Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 36: Uông gia bị overthinking
Khi Uông Lục Chi quay về là cô ấy đang rất gấp, rất muốn nhanh chóng “báo tin khẩn” cho cha mẹ, nhưng tìm một vòng quanh nhà rồi mà vẫn không nhìn thấy cha mẹ đâu.
Ngay lập tức Uông Lục Chi liền lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn vô cùng “dịu dàng”.
[Uông Lục Chi]: HỌP GIA ĐÌNH! GẤP! GẤP LẮM RỒI!
Mặc dù khi này Uông Bác Văn và Vi Tuyến cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chẳng phải vừa rồi Uông Lục Chi đã cùng Uông Tráng đi đón Doãn Hân Nghiên sao? Mà bây giờ lại nói là có chuyện gấp… Lẽ nào liên quan đến Doãn Hân Nghiên?
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi là cả nhà họ Uông cũng tức tốc quay về nhà, ngay cả Uông Tráng đang đi hẹn hò cũng phải mò về.
Vi Tuyến vừa vào nhà liền ngó nghiêng xung quanh tìm con dâu yêu quý, nhưng mà Uông Lục Chi lại ngồi đăm chiêu ở trên ghế sofa, nhàn nhạt nói:
- Mẹ đừng tìm nữa, chị ấy không có ở nhà.
- Vậy con bé đâu rồi?
- Chị ấy nói… Hôm nay sẽ ở lại nhà của chị Thanh Thanh.
Nghe con gái nói xong thì Uông Bác Văn và Vi Tuyến cũng ngồi xuống ghế rồi rơi vào trầm tư, sắc mặt của cả ba người còn rất nghiêm trọng khiến cho Uông Tráng không hiểu… Doãn Hân Nghiên ở nhà của bạn một đêm thì có gì lạ lùng đâu chứ? Lúc trước hắn ta còn nghe nói rằng Doãn Hân Nghiên đã giận dỗi gia đình mà chuyển đến nhà của Chu Băng Thanh sống hơn nửa năm kia mà.
Cơ mà đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu ta thôi, chứ cậu ta không dám mở miệng. Vì Uông Tráng biết cha mẹ rất yêu quý người con dâu này, nếu như để họ biết Uông Tráng đang âm thầm nói xấu Doãn Hân Nghiên thì chắc cậu ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay và luôn.
Vi Tuyến lúc này liền nói:
- Lẽ nào Nghiên Nghiên hối hận rồi… Lẽ nào Nghiên Nghiên không thích ở nhà của chúng ta nữa?
Để “đánh lừa” bản thân thì Uông Lục Chi cũng nói:
- Chị ấy nói là có bài tập cần làm với chị Thanh Thanh… Nhưng năng lực của chị dâu thì việc làm bài tập một mình cũng không có vấn đề mà.
- Chỉ là viện lý do để chúng ta không thấy tội lỗi thôi.
Đến đây Vi Tuyến lại ôm đầu, gương mặt cũng đầy lo lắng nói:
- Mẹ đã nói rồi mà, Nghiên Nghiên chỉ là đang chịu đựng sự tổn thương thôi… Mới kết hôn hôm qua mà hôm nay đã phải phòng không gối chiếc, ngay cả người mạnh mẽ cũng không chịu được… Nghiên Nghiên đáng thương của mẹ… Thật sự là quá đáng thương mà…
- Anh cả cũng thật là, ai đời cưới vợ rồi lại để vợ cô đơn lẻ bóng như thế không biết nữa… Bây giờ thì hay rồi, chị dâu tổn thương nhiều như vậy…
Dừng một chút, Uông Lục Chi lại hốt hoảng nói:
- Có khi nào… Có khi nào chị dâu sẽ ly hôn với anh ấy luôn không?
Nghe đến hai chữ “ly hôn” thì cả Uông Bác Văn và Vi Tuyến đã triệt để rơi vào trầm cảm, thật sự rất có khả năng đó… Chứ ai đời cưới vợ xong lại ném vợ ở nhà rồi đi làm, mà đi vài ngày thì không nói… Đằng này đi mất thời gian ngắn cũng nửa năm, dài thì ba, bốn năm… Thử hỏi có ai mà chịu được cảnh tượng chồng mình đi lâu như vậy chứ?
Trong khi Uông gia đang rơi vào bế tắc thì Uông Tráng lại nói:
- Cha mẹ có làm quá không? Con thấy chị dâu vẫn rất bình thường mà, chẳng những vậy mà miệng lưỡi còn rất sắc bén nữa, chẳng giống với người đang bị tổn thương chút nào.
Nghe đến đây thì Uông Tráng liền nhận được ba cặp mắt với ánh nhìn chết chóc, khi này Uông Lục Chi còn nói:
- Cũng tại anh đó!
Uông Tráng ngơ ngác? Ủa liên quan gì tới cậu ta? Tự nhiên gắp cục than nóng đó ném vào tay cậu ta vậy? Ủa alo?
- Liên quan gì tới anh?
- Còn không phải anh đem cái bà chị Đổng Ninh gì đó đến gặp chị dâu sao? Biết bạn gái của mình sức khỏe yếu thì nhốt ở nhà đi, đem đi ra đường làm gì. Lại còn vì bà chị sức khỏe kém đó mà bảo chị dâu thay đổi từ ăn lẩu sang ăn thanh đạm. Chẳng những vậy mà còn ở trước mặt chị dâu nói rằng không cần hạ mình năn nỉ chị ấy. Tại anh đó! Chị dâu tức giận chắc chắn có liên quan tới anh và bà chị kia!
Uông Bác Văn và Vi Tuyến nghe thấy con gái nói liền quay ngoắt thái độ, vốn dĩ đang rất sầu não nhưng bây giờ giống như đã được tiếp thêm năng lượng, liếc con trai một cái, nói:
- Tiểu Chi nói có đúng không? Con xung phong đi đón Nghiên Nghiên là muốn đem theo cô gái kia chọc tức Nghiên Nghiên?
- Mẹ… Con không có, chỉ là trùng hợp thôi. Với cả Ninh Nhi nói rằng rất muốn kết bạn với chị dâu nên là…
- Kết bạn gì chứ! Uông Tráng, mẹ nói cho con biết nhé, nếu như Nghiên Nghiên vì chuyện của con và cô gái kia mà muốn ly hôn với anh trai con, thì con chuẩn bị tinh thần đi.
- Mẹ! Con có phải con ruột của mẹ không vậy?
- Mẹ cũng hi vọng con không phải con ruột của mẹ, Thiếu tá gì mà khờ khạo như đứa ngốc!
#Yu~
Ngay lập tức Uông Lục Chi liền lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn vô cùng “dịu dàng”.
[Uông Lục Chi]: HỌP GIA ĐÌNH! GẤP! GẤP LẮM RỒI!
Mặc dù khi này Uông Bác Văn và Vi Tuyến cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chẳng phải vừa rồi Uông Lục Chi đã cùng Uông Tráng đi đón Doãn Hân Nghiên sao? Mà bây giờ lại nói là có chuyện gấp… Lẽ nào liên quan đến Doãn Hân Nghiên?
Chỉ mới nghĩ đến đây thôi là cả nhà họ Uông cũng tức tốc quay về nhà, ngay cả Uông Tráng đang đi hẹn hò cũng phải mò về.
Vi Tuyến vừa vào nhà liền ngó nghiêng xung quanh tìm con dâu yêu quý, nhưng mà Uông Lục Chi lại ngồi đăm chiêu ở trên ghế sofa, nhàn nhạt nói:
- Mẹ đừng tìm nữa, chị ấy không có ở nhà.
- Vậy con bé đâu rồi?
- Chị ấy nói… Hôm nay sẽ ở lại nhà của chị Thanh Thanh.
Nghe con gái nói xong thì Uông Bác Văn và Vi Tuyến cũng ngồi xuống ghế rồi rơi vào trầm tư, sắc mặt của cả ba người còn rất nghiêm trọng khiến cho Uông Tráng không hiểu… Doãn Hân Nghiên ở nhà của bạn một đêm thì có gì lạ lùng đâu chứ? Lúc trước hắn ta còn nghe nói rằng Doãn Hân Nghiên đã giận dỗi gia đình mà chuyển đến nhà của Chu Băng Thanh sống hơn nửa năm kia mà.
Cơ mà đó cũng chỉ là suy nghĩ của cậu ta thôi, chứ cậu ta không dám mở miệng. Vì Uông Tráng biết cha mẹ rất yêu quý người con dâu này, nếu như để họ biết Uông Tráng đang âm thầm nói xấu Doãn Hân Nghiên thì chắc cậu ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay và luôn.
Vi Tuyến lúc này liền nói:
- Lẽ nào Nghiên Nghiên hối hận rồi… Lẽ nào Nghiên Nghiên không thích ở nhà của chúng ta nữa?
Để “đánh lừa” bản thân thì Uông Lục Chi cũng nói:
- Chị ấy nói là có bài tập cần làm với chị Thanh Thanh… Nhưng năng lực của chị dâu thì việc làm bài tập một mình cũng không có vấn đề mà.
- Chỉ là viện lý do để chúng ta không thấy tội lỗi thôi.
Đến đây Vi Tuyến lại ôm đầu, gương mặt cũng đầy lo lắng nói:
- Mẹ đã nói rồi mà, Nghiên Nghiên chỉ là đang chịu đựng sự tổn thương thôi… Mới kết hôn hôm qua mà hôm nay đã phải phòng không gối chiếc, ngay cả người mạnh mẽ cũng không chịu được… Nghiên Nghiên đáng thương của mẹ… Thật sự là quá đáng thương mà…
- Anh cả cũng thật là, ai đời cưới vợ rồi lại để vợ cô đơn lẻ bóng như thế không biết nữa… Bây giờ thì hay rồi, chị dâu tổn thương nhiều như vậy…
Dừng một chút, Uông Lục Chi lại hốt hoảng nói:
- Có khi nào… Có khi nào chị dâu sẽ ly hôn với anh ấy luôn không?
Nghe đến hai chữ “ly hôn” thì cả Uông Bác Văn và Vi Tuyến đã triệt để rơi vào trầm cảm, thật sự rất có khả năng đó… Chứ ai đời cưới vợ xong lại ném vợ ở nhà rồi đi làm, mà đi vài ngày thì không nói… Đằng này đi mất thời gian ngắn cũng nửa năm, dài thì ba, bốn năm… Thử hỏi có ai mà chịu được cảnh tượng chồng mình đi lâu như vậy chứ?
Trong khi Uông gia đang rơi vào bế tắc thì Uông Tráng lại nói:
- Cha mẹ có làm quá không? Con thấy chị dâu vẫn rất bình thường mà, chẳng những vậy mà miệng lưỡi còn rất sắc bén nữa, chẳng giống với người đang bị tổn thương chút nào.
Nghe đến đây thì Uông Tráng liền nhận được ba cặp mắt với ánh nhìn chết chóc, khi này Uông Lục Chi còn nói:
- Cũng tại anh đó!
Uông Tráng ngơ ngác? Ủa liên quan gì tới cậu ta? Tự nhiên gắp cục than nóng đó ném vào tay cậu ta vậy? Ủa alo?
- Liên quan gì tới anh?
- Còn không phải anh đem cái bà chị Đổng Ninh gì đó đến gặp chị dâu sao? Biết bạn gái của mình sức khỏe yếu thì nhốt ở nhà đi, đem đi ra đường làm gì. Lại còn vì bà chị sức khỏe kém đó mà bảo chị dâu thay đổi từ ăn lẩu sang ăn thanh đạm. Chẳng những vậy mà còn ở trước mặt chị dâu nói rằng không cần hạ mình năn nỉ chị ấy. Tại anh đó! Chị dâu tức giận chắc chắn có liên quan tới anh và bà chị kia!
Uông Bác Văn và Vi Tuyến nghe thấy con gái nói liền quay ngoắt thái độ, vốn dĩ đang rất sầu não nhưng bây giờ giống như đã được tiếp thêm năng lượng, liếc con trai một cái, nói:
- Tiểu Chi nói có đúng không? Con xung phong đi đón Nghiên Nghiên là muốn đem theo cô gái kia chọc tức Nghiên Nghiên?
- Mẹ… Con không có, chỉ là trùng hợp thôi. Với cả Ninh Nhi nói rằng rất muốn kết bạn với chị dâu nên là…
- Kết bạn gì chứ! Uông Tráng, mẹ nói cho con biết nhé, nếu như Nghiên Nghiên vì chuyện của con và cô gái kia mà muốn ly hôn với anh trai con, thì con chuẩn bị tinh thần đi.
- Mẹ! Con có phải con ruột của mẹ không vậy?
- Mẹ cũng hi vọng con không phải con ruột của mẹ, Thiếu tá gì mà khờ khạo như đứa ngốc!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương