Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 33: Tào Quỳnh Doanh
Chu Băng Thanh nhìn cô đang thất thần liền kéo kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên? Cậu sao vậy?
- Bà ấy… Là mẹ ruột của tớ… Tào Quỳnh Doanh…
Chu Băng Thanh giống như không tin vào tai mình, vừa rồi cô ấy chỉ mới nghĩ đến mẹ của Doãn Hân Nghiên thôi mà? Có nhất thiết phải hiển linh nhanh như vậy không chứ? Hơn nữa thì Tào Quỳnh Doanh còn đang bảo vệ cho “con trai” của bà ấy, mà cậu trai đó hình như chỉ bé hơn Doãn Hân Nghiên có hai tuổi… Tức là sau khi Tào Quỳnh Doanh rời bỏ cha con cô chạy theo người khác thì đã ngay lập tức mang thai, hoặc có khi còn mang thai trước cả khi rời bỏ cha con cô nữa kìa.
Ở kiếp trước, lần đầu tiên gặp bà ấy là kho Doãn Hân Nghiên chưa kết hôn, cô chỉ mới đang chuẩn bị để nói chuyện hôn nhân thôi. Rồi bà ta đã tiêm nhiễm vào đầu của cô rằng Uông gia rất đáng sợ, Uông Mạc có số mệnh khắc chết vợ, mà hôn ước này vốn dĩ là của cháu gái Văn Lang Hoa, nhưng bà ấy sợ cháu gái bị khắc chết nên mới đẩy qua cho Doãn Hân Nghiên - một đứa bé không ai yêu.
Hơn nữa khi Doãn Hân Nghiên gặp Tào Quỳnh Doanh thì bà ấy ăn mặc rất bình dị, giọng nói cũng rất dịu dàng, còn bày ra dáng vẻ rất ấm ức, bà ấy nắm chặt lấy tay của Doãn Hân Nghiên, cười nói:
- Nghiên Nghiên, mẹ biết con sẽ không tin… Nhưng mẹ thật sự yêu cha của con… Chỉ vì… Chỉ vì xuất thân của mẹ không tốt như Văn Lang Hoa nên ông nội rất ghét mẹ, ông ấy đã nhiều lần khuyên mẹ và Anh Sơn ly hôn, nhưng mà cha mẹ không đồng ý… Cuối cùng… Cuối cùng ông ấy đã lợi dụng con để đuổi mẹ đi, gán cho mẹ tội danh ngoại tình rồi cùng trai bỏ trốn.
Khi này Doãn Hân Nghiên nghe thấy mẹ ruột kể khổ thì đã tin bà ấy vô điều kiện, nhưng không chỉ vậy mà Tào Quỳnh Doanh còn nhìn con gái, nói:
- Hơn nữa thì Doãn Vĩ Nghiêm kia không phải bé hơn con hai tuổi đâu, thằng nhỏ đó chỉ nhỏ hơn con có vài tháng thôi… Mà vì ông nội con muốn đánh lừa con, để con thấy rằng Văn Lang Hoa đến nhà mình là sau khi cha mẹ ly hôn… Thật chất… Thật chất thì Văn Lang Hoa là kẻ đã chen chân vào gia đình chúng ta, khiến cho chúng ta tan đàn xẻ nghé như hiện tại… Nghiên Nghiên… Con phải giúp mẹ… Con là niềm hi vọng cuối cùng của mẹ.
Lúc đó Doãn Hân Nghiên đã thật sự nghĩ rằng mẹ ruột của mình là một người phụ nữ đáng thương, chỉ vì quá yêu chồng thương con mà hi sinh tất cả, nhưng chính bản thân cô lại không ngờ rằng bản thân lại bị mẹ ruột lừa dối một cách trắng trợn.
Chẳng có chuyện yêu chồng thương con gì ở đây cả! Bà ta cố ý hạ thuốc Doãn Anh Sơn để có được danh phận Doãn đại thiếu phu nhân, nhưng sau khi Tào Quỳnh Doanh biết rằng Doãn thị đã rơi vào tay của Doãn Kế Thiện - em trai của Doãn Anh Sơn thì đã tìm cách thoát ly khỏi Doãn Anh Sơn, vì khi đó cha của cô chỉ là một quân nhân cấp bậc nhỏ, mãi cho đến khi bà ấy rời đi thì ông ấy mới từ từ thăng tiến.
Còn Tào Quỳnh Doanh sau khi chia tay với Doãn Anh Sơn cũng đã có qua lại với một thương nhân buôn bán lớn người ngoại quốc, nhưng mà người đàn ông ngoại quốc đó không có ý định sẽ cưới Tào Quỳnh Doanh mà lừa bà ấy sau khi sinh con cho mình sẽ cưới bà ấy.
Đợi khi Tào Quỳnh Doanh mang thai thì ông ta lại biến mất như chưa từng xuất hiện, cuối cùng Tào Quỳnh Doanh cũng đã tìm một kẻ ngu ngốc khác để đổ vỏ cho mình.
Và kết tinh của một mối tình chóng vánh kia chính là cậu thanh niên vừa rồi.
Chu Băng Thanh nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô, nhưng Doãn Hân Nghiên cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Đừng lo, tớ ổn mà. Hơn nữa bây giờ tớ cũng đã có mẹ rồi.
- Nghiên Nghiên, tớ chỉ sợ bà ấy sẽ đến làm phiền cậu thôi. Dù sao thì nhìn bà ấy có vẻ như cuộc sống không tốt lắm.
Chuyện đó thì chắc chắn rồi, Tào Quỳnh Doanh là một con rắn hoa với toàn thân đều là độc. Thứ bà ấy cần nhất chính là tiền và danh vọng, cho nên ngay cả việc dùng con mình để hi sinh đổi lấy địa vị và tiền tài thì bà ta cũng sẽ đồng ý.
Nhưng ở kiếp trước Doãn Hân Nghiên đã ngu ngốc một lần rồi, ở kiếp này nếu cô còn ngu ngốc thì đúng là uổng công ông trời cho cô sống lại!
- Đừng lo, tớ sẽ không dễ mềm lòng đâu. Hơn nữa bây giờ tớ cũng không còn một mình.
- Cậu nói đúng, cho dù bà ta có làm gì thì tớ vẫn sẽ ủng hộ cậu!
- Thanh Thanh à, cậu tốt thật đó.
- Nếu thấy tớ tốt thì mời tớ đi ăn lẩu đi, tớ thèm lẩu quá à. Đô Đốc phu nhân, tớ đói lắm.
- Được được được, tan học sẽ đưa cậu đi ăn lẩu.
- Nghiên Nghiên muôn năm, yêu cậu quá đi.
Một lần ngu ngốc đã phải trả giá quá lớn, nếu còn ngu ngốc thêm lần nào nữa thì cô đúng là đáng chết!
#Yu~
- Nghiên Nghiên? Cậu sao vậy?
- Bà ấy… Là mẹ ruột của tớ… Tào Quỳnh Doanh…
Chu Băng Thanh giống như không tin vào tai mình, vừa rồi cô ấy chỉ mới nghĩ đến mẹ của Doãn Hân Nghiên thôi mà? Có nhất thiết phải hiển linh nhanh như vậy không chứ? Hơn nữa thì Tào Quỳnh Doanh còn đang bảo vệ cho “con trai” của bà ấy, mà cậu trai đó hình như chỉ bé hơn Doãn Hân Nghiên có hai tuổi… Tức là sau khi Tào Quỳnh Doanh rời bỏ cha con cô chạy theo người khác thì đã ngay lập tức mang thai, hoặc có khi còn mang thai trước cả khi rời bỏ cha con cô nữa kìa.
Ở kiếp trước, lần đầu tiên gặp bà ấy là kho Doãn Hân Nghiên chưa kết hôn, cô chỉ mới đang chuẩn bị để nói chuyện hôn nhân thôi. Rồi bà ta đã tiêm nhiễm vào đầu của cô rằng Uông gia rất đáng sợ, Uông Mạc có số mệnh khắc chết vợ, mà hôn ước này vốn dĩ là của cháu gái Văn Lang Hoa, nhưng bà ấy sợ cháu gái bị khắc chết nên mới đẩy qua cho Doãn Hân Nghiên - một đứa bé không ai yêu.
Hơn nữa khi Doãn Hân Nghiên gặp Tào Quỳnh Doanh thì bà ấy ăn mặc rất bình dị, giọng nói cũng rất dịu dàng, còn bày ra dáng vẻ rất ấm ức, bà ấy nắm chặt lấy tay của Doãn Hân Nghiên, cười nói:
- Nghiên Nghiên, mẹ biết con sẽ không tin… Nhưng mẹ thật sự yêu cha của con… Chỉ vì… Chỉ vì xuất thân của mẹ không tốt như Văn Lang Hoa nên ông nội rất ghét mẹ, ông ấy đã nhiều lần khuyên mẹ và Anh Sơn ly hôn, nhưng mà cha mẹ không đồng ý… Cuối cùng… Cuối cùng ông ấy đã lợi dụng con để đuổi mẹ đi, gán cho mẹ tội danh ngoại tình rồi cùng trai bỏ trốn.
Khi này Doãn Hân Nghiên nghe thấy mẹ ruột kể khổ thì đã tin bà ấy vô điều kiện, nhưng không chỉ vậy mà Tào Quỳnh Doanh còn nhìn con gái, nói:
- Hơn nữa thì Doãn Vĩ Nghiêm kia không phải bé hơn con hai tuổi đâu, thằng nhỏ đó chỉ nhỏ hơn con có vài tháng thôi… Mà vì ông nội con muốn đánh lừa con, để con thấy rằng Văn Lang Hoa đến nhà mình là sau khi cha mẹ ly hôn… Thật chất… Thật chất thì Văn Lang Hoa là kẻ đã chen chân vào gia đình chúng ta, khiến cho chúng ta tan đàn xẻ nghé như hiện tại… Nghiên Nghiên… Con phải giúp mẹ… Con là niềm hi vọng cuối cùng của mẹ.
Lúc đó Doãn Hân Nghiên đã thật sự nghĩ rằng mẹ ruột của mình là một người phụ nữ đáng thương, chỉ vì quá yêu chồng thương con mà hi sinh tất cả, nhưng chính bản thân cô lại không ngờ rằng bản thân lại bị mẹ ruột lừa dối một cách trắng trợn.
Chẳng có chuyện yêu chồng thương con gì ở đây cả! Bà ta cố ý hạ thuốc Doãn Anh Sơn để có được danh phận Doãn đại thiếu phu nhân, nhưng sau khi Tào Quỳnh Doanh biết rằng Doãn thị đã rơi vào tay của Doãn Kế Thiện - em trai của Doãn Anh Sơn thì đã tìm cách thoát ly khỏi Doãn Anh Sơn, vì khi đó cha của cô chỉ là một quân nhân cấp bậc nhỏ, mãi cho đến khi bà ấy rời đi thì ông ấy mới từ từ thăng tiến.
Còn Tào Quỳnh Doanh sau khi chia tay với Doãn Anh Sơn cũng đã có qua lại với một thương nhân buôn bán lớn người ngoại quốc, nhưng mà người đàn ông ngoại quốc đó không có ý định sẽ cưới Tào Quỳnh Doanh mà lừa bà ấy sau khi sinh con cho mình sẽ cưới bà ấy.
Đợi khi Tào Quỳnh Doanh mang thai thì ông ta lại biến mất như chưa từng xuất hiện, cuối cùng Tào Quỳnh Doanh cũng đã tìm một kẻ ngu ngốc khác để đổ vỏ cho mình.
Và kết tinh của một mối tình chóng vánh kia chính là cậu thanh niên vừa rồi.
Chu Băng Thanh nhẹ nhàng đặt tay lên vai của cô, nhưng Doãn Hân Nghiên cũng chỉ mỉm cười, nói:
- Đừng lo, tớ ổn mà. Hơn nữa bây giờ tớ cũng đã có mẹ rồi.
- Nghiên Nghiên, tớ chỉ sợ bà ấy sẽ đến làm phiền cậu thôi. Dù sao thì nhìn bà ấy có vẻ như cuộc sống không tốt lắm.
Chuyện đó thì chắc chắn rồi, Tào Quỳnh Doanh là một con rắn hoa với toàn thân đều là độc. Thứ bà ấy cần nhất chính là tiền và danh vọng, cho nên ngay cả việc dùng con mình để hi sinh đổi lấy địa vị và tiền tài thì bà ta cũng sẽ đồng ý.
Nhưng ở kiếp trước Doãn Hân Nghiên đã ngu ngốc một lần rồi, ở kiếp này nếu cô còn ngu ngốc thì đúng là uổng công ông trời cho cô sống lại!
- Đừng lo, tớ sẽ không dễ mềm lòng đâu. Hơn nữa bây giờ tớ cũng không còn một mình.
- Cậu nói đúng, cho dù bà ta có làm gì thì tớ vẫn sẽ ủng hộ cậu!
- Thanh Thanh à, cậu tốt thật đó.
- Nếu thấy tớ tốt thì mời tớ đi ăn lẩu đi, tớ thèm lẩu quá à. Đô Đốc phu nhân, tớ đói lắm.
- Được được được, tan học sẽ đưa cậu đi ăn lẩu.
- Nghiên Nghiên muôn năm, yêu cậu quá đi.
Một lần ngu ngốc đã phải trả giá quá lớn, nếu còn ngu ngốc thêm lần nào nữa thì cô đúng là đáng chết!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương