Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 21: Khắc tình vào tim
Nói chuyện với Uông Mạc xong thì Doãn Hân Nghiên cũng đã đưa anh xuống nhà, lúc này cô còn đang định nói một vài chuyện cho ông nội, cha và dì nghe, để tránh họ bị sốc.
Nhưng mà khi cô xuống tới nơi thì đã thấy trên dưới, lớn nhỏ nhà cô đều bị sốc đến hóa đá luôn rồi, đặc biệt nhất chắc là cha của cô, ông ấy chỉ ngồi đó và nhìn về phía cha của Uông Mạc, mặc kệ ở nhà bên kia đang nói gì thì họ vẫn im lặng.
Doãn Hân Nghiên bước xuống, Văn Lang Hoa nhìn thấy con gái liền kéo cô lại, để cô ngồi ở bên cạnh mình và Doãn Anh Sơn, lại nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, họ nói rằng con và Uông Đô Đốc đã xảy ra vài chuyện không nên xảy ra… Họ muốn cưới con về nhà trong tháng này… Lẽ nào con và Uông Đô Đốc đã…
- Không không không, con và anh hoàn toàn trong sạch.
Doãn Hân Nghiên vừa dứt lời thì Doãn gia cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến lượt Uông gia cứng đờ hết cả người. Lúc này Vi Tuyến - mẹ của anh liền kéo con trai sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Sao con nói con đã lỡ thấy cái không nên thấy của con gái nhà người ta? Rốt cuộc thì con thấy cái gì hả?
- Con có nói vậy sao?
- Uông Mạc!
Có lẽ do là Trung úy nên Vi Tuyến vẫn chưa kiểm soát được mức giọng của mình, khiến cho người nhà họ Doãn cũng phải chú ý, đến đây bà ấy liền cười xòa rồi lại nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai, nói:
- Con đang giỡn mặt với mẹ đó hả?
- Con không có.
- Vậy tại sao Nghiên Nghiên lại nói là hai đứa trong sạch?
Uông Mạc đưa mắt nhìn Doãn Hân Nghiên, nhưng cô cũng đang nhìn anh bằng cặp mắt “không hiểu”, rốt cuộc thì gia đình đã hiểu lầm cái gì vậy?
Khi này Uông Mạc cũng chỉ mỉm cười, lại nhìn mẹ mình, nói:
- Có lẽ Nghiên Nghiên vẫn còn ngại ngùng. Mẹ, đây là chuyện tế nhị, chúng ta phải nói giảm nói tránh đi chứ.
Vi Tuyến bây giờ mới tỉnh ngộ, do bà ấy cũng xuất thân là quân nhân nên ăn nói thẳng thắn cũng quen rồi, nhất thời chưa sửa lại được. Nhưng mà bà ấy cũng có nghe Uông Lục Chi nói rằng Doãn Hân Nghiên có tài năng viết tiểu thuyết, chứng tỏ rằng cô là một người có tài văn chương, ăn nói cũng sẽ nhỏ nhẹ và điềm đạm hơn.
Mà con gái hai mươi tuổi vẫn còn ngại là chuyện bình thường, là do bà ấy suy nghĩ chưa chu đáo.
[…]
Ngồi lại thêm một lúc thì khúc mắc cũng đã được giải quyết xong, hôn lễ cũng sẽ sớm được công bố và ngày cử hành là cuối tháng này. Do tính chất công việc của Uông Mạc quá bận rộn nên toàn bộ hôn lễ đều sẽ cho Vi Tuyến và Uông Lục Chi chuẩn bị, còn việc của Doãn Hân Nghiên chỉ cần xinh đẹp và trở thành cô dâu thôi.
Mặc dù Doãn vẫn đang không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, nhưng có vẻ như đây là một việc tốt, ít nhất thì Doãn Trù cũng không còn sợ sau này cháu gái sẽ không có nơi nương tựa nữa rồi.
Tiễn Uông gia xong thì Doãn Anh Sơn cũng ngồi xuống ghế sofa, lại nhìn Doãn Hân Nghiên nói:
- Doãn Hân Nghiên, con và Uông Đô Đốc quen biết nhau từ khi nào?
- Là… Là hôm trước… Con đã giúp anh ấy bắt… Ừm… Bắt cướp…
- Sau đó thì sao?
