Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 23: Chuẩn bị trước hôn lễ
Mặc dù không có sự tham gia của chú rể trong quá trình chuẩn bị hôn lễ nhưng với sự chăm sóc nhiệt tình từ Uông Lục Chi và Vi Tuyến thì Doãn Hân Nghiên cũng thấy rất hài lòng, nói ra thì hình như cô khá hợp tính với mẹ chồng và cả em gái của chồng nữa.
Trong một tháng chuẩn bị cho hôn lễ thì cô đã đến nhà họ Uông không ít lần, gặp gỡ những người thân trong nhà, sau đó là trò chuyện rồi kết thân, nếu là ở kiếp trước thì cô không hề thích bắt chuyện hay làm thân với người nhà họ Uông, hoặc nói chính xác là người nhà họ Uông phải “chiều” theo ý của cô nữa kìa.
Kể cả khẩu vị ăn uống của cô và Uông gia cũng khá tương đồng, tuy rằng họ đã cho cô những thứ tốt nhất nhưng Vi Tuyến vẫn nhìn cô bằng cặp mắt ái ngại, nói:
- Nghiên Nghiên à, xin lỗi con nha, sắp đến hôn lễ rồi mà con và Uông Mạc vẫn chưa được chụp ảnh cưới.
- Anh cả đúng là quá đáng thật đó, chụp ảnh cưới thì cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần xin nghỉ phép một, hai ngày là được rồi mà. Đằng này lại dùng ảnh photoshop làm ảnh cưới, đúng là tức chết con rồi.
Hiển nhiên Vi Tuyến rất trân trọng đứa con dâu này, ngay từ khi biết tin rằng Uông Mạc không thể sống quá ba mươi tuổi là bà ấy đã bắt đầu lo lắng, mãi cho đến khi biết rằng Doãn Hân Nghiên có ngày tháng năm sinh rất phù hợp với mệnh cách của Uông Mạc, chỉ cần hai người họ kết hôn thôi cũng đủ để Uông Mạc kéo dài tuổi thọ rồi.
Cho nên là… Dù Vi Tuyến không biết cuộc hôn nhân này có xuất phát điểm từ đâu, chỉ cần con trai bà ấy khỏe mạnh thì bà vẫn sẽ xem Doãn Hân Nghiên là con gái ruột.
- Bác gái, Lục Chi, hai người cũng đừng trách anh ấy, nói sao đi nữa thì cũng là công việc quan trọng. Con hiểu mà.
- Nghiên Nghiên à, bây giờ còn gọi là bác gái nữa sao? Chỉ còn năm ngày nữa là kết hôn rồi đó.
Doãn Hân Nghiên nghe vậy cũng chỉ đưa mắt nhìn Vi Tuyến, trong ánh mắt của bà ấy có vẻ như cũng rất mong chờ vào tiếng gọi khác của cô.
Không để bà ấy thất vọng, Doãn Hân Nghiên liền mỉm cười, nói:
- Mẹ ạ.
- Ngoan, con gái ngoan.
[…]
Những ngày tiếp theo thì Doãn Hân Nghiên vẫn đi học như bình thường, chỉ có điều là ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên kì lạ, duy nhất chỉ có Chu Băng Thanh là thở dài, nói:
- Chưa gì mà Nghiên Nghiên đã phải kết hôn rồi… Nhanh thật đó, chỉ còn ba ngày nữa thôi.
- Còn cậu thì sao? Tớ nghe nói cậu định than gia casting một bộ phim chuyển thể à?
- Đúng đó, nhưng biên kịch nói rằng vai diễn nữ phụ này cần người có nội tâm vững một chút, nên là họ đã quyết định cho tác giả tự mình casting.
Nói đến đây Chu Băng Thanh lại nhìn cô, nói:
- Đại thần à, hay tớ lấy thân báo đáp, cậu cho tớ đi cửa sau có được không?
Đúng vậy, bộ phim chuyển thể mà Chu Băng Thanh chuẩn bị casting là do Doãn Hân Nghiên đã viết cách đây ba tháng, nhân vật cô ấy muốn thử vai là nhân vật phụ tuyến phụ nhưng nội tâm rất sâu, một người phụ nữ bị cưỡng hiếp rồi mang thai, sau đó còn bị bạn trai và chị gái phản bội. Chỉ vì tiền của nam nữ mà người bạn trai đê tiện đó đã bắt ép người phụ nữ sinh đứa bé ra, sau đó lại tận tay dùng đứa con của người phụ nữ đó để cứu con trai của nam nữ chính. Mặc dù sau này khi nam nữ chính biết được sự thật thì đã đến xin lỗi và bồi thường cho nữ phụ, nhưng sự tổn thương đau như xé gan xé thịt đó thì cho dù có dùng trăm vạn, tỷ vạn cũng không thể bù đắp được.
Nói chung thì trong suốt quá trình viết bộ tiểu thuyết đó thì Doãn Hân Nghiên cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, mãi cho đến khi cô chết một lần và sống lại, thì cô đã quyết định sẽ viết lại một kết cục khác cho nhân vật phụ đáng thương kia, hiển nhiên là cô đã hoàn thành rồi và chỉ chờ ngày xuất bản nữa thôi.
- Thanh Thanh, tớ tin cậu sẽ được chọn bằng thực lực của mình.
- Ai dô, xem người sắp có chồng nghiêm túc chưa kìa. Tớ chỉ đùa thôi, với năng lực của Chu Băng Thanh này thì… Chuyện giành vai là chuyện nhỏ.
Doãn Hân Nghiên cũng mỉm cười, trước kia khi cô đồng ý cho đoàn làm phim cải biên thì cũng đã nhấn mạnh là không được thay đổi quá nhiều về kịch bản, vì mỗi đứa con tinh thần đều là tâm huyết của cô, cho dù là nó dở tệ đến đâu thì nó vẫn là tài sản vô cùng quý giá của cô.
- Phải rồi Nghiên Nghiên, anh chồng nhà cậu đã gần một tháng rồi mà cũng không thấy mặt đâu… Lẽ nào…
- Biết sao bây giờ, vụ án của Hồ Ngạn sau khi khép lại thì anh ấy còn phải trình báo với cấp trên, rồi đem phạm nhân ra phán quyết, sau đó lại viết hồ sơ kết án. Cuối cùng mới gửi cho người cấp cao phê duyệt. Nói chung thì… Anh ấy nhiệt huyết với công việc như vậy là rất tốt.
#Yu~
Trong một tháng chuẩn bị cho hôn lễ thì cô đã đến nhà họ Uông không ít lần, gặp gỡ những người thân trong nhà, sau đó là trò chuyện rồi kết thân, nếu là ở kiếp trước thì cô không hề thích bắt chuyện hay làm thân với người nhà họ Uông, hoặc nói chính xác là người nhà họ Uông phải “chiều” theo ý của cô nữa kìa.
Kể cả khẩu vị ăn uống của cô và Uông gia cũng khá tương đồng, tuy rằng họ đã cho cô những thứ tốt nhất nhưng Vi Tuyến vẫn nhìn cô bằng cặp mắt ái ngại, nói:
- Nghiên Nghiên à, xin lỗi con nha, sắp đến hôn lễ rồi mà con và Uông Mạc vẫn chưa được chụp ảnh cưới.
- Anh cả đúng là quá đáng thật đó, chụp ảnh cưới thì cũng đâu có tốn bao nhiêu thời gian, chỉ cần xin nghỉ phép một, hai ngày là được rồi mà. Đằng này lại dùng ảnh photoshop làm ảnh cưới, đúng là tức chết con rồi.
Hiển nhiên Vi Tuyến rất trân trọng đứa con dâu này, ngay từ khi biết tin rằng Uông Mạc không thể sống quá ba mươi tuổi là bà ấy đã bắt đầu lo lắng, mãi cho đến khi biết rằng Doãn Hân Nghiên có ngày tháng năm sinh rất phù hợp với mệnh cách của Uông Mạc, chỉ cần hai người họ kết hôn thôi cũng đủ để Uông Mạc kéo dài tuổi thọ rồi.
Cho nên là… Dù Vi Tuyến không biết cuộc hôn nhân này có xuất phát điểm từ đâu, chỉ cần con trai bà ấy khỏe mạnh thì bà vẫn sẽ xem Doãn Hân Nghiên là con gái ruột.
- Bác gái, Lục Chi, hai người cũng đừng trách anh ấy, nói sao đi nữa thì cũng là công việc quan trọng. Con hiểu mà.
- Nghiên Nghiên à, bây giờ còn gọi là bác gái nữa sao? Chỉ còn năm ngày nữa là kết hôn rồi đó.
Doãn Hân Nghiên nghe vậy cũng chỉ đưa mắt nhìn Vi Tuyến, trong ánh mắt của bà ấy có vẻ như cũng rất mong chờ vào tiếng gọi khác của cô.
Không để bà ấy thất vọng, Doãn Hân Nghiên liền mỉm cười, nói:
- Mẹ ạ.
- Ngoan, con gái ngoan.
[…]
Những ngày tiếp theo thì Doãn Hân Nghiên vẫn đi học như bình thường, chỉ có điều là ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên kì lạ, duy nhất chỉ có Chu Băng Thanh là thở dài, nói:
- Chưa gì mà Nghiên Nghiên đã phải kết hôn rồi… Nhanh thật đó, chỉ còn ba ngày nữa thôi.
- Còn cậu thì sao? Tớ nghe nói cậu định than gia casting một bộ phim chuyển thể à?
- Đúng đó, nhưng biên kịch nói rằng vai diễn nữ phụ này cần người có nội tâm vững một chút, nên là họ đã quyết định cho tác giả tự mình casting.
Nói đến đây Chu Băng Thanh lại nhìn cô, nói:
- Đại thần à, hay tớ lấy thân báo đáp, cậu cho tớ đi cửa sau có được không?
Đúng vậy, bộ phim chuyển thể mà Chu Băng Thanh chuẩn bị casting là do Doãn Hân Nghiên đã viết cách đây ba tháng, nhân vật cô ấy muốn thử vai là nhân vật phụ tuyến phụ nhưng nội tâm rất sâu, một người phụ nữ bị cưỡng hiếp rồi mang thai, sau đó còn bị bạn trai và chị gái phản bội. Chỉ vì tiền của nam nữ mà người bạn trai đê tiện đó đã bắt ép người phụ nữ sinh đứa bé ra, sau đó lại tận tay dùng đứa con của người phụ nữ đó để cứu con trai của nam nữ chính. Mặc dù sau này khi nam nữ chính biết được sự thật thì đã đến xin lỗi và bồi thường cho nữ phụ, nhưng sự tổn thương đau như xé gan xé thịt đó thì cho dù có dùng trăm vạn, tỷ vạn cũng không thể bù đắp được.
Nói chung thì trong suốt quá trình viết bộ tiểu thuyết đó thì Doãn Hân Nghiên cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, mãi cho đến khi cô chết một lần và sống lại, thì cô đã quyết định sẽ viết lại một kết cục khác cho nhân vật phụ đáng thương kia, hiển nhiên là cô đã hoàn thành rồi và chỉ chờ ngày xuất bản nữa thôi.
- Thanh Thanh, tớ tin cậu sẽ được chọn bằng thực lực của mình.
- Ai dô, xem người sắp có chồng nghiêm túc chưa kìa. Tớ chỉ đùa thôi, với năng lực của Chu Băng Thanh này thì… Chuyện giành vai là chuyện nhỏ.
Doãn Hân Nghiên cũng mỉm cười, trước kia khi cô đồng ý cho đoàn làm phim cải biên thì cũng đã nhấn mạnh là không được thay đổi quá nhiều về kịch bản, vì mỗi đứa con tinh thần đều là tâm huyết của cô, cho dù là nó dở tệ đến đâu thì nó vẫn là tài sản vô cùng quý giá của cô.
- Phải rồi Nghiên Nghiên, anh chồng nhà cậu đã gần một tháng rồi mà cũng không thấy mặt đâu… Lẽ nào…
- Biết sao bây giờ, vụ án của Hồ Ngạn sau khi khép lại thì anh ấy còn phải trình báo với cấp trên, rồi đem phạm nhân ra phán quyết, sau đó lại viết hồ sơ kết án. Cuối cùng mới gửi cho người cấp cao phê duyệt. Nói chung thì… Anh ấy nhiệt huyết với công việc như vậy là rất tốt.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương