Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 17: Sao trăng gì nữa
Sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ thì Uông Mạc cũng chủ động đi đến chỗ của Doãn Hân Nghiên, tuy rằng hiện tại bọn cướp đã bị khống chế nhưng anh cũng phải quan tâm hỏi han đến người đã bắt cướp.
Ban đầu, khi anh nhìn thấy Doãn Hân Nghiên thì anh còn cho rằng một cô gái nhỏ xíu như hạt đậu này thì làm gì ở đây? Liệu rằng ngày mai cô có đủ sức để xuống núi hay không đây? Cơ mà sau một lúc chứng kiến cảnh tưởng cô bắt cướp thì Uông Mạc phải thay đổi ánh nhìn khác về cô. Quả nhiên không nên nhìn mặt mà bắt hình dông mà.
Bỗng chốc lúc này Uông Mạc lại cảm thấy có chút kì lạ, nơi ngực trái có một chút gì đó gọi là thổn thức, mặc dù từ trước đến giờ anh đã gặp qua không ít nữ nhân, dịu dàng có, cá tính có, thông minh lém lỉnh có, ngây ngô ngờ nghệch cũng có, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái thú vị như Doãn Hân Nghiên.
Nói cô thú vị thật sự không hề quá chút nào.
Lúc mới gặp thì lại sắc bén phóng địch ý về phía của Uông Tráng. Nhưng ở gần bạn thân hay em trai lại rất dịu dàng, quan tâm. Ngay cả đối xử với Uông Lục Chi cũng rất vui vẻ hòa đồng, nhưng với những người cần nghiêm túc như Lý Ngọc Hồi hay Ngao Thiết thì vẫn giữ đúng vẻ mặt lãnh đạm mà một quân nhân nên có.
Một cô gái nhỏ nhắn thú vị như thế này, anh cũng có chút muốn làm quen, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân sống không qua nổi tuổi ba mươi thì anh liền rút lại suy nghĩ làm quen.
Đi đến chỗ của cô, Uông Mạc nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn Doãn tiểu thư đã phối hợp với quân nhân để bắt cướp, không biết là... Cái đó... Cô... Cô... Không bị thương chứ?
Doãn Hân Nghiên cũng nhìn lại cơ thể của mình một lúc, hình như là không bị thương thật, sau khi xác nhận xong thì cô cũng nhìn Uông Mạc, cười một cái, nói:
- Tôi không sao, cũng may là tên đó không mang theo súng, nếu không là bây giờ có đầy sao rồi.
Nụ cười ngọt ngào đó của Doãn Hân Nghiên càng khiến cho Uông Mạc cảm thấy tim đập nhanh hơn, gương mặt của anh cũng vì thế mà đỏ lên, vốn dĩ là anh cũng nghĩ cô sẽ không sao, nhưng mà sau khi cô quay lại thì Uông Mạc liền giật mình, anh nhanh chón nắm lấy tay cô kéo đi, luôn miệng gọi:
- Quân y! Doãn tiểu thư bị thương rồi!
Doãn Vĩ Nghiêm nghe thấy chị gái bị thương liền khẩn trương đến mức đứng dậy, một ít thức ăn đang cầm trên tay cũng rơi xuống.
Uông Lục Chi và Chu Băng Thanh cũng nhìn sang chỗ của cô, nhưng thấy vẻ mặt của cô hình như đang ngây ngốc thì phải?
Đúng rồi... Doãn Hân Nghiên bây giờ sắp ngốc luôn rồi, cô bị thương hồi nào mà sao cô không biết? Đúng lúc này thì một cơn đau quặn ở bụng liền cho cô biết cô "bị thương" ở đâu, ngay lập tức hất tay của anh ra, sau đó lại nói:
- Uông Đô Đốc, tôi... Tôi không có bị thương!
- Nhưng ở phía sau của cô chảy máu kìa, chúng ta mau đến chỗ quân y, cô đừng lo tôi có nữ quân y mà, nếu cô ngại thì tôi có thể căng màn che chắn, nên là...
- Tôi đã nói là tôi không có bị thương rồi mà! Anh phiền quá đi!
Nói xong thì Doãn Hân Nghiên cũng ngượng ngùng bỏ đi để xử lý "bản thân", còn Uông Mạc bị mắng mà không hiểu tại sao bản thân lại bị mắng, anh cũng chỉ là lo sợ cô bị thương thôi mà?
Sau đó thì Doãn Hân Nghiên cũng đã chuẩn bị vài thứ rồi mang theo đèn pin và đi vào bên trong hang động, lúc này Doãn Vĩ Nghiêm còn tưởng chị gái muốn giấu việc bị thương nên định đi theo, cơ mà Chu Băng Thanh và Uông Lục Chi hình như đã nhảy số ra cái gì đó rồi, liền mau chóng kéo thằng em trai khờ khạo kia lại.
Nhưng Doãn Vĩ Nghiêm rất tức giận, cậu ấy nghĩ rằng Uông Mạc đã khiến cho chị gái bị thương nên đã định đánh anh, nhưng rồi Uông Mạc lại nhìn Uông Lục Chi, nói:
- Lục Chi, em vào xem Doãn tiểu thư bị thương ở đâu đi.
- Anh đừng lo, chị ấy không có bị thương.
- Nhưng anh thấy phía sau cô ấy có máu, còn là...
Đột nhiên Uông Mạc khựng lại, gương mặt bình thường nghiêm nghị cũng phải đỏ lên vì ngượng ngùng, hóa ra không phải bị thương mà là do chu kì sinh lý của cô đến rồi. Bảo sao vừa rồi Doãn Hân Nghiên lại tức giận hất tay anh ra như vậy.
Lúc này Uông Lục Chi lại nghĩ ra một cách để cô ấy có chị dâu nhanh một chút.
Uông Lục Chi đi đến chỗ của anh trai, còn nhỏ giọng nói:
- Anh cả, chu kỳ của phụ nữ không được để nam nhân ngoài chồng biết đâu. Nó giống như là trinh tiết của phụ nữ vậy đó, bây giờ chị Nghiên Nghiên còn chưa có chồng mà đã bị anh nhìn thấy... Thử hỏi sau này chị ấy làm sao dám lấy chồng đây?
Nói về chuyện nữ nhân thì Uông Mạc hoàn toàn khờ khạo, anh còn lo lắng nhìn em gái, nói:
- Vậy phải làm sao?
- Sao trăng gì nữa, anh cưới chị ấy đi.
Ban đầu, khi anh nhìn thấy Doãn Hân Nghiên thì anh còn cho rằng một cô gái nhỏ xíu như hạt đậu này thì làm gì ở đây? Liệu rằng ngày mai cô có đủ sức để xuống núi hay không đây? Cơ mà sau một lúc chứng kiến cảnh tưởng cô bắt cướp thì Uông Mạc phải thay đổi ánh nhìn khác về cô. Quả nhiên không nên nhìn mặt mà bắt hình dông mà.
Bỗng chốc lúc này Uông Mạc lại cảm thấy có chút kì lạ, nơi ngực trái có một chút gì đó gọi là thổn thức, mặc dù từ trước đến giờ anh đã gặp qua không ít nữ nhân, dịu dàng có, cá tính có, thông minh lém lỉnh có, ngây ngô ngờ nghệch cũng có, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp được một cô gái thú vị như Doãn Hân Nghiên.
Nói cô thú vị thật sự không hề quá chút nào.
Lúc mới gặp thì lại sắc bén phóng địch ý về phía của Uông Tráng. Nhưng ở gần bạn thân hay em trai lại rất dịu dàng, quan tâm. Ngay cả đối xử với Uông Lục Chi cũng rất vui vẻ hòa đồng, nhưng với những người cần nghiêm túc như Lý Ngọc Hồi hay Ngao Thiết thì vẫn giữ đúng vẻ mặt lãnh đạm mà một quân nhân nên có.
Một cô gái nhỏ nhắn thú vị như thế này, anh cũng có chút muốn làm quen, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân sống không qua nổi tuổi ba mươi thì anh liền rút lại suy nghĩ làm quen.
Đi đến chỗ của cô, Uông Mạc nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn Doãn tiểu thư đã phối hợp với quân nhân để bắt cướp, không biết là... Cái đó... Cô... Cô... Không bị thương chứ?
Doãn Hân Nghiên cũng nhìn lại cơ thể của mình một lúc, hình như là không bị thương thật, sau khi xác nhận xong thì cô cũng nhìn Uông Mạc, cười một cái, nói:
- Tôi không sao, cũng may là tên đó không mang theo súng, nếu không là bây giờ có đầy sao rồi.
Nụ cười ngọt ngào đó của Doãn Hân Nghiên càng khiến cho Uông Mạc cảm thấy tim đập nhanh hơn, gương mặt của anh cũng vì thế mà đỏ lên, vốn dĩ là anh cũng nghĩ cô sẽ không sao, nhưng mà sau khi cô quay lại thì Uông Mạc liền giật mình, anh nhanh chón nắm lấy tay cô kéo đi, luôn miệng gọi:
- Quân y! Doãn tiểu thư bị thương rồi!
Doãn Vĩ Nghiêm nghe thấy chị gái bị thương liền khẩn trương đến mức đứng dậy, một ít thức ăn đang cầm trên tay cũng rơi xuống.
Uông Lục Chi và Chu Băng Thanh cũng nhìn sang chỗ của cô, nhưng thấy vẻ mặt của cô hình như đang ngây ngốc thì phải?
Đúng rồi... Doãn Hân Nghiên bây giờ sắp ngốc luôn rồi, cô bị thương hồi nào mà sao cô không biết? Đúng lúc này thì một cơn đau quặn ở bụng liền cho cô biết cô "bị thương" ở đâu, ngay lập tức hất tay của anh ra, sau đó lại nói:
- Uông Đô Đốc, tôi... Tôi không có bị thương!
- Nhưng ở phía sau của cô chảy máu kìa, chúng ta mau đến chỗ quân y, cô đừng lo tôi có nữ quân y mà, nếu cô ngại thì tôi có thể căng màn che chắn, nên là...
- Tôi đã nói là tôi không có bị thương rồi mà! Anh phiền quá đi!
Nói xong thì Doãn Hân Nghiên cũng ngượng ngùng bỏ đi để xử lý "bản thân", còn Uông Mạc bị mắng mà không hiểu tại sao bản thân lại bị mắng, anh cũng chỉ là lo sợ cô bị thương thôi mà?
Sau đó thì Doãn Hân Nghiên cũng đã chuẩn bị vài thứ rồi mang theo đèn pin và đi vào bên trong hang động, lúc này Doãn Vĩ Nghiêm còn tưởng chị gái muốn giấu việc bị thương nên định đi theo, cơ mà Chu Băng Thanh và Uông Lục Chi hình như đã nhảy số ra cái gì đó rồi, liền mau chóng kéo thằng em trai khờ khạo kia lại.
Nhưng Doãn Vĩ Nghiêm rất tức giận, cậu ấy nghĩ rằng Uông Mạc đã khiến cho chị gái bị thương nên đã định đánh anh, nhưng rồi Uông Mạc lại nhìn Uông Lục Chi, nói:
- Lục Chi, em vào xem Doãn tiểu thư bị thương ở đâu đi.
- Anh đừng lo, chị ấy không có bị thương.
- Nhưng anh thấy phía sau cô ấy có máu, còn là...
Đột nhiên Uông Mạc khựng lại, gương mặt bình thường nghiêm nghị cũng phải đỏ lên vì ngượng ngùng, hóa ra không phải bị thương mà là do chu kì sinh lý của cô đến rồi. Bảo sao vừa rồi Doãn Hân Nghiên lại tức giận hất tay anh ra như vậy.
Lúc này Uông Lục Chi lại nghĩ ra một cách để cô ấy có chị dâu nhanh một chút.
Uông Lục Chi đi đến chỗ của anh trai, còn nhỏ giọng nói:
- Anh cả, chu kỳ của phụ nữ không được để nam nhân ngoài chồng biết đâu. Nó giống như là trinh tiết của phụ nữ vậy đó, bây giờ chị Nghiên Nghiên còn chưa có chồng mà đã bị anh nhìn thấy... Thử hỏi sau này chị ấy làm sao dám lấy chồng đây?
Nói về chuyện nữ nhân thì Uông Mạc hoàn toàn khờ khạo, anh còn lo lắng nhìn em gái, nói:
- Vậy phải làm sao?
- Sao trăng gì nữa, anh cưới chị ấy đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương