúng rơi xuống, dày đặc, như có thể vùi lấp ai đó bất cứ lúc nào.

Bóng lưng của chàng thiếu niên rời đi, so với lúc mới mới đến, trông nó thật mệt mỏi.

Nhưng anh chưa thể bỏ cuộc.

Cộc cộc..

Thanh âm ngu ngốc ấy cứ vang lên.

Từng nhà một.

Chỉ cần một người đồng ý thôi, mọi thứ có lẽ sẽ khác.

Dẫu vậy, Prius biết mình đang làm những điều vô nghĩa.

"Hoang đường.."

"Quá nguy hiểm.."

Những lời ấy bủa vây lấy Prius, nuốt chửng đi đôi đông từ đen nhánh.

"Mày tốt hơn hết là không nên tồn tại tiếp."

"Tại sao mày vẫn còn sống nhỉ?"

Những ánh mắt ruồng rẫy, bám dính như đỉa đói.

Vết giày có thể không in hằn dưới nền tuyết lạnh lẽo, nhưng ý chí của anh ngỡ đã bị chúng vùi lấp tự lúc nào.

Ánh trăng chứng kiến mọi thứ.

Những hạt tuyết song hành với anh, chạy dài cùng dòng suy tư uốn lượn.

Đã bao nhiêu năm rồi, kể từ ngày anh chỉ còn lại một mình.

Có lẽ là đủ lớn để có thể đổi chủ ngữ từ cậu bé sang một người thiếu niên.



Nhưng anh vẫn thấy mình còn bé nhỏ lắm.

Khi dòng chảy ký ức ùa về.

Giữa muôn trùng giông bão, với một chút may mắn và sự hỗ trợ của ông Hotte, anh đã cầm cự được đến những giây phút này, bằng việc phụ giúp ông sáng chế ở xưởng máy, phụ giúp bà Velho, vợ của ông Hotte, bán hàng ở một quầy lương thực và chạy việc vặt cho cô con gái nhỏ những lúc vợ chồng ông bà có việc bận.

Giờ thì anh đã có thể có đủ tự tin để quay về căn nhà với ô cửa xanh lục ấy.

Giờ thì theo giấy tờ, nó là của anh, ông Hotte cũng giúp anh lo liệu những thứ này khi anh mới chỉ là một cậu nhóc.

Anh đã có thể đưa tay lên ô cửa căn hầm mỗi sáng và tự lo lấy cuộc sống của mình, dù cho nó có tạm bợ và cô độc đến mức nào đi nữa.

Khoảng thời gian đó thì anh tính được.

Nửa năm.

Trong thời gian ấy, Prius vẫn luôn vùi mình vào nghiên cứu Kako.

Để thực sự trả lời những câu hỏi khiến anh im lặng.

"Tại sao cậu lại có suy nghĩ ấy?"

"Điều gì đã thuyết phục cậu rằng Kako có một tiềm năng khác?"

"Cậu có thể chứng minh không?"

Đó là một quá trình đầy khó khăn, cận kề tuyệt vọng với nghiên cứu vô định hướng.

Vô dụng nơi hầm ngầm.

Con tim rỗng tuếch và tâm trí quay cuồng.

Những giấc mơ mang theo nỗi ám ảnh về những mối liên kết xa vời.

Những hình ảnh hư ảo vắt chéo ngang dọc trước mắt, chúng lơ lửng trong tâm trí Prius, một rồi hai, nhiều hơn, hàng chục, hàng trăm sợi dây năng lượng xuất hiện.

Đã không còn cảm giác hứng khởi thưa thớt.

Giờ đây, chúng ngổn ngang, trĩu nặng.

Ban đầu chúng liên kết với nhau, thêu dệt bầu trời đêm bằng ánh sáng của mình, kiều diễm và say nồng.

Nửa sau, chúng gãy vụn, đổ sụp xuống cùng u uất tối đen, ngụp lặn trong sự hỗn loạn.

Bừng tỉnh, người thiếu niên lau đi những giọt mồ hôi, nhận thức thân thể còn nguyên vẹn, nhưng những dòng chảy sắc xanh ấy vẫn còn đó, nó trườn lên từ khe hở tầng hầm, kiếm tìm ai đó có thể bầu bạn.

Ngày mới.

Buổi nghiên cứu kế tiếp.

Mọi thứ lặp lại.

Hàng giờ dưới căn hầm xưa cũ.

Cái nhìn vô định vào hư không lấp lánh.

Những thí nghiệm, chắt chiu từng giọt Kako ít ỏi, cố gắng nắm bắt và quan sát chuyển động của những dòng chảy có lẽ không bao giờ thuộc về nơi trần thế này.

Kết quả, chẳng có gì ngoài đôi bàn tay bỏng rát, vài khoang chứa nhỏ bung bét do liên kết mất kết nối mà trở nên phẫn nộ, khóe mắt ứ nghẹn, quầng mắt trĩu nặng và hư không gần như mất cân bằng tự bao giờ.

Và rồi, khi sức cùng và lực kiệt, Kako cũng đã hết, phép màu mới gõ cửa nhà chàng kỹ sư tiều tụy.

Hai tháng trước, thành quả đầu tiên đã đến.

Trong một lần vô tình nhúng tay vào lọ Kako nhỏ cuối cùng, Prius đã vô tình phát hiện ra những hiện tượng kỳ lạ.



Những dòng chảy Kako, anh vốn đã nhìn thấy được nó từ lâu rồi, nhưng đó lần đầu tiên anh có thể sờ nắn, có thể điều khiển, thậm chí chỉnh hình được nó. Bằng một cách nào đó, anh không biết, thứ anh đã cố làm trong suốt quãng thời gian trước đây, anh vẫn tiếp tục tìm kiếm câu trả lời, nó là bước tiến lớn, chẳng thể ngừng phấn khích, chẳng thể ngừng cười mãi không thôi.

Đó là lý do cho hành động đi kiếm tìm sự quan tâm đến những hiện tượng kỳ lạ về Kako, Prius muốn tìm ai đó cùng anh phát triển, đồng thời nghiên cứu sâu hơn nữa những thứ phía sau phát hiện mới nhất của mình.

Đáng buồn thay, anh chỉ có một mình.

Một người thiếu niên bị ruồng bỏ ở nơi ổ chuột này, não bộ dân cư dường như cũng đã bị sự ảm đạm và cùng cực ăn mòn mất rồi.

Dù vậy, Prius hiểu lý do của họ.

Sự an toàn mà Hotte đưa ra, anh không thể cãi.

Màn đêm mà mẹ để lại, họ không dễ lãng quên đến thế.

Và rằng, việc Kako được coi là một dạng năng lượng tích hợp vốn đã là một điều hiển nhiên rồi, nó đã ở nơi đây lâu hơn anh, có khi còn lâu hơn cả mẹ anh, cả ông Hotte, thậm chí là cả đất nước này.

Đâu phải cứ muốn thay đổi là có thể thay đổi.

Có lẽ chặng đường kiếm tìm của anh vẫn còn chông gai lắm.

Nhưng phát hiện mới lần này cho thấy anh vẫn đang đi đúng hướng.

Xúc cảm anh kiếm tìm nơi Kako, chắc chắn vẫn đang đi đúng hướng.

"Ừm!"

Hít vào, nỗi thất vọng trong màn đêm.

Thở ra, thanh âm của sự quyết tâm.

Hai má hứng chịu cùng lúc lực tác động của hai lòng bàn tay.

Chúng vốn đỏ ửng lên vì lạnh, giờ đây thêm chút tê tái vì hơi nóng mà tác động đem tới, đổi lại, Prius có được sự tỉnh táo trước mộng mị bủa vây.

Đúng lúc chàng thiếu niên quyết định bước ra khỏi con hẻm thì chợt, tiếng bản lề cửa kẽo cọt kêu lên, nó đến từ điểm cuối của con đường.

Theo sau là tiếng gọi với của một người đàn ông chẳng biết bao lâu rồi mới phải gồng mình đến như vậy chỉ để truyền đi thông điệp của bản thân.

"Khoan đã.. Prius!"

Dừng chân, xoay lưng, sợi tóc rủ và cái nhìn ra sau vai, Prius ngỡ ngàng trước hành động bất ngờ ấy của ông Hotte.

"Nếu cậu vẫn cương quyết cứng đầu như vậy, tốt hơn hết là nên đi tìm một người giống như cậu hoặc cần những người như cậu."

"..."

"Có nghe không đấy?"

".. Thì tôi đang làm điều đó đây."

"Tôi nghĩ tôi biết một người."

"Ông bảo sao?" - Prius chợt sốt sắng hỏi lại.

"Tầm chạc tuổi cậu, hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Cuộc hội thoại dừng lại ở đó.

Prius á khẩu.

Một lần nữa.

Tuyết rơi và dấu chấm được đặt xuống.
Chương trước Chương tiếp