- Sau đó… Sau đó… Con…
Thấy con gái không nói được thì Văn Lang Hoa cũng biết cô còn ngại, nói sao thì chuyện tình cảm nam nữ ở độ tuổi này cũng không phải dễ chia sẻ với gia đình. Thôi thì dù sao đi nữa Doãn Hân Nghiên cũng sẽ gả cho Uông Mạc thôi, sớm hay muộn cũng sẽ gả, thay vì ép uổng thì bây giờ tâm nguyện của họ cũng đã thành sự thật rồi, đáng lý ra họ phải vui mới đúng.
- Được rồi, anh cũng đừng mặt nặng mày nhẹ nữa. Nếu Nghiên Nghiên và Uông Đô Đốc tâm đầu ý hợp thì cứ để hai đứa nó kết hôn đi. Gặp gỡ đúng người lại đúng thời điểm… Dì ủng hộ con.
Doãn Hân Nghiên cũng đưa mắt nhìn Văn Lang Hoa, ở kiếp trước cô chỉ nghĩ rằng mối hôn sự của cô và Uông gia là do Văn Lang Hoa đẩy cho cô, bà ấy muốn đẩy cô vào hố lửa rồi cho Doãn Vĩ Nghiêm chiếm hết tài sản, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy thật nực cười… Ở đời trước cô không hề có bằng chứng mà đã vội vàng gán tội cho người khác, lại còn tự tay bóp nát mối quan hệ vốn dĩ rất tốt đẹp này nữa chứ…
Ngu ngốc… Thật sự quá ngu ngốc mà.
- Cảm ơn… Dì…
[…]
Kể từ sau khi hôn nhân được ấn định thì cô và Uông Mạc cũng chưa từng gặp lại nhau, nhưng mỗi ngày đều đặng anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, chúc buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, rồi lại buổi tối an lành.
Tuy rằng Uông Mạc có hơi nhạt nhẽo nhưng Doãn Hân Nghiên cảm thấy rất hài lòng, người đàn ông này cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều rất đáng yêu.
Bây giờ, cô phải nghĩ đến một chuyện còn thú vị hơn nhiều…
Chính là…
Làm cách nào để công lực Uông Mạc đây?
Làm sao để Uông Đô Đốc khắc tình của cô vào tim anh đây?
#Yu~
Nhưng mà khi cô xuống tới nơi thì đã thấy trên dưới, lớn nhỏ nhà cô đều bị sốc đến hóa đá luôn rồi, đặc biệt nhất chắc là cha của cô, ông ấy chỉ ngồi đó và nhìn về phía cha của Uông Mạc, mặc kệ ở nhà bên kia đang nói gì thì họ vẫn im lặng.
Doãn Hân Nghiên bước xuống, Văn Lang Hoa nhìn thấy con gái liền kéo cô lại, để cô ngồi ở bên cạnh mình và Doãn Anh Sơn, lại nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, họ nói rằng con và Uông Đô Đốc đã xảy ra vài chuyện không nên xảy ra… Họ muốn cưới con về nhà trong tháng này… Lẽ nào con và Uông Đô Đốc đã…
- Không không không, con và anh hoàn toàn trong sạch.
Doãn Hân Nghiên vừa dứt lời thì Doãn gia cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến lượt Uông gia cứng đờ hết cả người. Lúc này Vi Tuyến - mẹ của anh liền kéo con trai sang một bên, nhỏ giọng nói:
- Sao con nói con đã lỡ thấy cái không nên thấy của con gái nhà người ta? Rốt cuộc thì con thấy cái gì hả?
- Con có nói vậy sao?
- Uông Mạc!
Có lẽ do là Trung úy nên Vi Tuyến vẫn chưa kiểm soát được mức giọng của mình, khiến cho người nhà họ Doãn cũng phải chú ý, đến đây bà ấy liền cười xòa rồi lại nghiến răng nghiến lợi nhìn con trai, nói:
- Con đang giỡn mặt với mẹ đó hả?
- Con không có.
- Vậy tại sao Nghiên Nghiên lại nói là hai đứa trong sạch?
Uông Mạc đưa mắt nhìn Doãn Hân Nghiên, nhưng cô cũng đang nhìn anh bằng cặp mắt “không hiểu”, rốt cuộc thì gia đình đã hiểu lầm cái gì vậy?
Khi này Uông Mạc cũng chỉ mỉm cười, lại nhìn mẹ mình, nói:
- Có lẽ Nghiên Nghiên vẫn còn ngại ngùng. Mẹ, đây là chuyện tế nhị, chúng ta phải nói giảm nói tránh đi chứ.
Vi Tuyến bây giờ mới tỉnh ngộ, do bà ấy cũng xuất thân là quân nhân nên ăn nói thẳng thắn cũng quen rồi, nhất thời chưa sửa lại được. Nhưng mà bà ấy cũng có nghe Uông Lục Chi nói rằng Doãn Hân Nghiên có tài năng viết tiểu thuyết, chứng tỏ rằng cô là một người có tài văn chương, ăn nói cũng sẽ nhỏ nhẹ và điềm đạm hơn.
Mà con gái hai mươi tuổi vẫn còn ngại là chuyện bình thường, là do bà ấy suy nghĩ chưa chu đáo.
[…]
Ngồi lại thêm một lúc thì khúc mắc cũng đã được giải quyết xong, hôn lễ cũng sẽ sớm được công bố và ngày cử hành là cuối tháng này. Do tính chất công việc của Uông Mạc quá bận rộn nên toàn bộ hôn lễ đều sẽ cho Vi Tuyến và Uông Lục Chi chuẩn bị, còn việc của Doãn Hân Nghiên chỉ cần xinh đẹp và trở thành cô dâu thôi.
Mặc dù Doãn vẫn đang không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, nhưng có vẻ như đây là một việc tốt, ít nhất thì Doãn Trù cũng không còn sợ sau này cháu gái sẽ không có nơi nương tựa nữa rồi.
Tiễn Uông gia xong thì Doãn Anh Sơn cũng ngồi xuống ghế sofa, lại nhìn Doãn Hân Nghiên nói:
- Doãn Hân Nghiên, con và Uông Đô Đốc quen biết nhau từ khi nào?
- Là… Là hôm trước… Con đã giúp anh ấy bắt… Ừm… Bắt cướp…
- Sau đó thì sao?
- Sau đó… Sau đó… Con…
Thấy con gái không nói được thì Văn Lang Hoa cũng biết cô còn ngại, nói sao thì chuyện tình cảm nam nữ ở độ tuổi này cũng không phải dễ chia sẻ với gia đình. Thôi thì dù sao đi nữa Doãn Hân Nghiên cũng sẽ gả cho Uông Mạc thôi, sớm hay muộn cũng sẽ gả, thay vì ép uổng thì bây giờ tâm nguyện của họ cũng đã thành sự thật rồi, đáng lý ra họ phải vui mới đúng.
- Được rồi, anh cũng đừng mặt nặng mày nhẹ nữa. Nếu Nghiên Nghiên và Uông Đô Đốc tâm đầu ý hợp thì cứ để hai đứa nó kết hôn đi. Gặp gỡ đúng người lại đúng thời điểm… Dì ủng hộ con.
Doãn Hân Nghiên cũng đưa mắt nhìn Văn Lang Hoa, ở kiếp trước cô chỉ nghĩ rằng mối hôn sự của cô và Uông gia là do Văn Lang Hoa đẩy cho cô, bà ấy muốn đẩy cô vào hố lửa rồi cho Doãn Vĩ Nghiêm chiếm hết tài sản, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy thật nực cười… Ở đời trước cô không hề có bằng chứng mà đã vội vàng gán tội cho người khác, lại còn tự tay bóp nát mối quan hệ vốn dĩ rất tốt đẹp này nữa chứ…
Ngu ngốc… Thật sự quá ngu ngốc mà.
- Cảm ơn… Dì…
[…]
Kể từ sau khi hôn nhân được ấn định thì cô và Uông Mạc cũng chưa từng gặp lại nhau, nhưng mỗi ngày đều đặng anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, chúc buổi sáng tốt lành, buổi trưa vui vẻ, rồi lại buổi tối an lành.
Tuy rằng Uông Mạc có hơi nhạt nhẽo nhưng Doãn Hân Nghiên cảm thấy rất hài lòng, người đàn ông này cho dù là kiếp trước hay kiếp này đều rất đáng yêu.
Bây giờ, cô phải nghĩ đến một chuyện còn thú vị hơn nhiều…
Chính là…
Làm cách nào để công lực Uông Mạc đây?
Làm sao để Uông Đô Đốc khắc tình của cô vào tim anh đây?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương