Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 19: Là Uông Đô Đốc : Uông Mạc
Đời người đúng là vô thường, càng lúc càng có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra.
Ví dụ như là vào buổi sáng ngày hôm sau, khi Doãn Hân Nghiên tỉnh giấc thì đã nghe nói rằng Uông Mạc cùng với quân nhân đã áp giải bọn cướp xuống núi trước rồi, khi đó cô như sét đánh ngang tai, vốn dĩ cô đang định nói tiếp chuyện hôm qua cơ mà? Sao lại bỏ đi mà không nói lời nào vậy chứ?
Khi này Uông Lục Chi nhìn thấy Doãn Hân Nghiên đang tức giận, cô ấy còn cho rằng ông anh trai ngốc nghếch hôm qua đã làm gì đó khiến chị dâu giận, ngay lập tức Uông Lục Chi liền đem điện thoại ra và muốn nhắn tin mắng tên kia. Nhưng mà... Điện thoại lại không bắt được sóng và cũng không có mạng, đến đây Uông Lục Chi cũng chỉ ghim nhẹ ở đó, đợi sau khi quay về Uông gia sẽ mách lại với cha mẹ sau!
Ban đầu đây là một buổi cắm trại "ấm cúng" nhưng nó lại đột ngột biến thành một ngày bắt cướp và một ngày leo xuống núi để đi về?
Khỏi nói cũng biết Doãn Vĩ Nghiêm đã rất lo lắng rồi, cậu ấy rủ chị gái đi chơi mà lại suýt khiến chị gái rơi vào nguy hiểm, nếu như để mẹ biết thì chắc bà ấy sẽ băm vằm Doãn Vĩ Nghiêm ra rồi ném cho cá ăn mất thôi.
Doãn Hân Nghiên nhìn em trai, sau đó lại nói:
- Đang nghĩ gì vậy?
- Em xin lỗi... Đáng lý ra em nên đưa chị đến nơi an toàn hơn.
Doãn Hân Nghiên nhìn em trai, sau đó thì cô cũng chỉ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu của em trai, nói:
- Không sao, chị thấy cũng rất vui mà.
Nghe vậy, hai mắt của Doãn Vĩ Nghiêm cũng sáng lên, tức là chị gái không tức giận, cũng không ghét bỏ cậu ấy!
Thật may quá!
[...]
Nhưng về đến Doãn gia thì Doãn Hân Nghiên đã bắt đầu nằm lười biếng ở trên giường, đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của Uông Mạc vào hôm qua, nếu như anh thật sự đưa cha mẹ đến hỏi cưới cô thì phải làm sao đây?
Hơn nữa... Hơn nữa không hạn deadline cho việc "chống lầy" là một năm sao? Tại sao đột ngột Uông Mạc lại muốn kết hôn với cô chứ? Ở kiếp trước anh còn tìm cớ trì hoãn hôn lễ nữa cơ mà? Tại sao... Tại sao kiếp này anh lại muốn nhanh chóng kết hôn như vậy?
Lẽ nào... Là hiệu ứng cánh bướm?
Vì cô đã trùng sinh sống lại, đây là một điều trái nghịch với thiên đạo, nếu như vì cô mà mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thì cô phải làm sao đây?
Trong lúc Doãn Hân Nghiên đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa vang lên, bước vào là Văn Lang Hoa, trên tay bà ấy còn có một ly nước đường đỏ và một ít bánh ngọt, nhẹ nhàng đặt lên bàn cho cô, lại nói:
- Dì nghe Vĩ Nghiêm nói con đến kì rồi. Cơ thể con thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Có cần dì gọi bác sĩ cho con không?
- Không cần đâu dì, con vẫn ổn, cảm ơn dì nhiều.
Văn Lang Hoa cũng chỉ gật đầu xác nhận, mỉm cười một cái rồi muốn rời đi, nhưng Doãn Hân Nghiên lại nắm tay của bà ấy và giữ bà ấy lại. Hành động vô thức đó đã khiến cho Văn Lang Hoa có chút ngạc nhiên, nhưng rồi bà ấy cũng ở lại và ngồi ở bên cạnh cô.
Đến đây, Doãn Hân Nghiên mới nói:
- Dì... Hôm qua có một chuyện xảy ra mà con không biết nên mở lời thế nào với cha và ông nội nữa.
- Có chuyện gì sao? Trông gương mặt của con tái mét vậy?
- Hôm qua... Có một người nói với con rằng anh ấy muốn kết hôn với con.
Văn Lang Hoa nghe xong cũng há hốc, nhưng bà ấy không biết người đó là Uông Mạc, bà ấy còn nghĩ rằng người đó là bạn trai của Doãn Hân Nghiên nữa kìa. Với độ tuổi của cô mà nói thì chuyện yêu đương trai gái là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu như Doãn Hân Nghiên có bạn trai, mà bạn trai của cô lại muốn kết hôn... Vậy hôn ước với Uông gia xem ra khó xử rồi.
- Vậy... Con nghĩ thế nào?
- Con cũng không biết nữa. Nhưng mà cái lý do anh ấy muốn kết hôn quá ngớ ngẩn, con thật sự không thích cái lý do củ chuối đó chút nào.
Văn Lang Hoa vẫn chưa hiểu.
Và rồi sau đó Doãn Hân Nghiên cũng đã "kể lại" tường tận những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua cho bà ấy nghe, sau khi nghe xong thì Văn Lang Hoa còn che miệng cười không ngớt. Đến đây bà ấy liền nói:
- Cái người đó là ai vậy? Trên đời lại có một kẻ khờ như vậy sao? Haha... Đợi dì một chút, để dì bình tĩnh đã...
- Là Uông Mạc.
Nghe đến hai chữ quá quen thuộc liền khiến cho Văn Lang Hoa đang cười cũng khựng lại, bà ấy đưa mắt nhìn cô, nghiêm túc hỏi:
- Con nói người muốn cưới con là...?
- Uông Đô Đốc của Uông gia... Uông Mạc!
- Tại sao cậu ta lại ở với con? Cậu ta có nói gì với con chưa?
Tuy rằng Doãn Hân Nghiên biết rằng thứ mà Văn Lang Hoa đang muốn nhắc đến là "hôn ước" giữa Uông gia và Doãn gia.
Nhưng bây giờ cô đang diễn vai chẳng biết gì... Nên cô đã lắc đầu, nói:
- Không ạ, nhưng có chuyện gì sao?
Ví dụ như là vào buổi sáng ngày hôm sau, khi Doãn Hân Nghiên tỉnh giấc thì đã nghe nói rằng Uông Mạc cùng với quân nhân đã áp giải bọn cướp xuống núi trước rồi, khi đó cô như sét đánh ngang tai, vốn dĩ cô đang định nói tiếp chuyện hôm qua cơ mà? Sao lại bỏ đi mà không nói lời nào vậy chứ?
Khi này Uông Lục Chi nhìn thấy Doãn Hân Nghiên đang tức giận, cô ấy còn cho rằng ông anh trai ngốc nghếch hôm qua đã làm gì đó khiến chị dâu giận, ngay lập tức Uông Lục Chi liền đem điện thoại ra và muốn nhắn tin mắng tên kia. Nhưng mà... Điện thoại lại không bắt được sóng và cũng không có mạng, đến đây Uông Lục Chi cũng chỉ ghim nhẹ ở đó, đợi sau khi quay về Uông gia sẽ mách lại với cha mẹ sau!
Ban đầu đây là một buổi cắm trại "ấm cúng" nhưng nó lại đột ngột biến thành một ngày bắt cướp và một ngày leo xuống núi để đi về?
Khỏi nói cũng biết Doãn Vĩ Nghiêm đã rất lo lắng rồi, cậu ấy rủ chị gái đi chơi mà lại suýt khiến chị gái rơi vào nguy hiểm, nếu như để mẹ biết thì chắc bà ấy sẽ băm vằm Doãn Vĩ Nghiêm ra rồi ném cho cá ăn mất thôi.
Doãn Hân Nghiên nhìn em trai, sau đó lại nói:
- Đang nghĩ gì vậy?
- Em xin lỗi... Đáng lý ra em nên đưa chị đến nơi an toàn hơn.
Doãn Hân Nghiên nhìn em trai, sau đó thì cô cũng chỉ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu của em trai, nói:
- Không sao, chị thấy cũng rất vui mà.
Nghe vậy, hai mắt của Doãn Vĩ Nghiêm cũng sáng lên, tức là chị gái không tức giận, cũng không ghét bỏ cậu ấy!
Thật may quá!
[...]
Nhưng về đến Doãn gia thì Doãn Hân Nghiên đã bắt đầu nằm lười biếng ở trên giường, đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của Uông Mạc vào hôm qua, nếu như anh thật sự đưa cha mẹ đến hỏi cưới cô thì phải làm sao đây?
Hơn nữa... Hơn nữa không hạn deadline cho việc "chống lầy" là một năm sao? Tại sao đột ngột Uông Mạc lại muốn kết hôn với cô chứ? Ở kiếp trước anh còn tìm cớ trì hoãn hôn lễ nữa cơ mà? Tại sao... Tại sao kiếp này anh lại muốn nhanh chóng kết hôn như vậy?
Lẽ nào... Là hiệu ứng cánh bướm?
Vì cô đã trùng sinh sống lại, đây là một điều trái nghịch với thiên đạo, nếu như vì cô mà mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thì cô phải làm sao đây?
Trong lúc Doãn Hân Nghiên đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa vang lên, bước vào là Văn Lang Hoa, trên tay bà ấy còn có một ly nước đường đỏ và một ít bánh ngọt, nhẹ nhàng đặt lên bàn cho cô, lại nói:
- Dì nghe Vĩ Nghiêm nói con đến kì rồi. Cơ thể con thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Có cần dì gọi bác sĩ cho con không?
- Không cần đâu dì, con vẫn ổn, cảm ơn dì nhiều.
Văn Lang Hoa cũng chỉ gật đầu xác nhận, mỉm cười một cái rồi muốn rời đi, nhưng Doãn Hân Nghiên lại nắm tay của bà ấy và giữ bà ấy lại. Hành động vô thức đó đã khiến cho Văn Lang Hoa có chút ngạc nhiên, nhưng rồi bà ấy cũng ở lại và ngồi ở bên cạnh cô.
Đến đây, Doãn Hân Nghiên mới nói:
- Dì... Hôm qua có một chuyện xảy ra mà con không biết nên mở lời thế nào với cha và ông nội nữa.
- Có chuyện gì sao? Trông gương mặt của con tái mét vậy?
- Hôm qua... Có một người nói với con rằng anh ấy muốn kết hôn với con.
Văn Lang Hoa nghe xong cũng há hốc, nhưng bà ấy không biết người đó là Uông Mạc, bà ấy còn nghĩ rằng người đó là bạn trai của Doãn Hân Nghiên nữa kìa. Với độ tuổi của cô mà nói thì chuyện yêu đương trai gái là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu như Doãn Hân Nghiên có bạn trai, mà bạn trai của cô lại muốn kết hôn... Vậy hôn ước với Uông gia xem ra khó xử rồi.
- Vậy... Con nghĩ thế nào?
- Con cũng không biết nữa. Nhưng mà cái lý do anh ấy muốn kết hôn quá ngớ ngẩn, con thật sự không thích cái lý do củ chuối đó chút nào.
Văn Lang Hoa vẫn chưa hiểu.
Và rồi sau đó Doãn Hân Nghiên cũng đã "kể lại" tường tận những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua cho bà ấy nghe, sau khi nghe xong thì Văn Lang Hoa còn che miệng cười không ngớt. Đến đây bà ấy liền nói:
- Cái người đó là ai vậy? Trên đời lại có một kẻ khờ như vậy sao? Haha... Đợi dì một chút, để dì bình tĩnh đã...
- Là Uông Mạc.
Nghe đến hai chữ quá quen thuộc liền khiến cho Văn Lang Hoa đang cười cũng khựng lại, bà ấy đưa mắt nhìn cô, nghiêm túc hỏi:
- Con nói người muốn cưới con là...?
- Uông Đô Đốc của Uông gia... Uông Mạc!
- Tại sao cậu ta lại ở với con? Cậu ta có nói gì với con chưa?
Tuy rằng Doãn Hân Nghiên biết rằng thứ mà Văn Lang Hoa đang muốn nhắc đến là "hôn ước" giữa Uông gia và Doãn gia.
Nhưng bây giờ cô đang diễn vai chẳng biết gì... Nên cô đã lắc đầu, nói:
- Không ạ, nhưng có chuyện gì sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương