Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 30: Doãn gia tương thân tương ái
Tiễn Uông Mạc đi làm xong thì Doãn Hân Nghiên cũng phải chuẩn bị một chút để đi học, nhưng cô chỉ mới mở điện thoại lên đã thấy phần tin nhắn hiển thị hơn chín mươi chín tin nhắn, số cuộc gọi nhỡ từ đêm qua đến giờ cũng đã hơn chín mươi chín cuộc gọi.
Mở lên xem thì là cha, mẹ và Doãn Vĩ Nghiêm đã nhắn tin lẫn gọi điện cho cô. Họ sợ rằng cô về Uông gia sẽ bị ức hiếp nên luôn trong trạng thái lo lắng, mở phần tin nhắn của mẹ lên xem thì cô còn nhìn thấy một đoạn video được bà ấy ghi lại.
[…]
Trong đoạn video là buổi tối ngày hôm qua, sau khi hôn lễ đã kết thúc thì Doãn gia cũng đã về nhà, nhưng vừa vào đến nhà thì Doãn Anh Sơn và Doãn Vĩ Nghiêm đã ngồi trầm ngâm ở trên ghế sofa, Văn Lang Hoa cảm thấy cảnh này rất thú vị nên cũng len lén mở điện thoại lên để quay video lại.
Khi này hai cha con đồng bộ đến mức hoàn hảo, ngay cả cái nhíu mày cũng y hệt nhau.
Đột nhiên Doãn Vĩ Nghiêm lại đứng dậy, nói:
- Không được! Con không yên tâm khi để chị Nghiên Nghiên một mình ở Uông gia, con phải đến đó với chị ấy!
Doãn Anh Sơn lúc này vẫn giữ nguyên tư thế trầm ngâm, nói:
- Vĩ Nghiêm, con bình tĩnh chút.
Văn Lang Hoa nghe thấy chồng mình bảo con trai “bình tĩnh” thì cũng chỉ biết bật cười, lại nhìn Doãn Anh Sơn nói:
- Anh cũng bình tĩnh chút.
- Anh đang rất bình tĩnh.
- Vậy thì buông cây súng trên tay xuống.
Đúng vậy, kể từ khi về nhà thì Doãn Anh Sơn vẫn luôn nắm chặt cây súng của mình trong tay, tựa như đang chờ cuộc gọi từ con gái, chỉ cần cô gọi đến và khóc lóc ấm ức là ông ấy sẽ phi như điên đến Uông gia để đánh Uông Mạc một trận ra trò.
- Doãn Vĩ Nghiêm, con cũng bình tĩnh chút.
- Con đang rất bình tĩnh, mẹ đừng có nói quá.
- Nếu bình tĩnh thì đem ba cây gậy bóng chày về phòng đi.
Còn Doãn Vĩ Nghiêm là vì chưa có giấy tờ nên không dám không cầm súng, nhưng thay vì cầm súng thì cậu ấy có sở thích với bóng chạy nên đã thủ sẵn ba cây gậy bóng chày ở bên cạnh. Chỉ cần chị gái “ới” gọi một tiếng là sẽ liều mình với người nhà họ Uông.
Còn khi này Doãn Anh Sơn và Doãn Vĩ Nghiêm cũng nhìn sang Văn Lang Hoa, nói:
- Em/mẹ cũng bình tĩnh chút.
- Em đang rất bình tĩnh.
- Nếu em bỏ con dao xuống và nói thì anh sẽ tin hơn đó.
Cuối cùng thì buổi tối đó cả nhà họ Doãn đều trở nên trầm ngâm khó xử, ai nấy đều đăm chiêu không thể nghĩ ngợi gì thêm.
Bỗng nhiên khi này Doãn Anh Sơn lại cầm điện thoại ra, chần chừ muốn gọi điện cho con gái nhưng rồi lại thôi, sau đó ông ấy lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên rất hay bị lạ chỗ, không biết bây giờ con bé có ngủ được không nữa?
Không chỉ có Doãn Anh Sơn, khi nghe ông ấy nói vậy thì Văn Lang Hoa cũng tối mặt lại, nói:
- Trong lúc hôn lễ thì con bé cũng không được ăn nhiều… Bây giờ không biết có đang đói không…
Và người cuối cùng bị tỷ tỷ khống như Doãn Vĩ Nghiêm cũng khó chịu ra mặt, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Biết vậy ngay từ đầu con đã bảo cha nên bắt rể rồi!
Nghe đến đây thì Doãn Anh Sơn và Văn Lang Hoa giống như được khai sáng. Phải rồi ha? Họ có thể bắt rể mà? Sao họ lại quên mất việc này nhỉ?
Nhưng rồi cho dù bây giờ có nhớ cũng chẳng có lợi ích gì nữa rồi, con gái/chị gái của họ đã bị Uông gia bế đi rồi.
Cả nhà ba người đều đồng loạt thở dài.
[…]
Doãn Hân Nghiên sau khi xem xong đoạn video cũng chỉ biết phì cười, tuy rằng bình thường họ luôn đối xử với cô rất tốt, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy họ đồng điệu đến mức này.
Để cho mọi người yên tâm thì Doãn Hân Nghiên còn tạo một nhóm nhắn tin, đề tên là “Doãn gia tương thân tương ái”, lại bắt đầu soạn tin nhắn.
[Doãn Hân Nghiên]: Cha, mẹ, Vĩ Nghiêm. Con khống sao cả, Uông Mạc và Uông gia đối xử với con rất tốt, mọi người đừng lo lắng.
Khi này thì Doãn Anh Sơn đang trên đường quay về quân đội cũng phải nhanh chóng cầm điện thoại lên xem, rồi soạn tin nhắn.
[Cha]: Họ không bắt nạt con chứ? Con có sao không? Nghiên Nghiên, nếu như có ấm ức thì hãy nói ra, cha sẽ giải quyết cho con.
Còn Văn Lang Hoa đang họp ở công ty nhưng nhìn thấy tin nhắn của con gái cũng nhanh chóng cho dừng cuộc họp lại, nhắn.
[Mẹ]: Nghiên Nghiên, hay mẹ đến tìm con nha? Chúng ta xin phép Uông gia để bắt rể có được không?
Riêng Doãn Vĩ Nghiêm thì đang đi học nên không thể nhận tin nhắn và trả lời được. Nhìn cha mẹ như vậy thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết cười, lại nhắn.
[Doãn Hân Nghiên]: Con không sao đâu, hơn nữa con thấy ở Uông gia rất tốt.
Nội tâm Doãn Anh Sơn kiểu: “…” Con gái bỏ mình rồi…
Nội tâm của Văn Lang Hoa sau khi nhận tin nhắn của con gái kiểu: “…” Con gái không cần mình…
Bảo bối tổn thương…
#Yu~
Mở lên xem thì là cha, mẹ và Doãn Vĩ Nghiêm đã nhắn tin lẫn gọi điện cho cô. Họ sợ rằng cô về Uông gia sẽ bị ức hiếp nên luôn trong trạng thái lo lắng, mở phần tin nhắn của mẹ lên xem thì cô còn nhìn thấy một đoạn video được bà ấy ghi lại.
[…]
Trong đoạn video là buổi tối ngày hôm qua, sau khi hôn lễ đã kết thúc thì Doãn gia cũng đã về nhà, nhưng vừa vào đến nhà thì Doãn Anh Sơn và Doãn Vĩ Nghiêm đã ngồi trầm ngâm ở trên ghế sofa, Văn Lang Hoa cảm thấy cảnh này rất thú vị nên cũng len lén mở điện thoại lên để quay video lại.
Khi này hai cha con đồng bộ đến mức hoàn hảo, ngay cả cái nhíu mày cũng y hệt nhau.
Đột nhiên Doãn Vĩ Nghiêm lại đứng dậy, nói:
- Không được! Con không yên tâm khi để chị Nghiên Nghiên một mình ở Uông gia, con phải đến đó với chị ấy!
Doãn Anh Sơn lúc này vẫn giữ nguyên tư thế trầm ngâm, nói:
- Vĩ Nghiêm, con bình tĩnh chút.
Văn Lang Hoa nghe thấy chồng mình bảo con trai “bình tĩnh” thì cũng chỉ biết bật cười, lại nhìn Doãn Anh Sơn nói:
- Anh cũng bình tĩnh chút.
- Anh đang rất bình tĩnh.
- Vậy thì buông cây súng trên tay xuống.
Đúng vậy, kể từ khi về nhà thì Doãn Anh Sơn vẫn luôn nắm chặt cây súng của mình trong tay, tựa như đang chờ cuộc gọi từ con gái, chỉ cần cô gọi đến và khóc lóc ấm ức là ông ấy sẽ phi như điên đến Uông gia để đánh Uông Mạc một trận ra trò.
- Doãn Vĩ Nghiêm, con cũng bình tĩnh chút.
- Con đang rất bình tĩnh, mẹ đừng có nói quá.
- Nếu bình tĩnh thì đem ba cây gậy bóng chày về phòng đi.
Còn Doãn Vĩ Nghiêm là vì chưa có giấy tờ nên không dám không cầm súng, nhưng thay vì cầm súng thì cậu ấy có sở thích với bóng chạy nên đã thủ sẵn ba cây gậy bóng chày ở bên cạnh. Chỉ cần chị gái “ới” gọi một tiếng là sẽ liều mình với người nhà họ Uông.
Còn khi này Doãn Anh Sơn và Doãn Vĩ Nghiêm cũng nhìn sang Văn Lang Hoa, nói:
- Em/mẹ cũng bình tĩnh chút.
- Em đang rất bình tĩnh.
- Nếu em bỏ con dao xuống và nói thì anh sẽ tin hơn đó.
Cuối cùng thì buổi tối đó cả nhà họ Doãn đều trở nên trầm ngâm khó xử, ai nấy đều đăm chiêu không thể nghĩ ngợi gì thêm.
Bỗng nhiên khi này Doãn Anh Sơn lại cầm điện thoại ra, chần chừ muốn gọi điện cho con gái nhưng rồi lại thôi, sau đó ông ấy lại cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên rất hay bị lạ chỗ, không biết bây giờ con bé có ngủ được không nữa?
Không chỉ có Doãn Anh Sơn, khi nghe ông ấy nói vậy thì Văn Lang Hoa cũng tối mặt lại, nói:
- Trong lúc hôn lễ thì con bé cũng không được ăn nhiều… Bây giờ không biết có đang đói không…
Và người cuối cùng bị tỷ tỷ khống như Doãn Vĩ Nghiêm cũng khó chịu ra mặt, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Biết vậy ngay từ đầu con đã bảo cha nên bắt rể rồi!
Nghe đến đây thì Doãn Anh Sơn và Văn Lang Hoa giống như được khai sáng. Phải rồi ha? Họ có thể bắt rể mà? Sao họ lại quên mất việc này nhỉ?
Nhưng rồi cho dù bây giờ có nhớ cũng chẳng có lợi ích gì nữa rồi, con gái/chị gái của họ đã bị Uông gia bế đi rồi.
Cả nhà ba người đều đồng loạt thở dài.
[…]
Doãn Hân Nghiên sau khi xem xong đoạn video cũng chỉ biết phì cười, tuy rằng bình thường họ luôn đối xử với cô rất tốt, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy họ đồng điệu đến mức này.
Để cho mọi người yên tâm thì Doãn Hân Nghiên còn tạo một nhóm nhắn tin, đề tên là “Doãn gia tương thân tương ái”, lại bắt đầu soạn tin nhắn.
[Doãn Hân Nghiên]: Cha, mẹ, Vĩ Nghiêm. Con khống sao cả, Uông Mạc và Uông gia đối xử với con rất tốt, mọi người đừng lo lắng.
Khi này thì Doãn Anh Sơn đang trên đường quay về quân đội cũng phải nhanh chóng cầm điện thoại lên xem, rồi soạn tin nhắn.
[Cha]: Họ không bắt nạt con chứ? Con có sao không? Nghiên Nghiên, nếu như có ấm ức thì hãy nói ra, cha sẽ giải quyết cho con.
Còn Văn Lang Hoa đang họp ở công ty nhưng nhìn thấy tin nhắn của con gái cũng nhanh chóng cho dừng cuộc họp lại, nhắn.
[Mẹ]: Nghiên Nghiên, hay mẹ đến tìm con nha? Chúng ta xin phép Uông gia để bắt rể có được không?
Riêng Doãn Vĩ Nghiêm thì đang đi học nên không thể nhận tin nhắn và trả lời được. Nhìn cha mẹ như vậy thì Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết cười, lại nhắn.
[Doãn Hân Nghiên]: Con không sao đâu, hơn nữa con thấy ở Uông gia rất tốt.
Nội tâm Doãn Anh Sơn kiểu: “…” Con gái bỏ mình rồi…
Nội tâm của Văn Lang Hoa sau khi nhận tin nhắn của con gái kiểu: “…” Con gái không cần mình…
Bảo bối tổn thương…
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương