Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 10: Non nớt
Mặc dù thái độ của Uông Lục Chi đối với cô vẫn như kiếp trước, ở kiếp trước thì cũng là Uông Lục Chi bắt chuyện với Doãn Hân Nghiên trước, tuy rằng tình cảm của cô và Uông Mạc không tăng lên, nhưng tình cảm với người nhà họ Uông rất tốt, chẳng những thế mà sau này Uông Lục Chi và Doãn Vĩ Nghiêm còn có chút tình cảm với nhau nữa mà.
Cho nên dù cô không biết tương lai gần sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng có vẻ như làm bạn với Uông Lục Chi cũng không quá xấu.
Cứ như thế, một chị một em cứ ngồi trên xe rồi nói về tác phẩm rồi cả tác giả Diên Tân nữa, với sự thân thiết giữa chị gái và bạn cùng lớp lại khiến cho Doãn Vĩ Nghiêm có chút ghen tị, cậu ấy vẫn luôn hi vọng rằng có ngày chị gái sẽ đối xử với mình như thế.
Mải mê suy nghĩ mà không biết họ đã đến nơi từ lúc nào, một nhóm tám người bước xuống xe, nhưng xuất hiện trước mắt của họ không phải nơi cắm trại với quang cảnh thơ mộng, mà là một ngọn núi vừa cao vừa dốc.
Doãn Vĩ Nghiêm thấy sắc mặt chị gái không tốt liền bắt đầu khẩn trương, nhưng cái tên Ngao Tinh Quỳ - bạn thân cùng lớp của cậu ta lại vui vẻ nói:
- Thế nào? Nơi này thích hợp để luyện tập đúng không? Chỗ này là nơi dành cho các quân nhân của anh trai tớ để rèn luyện sức khỏe đó. Tớ phải nài nỉ lắm thì anh ấy mới cho phép bọn mình đến đây.
Khỏi phải nói cũng biết Doãn Vĩ Nghiêm bây giờ đã gấp đến mức chảy ra mồ hôi, rõ ràng cậu ấy chỉ muốn đưa chị gái vui vẻ đi lên đỉnh núi để ngắm quang cảnh và ngắm thác nước thôi mà? Sao tự nhiên lại biến thành một cuộc rèn luyện thân thể rồi?
Còn chưa đợi Doãn Vĩ Nghiêm giải thích thì Khưu Tái Sự - một người bạn thân khác của cậu ấy đã đem balo rèn luyện giao cho từng người, lại nói:
- Đường dốc lắm nên mọi người cẩn thận nha.
Doãn Hân Nghiên vẫn còn đứng yên bất động, nhưng lúc này thì Lý Ngọc Hồi đã đeo balo lên rồi chuẩn bị xuất phát, trước khi rời đi thì cô ta còn liếc nhìn cô một cái, nói:
- Nếu như tiểu thư không đủ sức để leo núi thì có thể ngồi xe lên trên vài kilomet, sẽ có cáp treo đưa cô lên đó. Chúng tôi đi trước đây.
Nói xong thì Lý Ngọc Hồi cũng xuất phát.
Mặc dù Lý Ngọc Hồi là nữ nhưng cô ấy cũng là quân nhân, xuất thân từ môi trường quân đội nên từ nhỏ đã được rèn luyện thể lực. Uông Lục Chi rất muốn giúp cô, nhưng cô bé đó cũng là một học sinh của học viện quân nhân nên phải nhanh chóng bám theo Lý Ngọc Hồi. Còn hai cái tên Khưu Tái Sự và Ngao Tinh Quỳ vẫn chưa biết bản thân đã gây họa nên vẫn vui vẻ đi leo núi.
Doãn Vĩ Nghiêm nhìn cô mà sắc mặt tái mét, lại còn nhỏ giọng nói:
- Em xin lỗi chị... Em không biết bọn họ lại leo núi chứ không phải là...
- Không sao, leo núi thôi mà.
Nói xong Doãn Hân Nghiên cũng đeo balo lên, nhưng Doãn Vĩ Nghiêm sợ chị gái bị thương nên đã dành lấy balo trước, sau đó còn nói:
- Hay để em mang balo giúp chị nha?
- Không cần đâu, cũng không nặng lắm.
Nói xong thì Doãn Hân Nghiên cũng tự mình mang balo lên và bắt đầu xuất phát. Lúc này Doãn Vĩ Nghiêm còn tưởng rằng bản thân lại bị chị gái cho vào danh sách đen rồi, vốn dĩ đang định buồn bã thì Chu Băng Thanh lại vỗ vai của cậu ấy, nói:
- Em đừng nhìn Nghiên Nghiên nhỏ xíu mà khinh. Cậu ấy dù sao cũng là con gái của Thiếu tướng, cháu nội của cựu Thiếu tướng, thân thủ so với em cũng không thua kém đâu.
- Nhưng chị ấy bình thường cũng đâu có rèn luyện nhiều, em chỉ sợ chị ấy bị thương thôi.
- Vĩ Nghiêm à, em vẫn còn non nớt lắm.
Nói xong thì Chu Băng Thanh và Doãn Thu Phương cũng xuất phát, Doãn Vĩ Nghiêm còn đang mải mê suy nghĩ câu nói của Chu Băng Thanh mà xuất phát chậm hơn một chút.
Trên đoạn đường leo lên đỉnh núi thì mỗi người mỗi vẻ, chỉ có Lý Ngọc Hồi là đã từng leo qua ngọn núi này nên cô ấy biết rất rõ đặc biệt của nó. Riêng Doãn Hân Nghiên vừa leo lại còn vừa chụp ảnh xung quanh, cô phải chụp kĩ một chút để còn lấy tư liệu viết tiểu thuyết nữa chứ.
Đi thêm một tiếng thì Khưu Tái Sự và Ngao Tinh Quỳ đã bắt đầu mệt lả người, đến cả Uông Lục Chi cũng phải dừng lại để uống nước, nhưng Doãn Hân Nghiên vẫn bình thản leo lên. Đột nhiên lúc này cô lại nhớ đến thằng em trai quý hóa của mình, nhìn về phía sau thì cô thấy Doãn Vĩ Nghiêm cũng đã mệt rồi.
Cô bước đến chỗ em trai, nghiêng đầu nói:
- Mệt sao? Hay nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục nhé?
- Vâng... Vâng ạ.
Bây giờ Doãn Vĩ Nghiêm mới thấm thía cái câu "non nớt" của Chu Băng Thanh, quả nhiên là so với chị gái thì thể lực chả Doãn Vĩ Nghiêm cũng không tốt hơn là bao.
Lúc này, Doãn Vĩ Nghiêm lại thấy chị gái mình rất đẹp, rất ngầu, rất tỏa sáng, thích quá đi mất!
Cho nên dù cô không biết tương lai gần sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng có vẻ như làm bạn với Uông Lục Chi cũng không quá xấu.
Cứ như thế, một chị một em cứ ngồi trên xe rồi nói về tác phẩm rồi cả tác giả Diên Tân nữa, với sự thân thiết giữa chị gái và bạn cùng lớp lại khiến cho Doãn Vĩ Nghiêm có chút ghen tị, cậu ấy vẫn luôn hi vọng rằng có ngày chị gái sẽ đối xử với mình như thế.
Mải mê suy nghĩ mà không biết họ đã đến nơi từ lúc nào, một nhóm tám người bước xuống xe, nhưng xuất hiện trước mắt của họ không phải nơi cắm trại với quang cảnh thơ mộng, mà là một ngọn núi vừa cao vừa dốc.
Doãn Vĩ Nghiêm thấy sắc mặt chị gái không tốt liền bắt đầu khẩn trương, nhưng cái tên Ngao Tinh Quỳ - bạn thân cùng lớp của cậu ta lại vui vẻ nói:
- Thế nào? Nơi này thích hợp để luyện tập đúng không? Chỗ này là nơi dành cho các quân nhân của anh trai tớ để rèn luyện sức khỏe đó. Tớ phải nài nỉ lắm thì anh ấy mới cho phép bọn mình đến đây.
Khỏi phải nói cũng biết Doãn Vĩ Nghiêm bây giờ đã gấp đến mức chảy ra mồ hôi, rõ ràng cậu ấy chỉ muốn đưa chị gái vui vẻ đi lên đỉnh núi để ngắm quang cảnh và ngắm thác nước thôi mà? Sao tự nhiên lại biến thành một cuộc rèn luyện thân thể rồi?
Còn chưa đợi Doãn Vĩ Nghiêm giải thích thì Khưu Tái Sự - một người bạn thân khác của cậu ấy đã đem balo rèn luyện giao cho từng người, lại nói:
- Đường dốc lắm nên mọi người cẩn thận nha.
Doãn Hân Nghiên vẫn còn đứng yên bất động, nhưng lúc này thì Lý Ngọc Hồi đã đeo balo lên rồi chuẩn bị xuất phát, trước khi rời đi thì cô ta còn liếc nhìn cô một cái, nói:
- Nếu như tiểu thư không đủ sức để leo núi thì có thể ngồi xe lên trên vài kilomet, sẽ có cáp treo đưa cô lên đó. Chúng tôi đi trước đây.
Nói xong thì Lý Ngọc Hồi cũng xuất phát.
Mặc dù Lý Ngọc Hồi là nữ nhưng cô ấy cũng là quân nhân, xuất thân từ môi trường quân đội nên từ nhỏ đã được rèn luyện thể lực. Uông Lục Chi rất muốn giúp cô, nhưng cô bé đó cũng là một học sinh của học viện quân nhân nên phải nhanh chóng bám theo Lý Ngọc Hồi. Còn hai cái tên Khưu Tái Sự và Ngao Tinh Quỳ vẫn chưa biết bản thân đã gây họa nên vẫn vui vẻ đi leo núi.
Doãn Vĩ Nghiêm nhìn cô mà sắc mặt tái mét, lại còn nhỏ giọng nói:
- Em xin lỗi chị... Em không biết bọn họ lại leo núi chứ không phải là...
- Không sao, leo núi thôi mà.
Nói xong Doãn Hân Nghiên cũng đeo balo lên, nhưng Doãn Vĩ Nghiêm sợ chị gái bị thương nên đã dành lấy balo trước, sau đó còn nói:
- Hay để em mang balo giúp chị nha?
- Không cần đâu, cũng không nặng lắm.
Nói xong thì Doãn Hân Nghiên cũng tự mình mang balo lên và bắt đầu xuất phát. Lúc này Doãn Vĩ Nghiêm còn tưởng rằng bản thân lại bị chị gái cho vào danh sách đen rồi, vốn dĩ đang định buồn bã thì Chu Băng Thanh lại vỗ vai của cậu ấy, nói:
- Em đừng nhìn Nghiên Nghiên nhỏ xíu mà khinh. Cậu ấy dù sao cũng là con gái của Thiếu tướng, cháu nội của cựu Thiếu tướng, thân thủ so với em cũng không thua kém đâu.
- Nhưng chị ấy bình thường cũng đâu có rèn luyện nhiều, em chỉ sợ chị ấy bị thương thôi.
- Vĩ Nghiêm à, em vẫn còn non nớt lắm.
Nói xong thì Chu Băng Thanh và Doãn Thu Phương cũng xuất phát, Doãn Vĩ Nghiêm còn đang mải mê suy nghĩ câu nói của Chu Băng Thanh mà xuất phát chậm hơn một chút.
Trên đoạn đường leo lên đỉnh núi thì mỗi người mỗi vẻ, chỉ có Lý Ngọc Hồi là đã từng leo qua ngọn núi này nên cô ấy biết rất rõ đặc biệt của nó. Riêng Doãn Hân Nghiên vừa leo lại còn vừa chụp ảnh xung quanh, cô phải chụp kĩ một chút để còn lấy tư liệu viết tiểu thuyết nữa chứ.
Đi thêm một tiếng thì Khưu Tái Sự và Ngao Tinh Quỳ đã bắt đầu mệt lả người, đến cả Uông Lục Chi cũng phải dừng lại để uống nước, nhưng Doãn Hân Nghiên vẫn bình thản leo lên. Đột nhiên lúc này cô lại nhớ đến thằng em trai quý hóa của mình, nhìn về phía sau thì cô thấy Doãn Vĩ Nghiêm cũng đã mệt rồi.
Cô bước đến chỗ em trai, nghiêng đầu nói:
- Mệt sao? Hay nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta tiếp tục nhé?
- Vâng... Vâng ạ.
Bây giờ Doãn Vĩ Nghiêm mới thấm thía cái câu "non nớt" của Chu Băng Thanh, quả nhiên là so với chị gái thì thể lực chả Doãn Vĩ Nghiêm cũng không tốt hơn là bao.
Lúc này, Doãn Vĩ Nghiêm lại thấy chị gái mình rất đẹp, rất ngầu, rất tỏa sáng, thích quá đi mất!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương