Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 40: Sau bao ngày xa cách (2)
Ở chỗ của Uông Mạc lúc bấy giờ thì mọi người đang chuẩn bị mọi thứ để có thể đi tuần tra biển, nhưng họ không ngờ rằng Uông Đô Đốc của họ ở ngoài là cá mập, nhưng ở nhà cũng chỉ là cá con thôi, phu nhân ở nhà vừa mới giận dỗi một chút đã gấp gáp gọi điện để xin lỗi rồi… Xem ra, nóc nhà của Đô Đốc có khi còn cao hơn cả Trung Tướng.
Ngao Thiết ở ngay bên cạnh nên cũng nhìn ra được vẻ mặt lo lắng cho Uông Mạc đang biểu thị, cậu ta không nhịn được liền nói:
- Không ngờ cậu cũng có ngày này. Uông Mạc à Uông Mạc, xem ra cậu đúng là gặp phải một tiểu bạch thố khó xơi rồi.
- Những người độc thân đừng lên tiếng.
Sau đó Uông Mạc liền cầm theo vũ khí rồi rời đi, bỏ lại Ngao Thiết chỉ biết há hốc đầy tức giận, khi này cậu ta còn chỉ tay về phía của anh, nói:
- Có vợ thì giỏi lắm sao? Cũng chỉ là phòng không gối chiếc suốt ba tháng đấy thôi! Còn không bằng tôi, ít nhất ở bên cạnh tôi không có người để “mong ngóng”!
Uông Mạc bị nói trúng tim đen liền khựng lại, quả thật thì sau đêm tân hôn là anh không thể nào ngủ ngon được, mỗi khi nhắm mắt lại đều nhớ đến gương mặt xinh đẹp của Doãn Hân Nghiên, còn có cơ thể mềm mại của cô nữa chứ. Vì đêm đó anh đã ôm cô ngủ cả một đêm nên nhớ rất rõ, lần này khi cô đến đây thì anh phải ôm cho thật lâu mới được!
[…]
Vì vị trí mà Uông Mạc và đồng đội đang ở được ngụy trang thành một khu vực chuyên thu mua thủy sản rồi đưa vào đất liền nên Doãn Hân Nghiên và Uông gia phải cải trang thành ngư dân rồi đi lên tàu đánh cá ngoài khơi. Lúc đi đến nơi thì Doãn Hân Nghiên không nhìn thấy Uông Mạc đâu mà chỉ nhìn thấy Ngao Thiết và Lý Ngọc Hồi, hai người họ đưa mắt nhìn cô.
Thật sự luôn đó… Cô chỉ vừa mới tới thôi, còn chưa làm gì Lý Ngọc Hồi mà cô ta đã liếc cô đến cháy mặt!
Đến đây Ngao Thiết cũng đi đến chỗ của cô, nhỏ giọng nói:
- Uông Mạc đang chờ cô đó Doãn tiểu… À không, phải gọi là Đô Đốc phu nhân.
Mặc dù ở kiếp trước cô đã từng nghe Ngao Thiết hay Quan Thiệu Dinh gọi cô là “Đô Đốc Phu nhân” rất nhiều lần, nhưng khi đó trong lòng cô chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn với Uông Mạc và tìm người mình thật sự yêu nên không chú ý quá nhiều. Bây giờ, khi cô đã đặt tâm vào nó thì mới thấy… Nó ngượng ngùng quá đi mất, nếu như không phải là cô biết cách kiểm soát biểu cảm thì chắc sẽ bị trêu chọc đến chết mất.
Sau đó Ngao Thiết cũng đưa Doãn Hân Nghiên đến phòng riêng của Uông Mạc, lại còn không quên nói:
- Phu nhân đừng lo, trong ba tháng này cậu ấy thủ thân như ngọc chờ phu nhân đến, hoàn toàn không bị vấy bẩn đâu.
- Phó Đô Đốc nói quá rồi. Hơn nữa anh có thể gọi tôi là Hân Nghiên, đừng câu nệ tiểu tiết.
- Vậy em cũng nên gọi tôi là Ngao Thiết thôi.
- Được, cảm ơn anh, Ngao Thiết.
Khi Ngao Thiết đã “bàn giao” xong thì cậu ta cũng nhanh chóng chạy đi, ngay lúc này Doãn Hân Nghiên mới gõ cửa. Nhưng cô chỉ mới gõ được một lần thì cánh cửa đã được mở ra, cô còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì một bàn tay to lớn đã ôm lấy eo của cô rồi kéo cô vào phòng.
Đem cơ thể của Doãn Hân Nghiên ôm lên, lại còn cố ý hôn hít lên cổ của cô, Uông Mạc lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, cuối cùng em cũng đến rồi.
- Anh… Anh làm gì vậy? Thả em xuống!
- Không được! Anh nhất định phải lưu nhớ khoảnh khắc này.
Lúc này Doãn Hân Nghiên cũng không biết nên nói gì nữa, cô chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, sau đó đặt lên trán của anh một nụ hôn, nói:
- Anh cực khổ rồi.
Nhưng với nụ hôn đơn giản đó thì làm sao có thể đủ thỏa mãn một người chồng xa vợ mình ba tháng chứ. Tuy anh không thể xác nhận cảm xúc hiện tại là rung động nhất thời hay là yêu, nhưng anh biết rằng… Hiện tại… Ngay tại đây… Ngay lúc này… Uông Mạc chỉ muốn hôn cô thôi!
Đương nhiên Doãn Hân Nghiên cũng nhìn ra sự khao khát trong ánh mắt của Uông Mạc, cô cũng bắt đầu quyến rũ anh bằng cách chạm mũi mình lên mũi anh, lại còn nhỏ giọng nói:
- Anh chỉ định nhìn em thôi sao? Gì mà chán thế?
- Vậy chúng ta làm gì đó không chán đi, được không?
Quả nhiên sau đó Uông Mạc cũng đã không kiềm chế nữa mà điên cuồng hôn lấy cánh môi của cô, chẳng những thế mà anh còn ôm cô đi lên giường.
Từ sáng anh đã thay ga giường bằng thứ mềm mại nhất mà mình có, vì anh sợ sẽ khiến cô bị thương.
Đặt cô nằm xuống giường rồi lại quấn quýt hôn nhau, trong khi lửa nhiệt huyết đang dâng trào thì có người lại gõ cửa, còn nói:
- Uông Mạc! Tôi biết cậu nhớ vợ nhưng tình hình khẩn cấp cần cậu đến ngay!
Uông Mạc đứng hình trong giây lát, còn Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết phì cười, cô nói:
- Anh đi đi.
- Xin lỗi Nghiên Nghiên!
#Yu~
Ngao Thiết ở ngay bên cạnh nên cũng nhìn ra được vẻ mặt lo lắng cho Uông Mạc đang biểu thị, cậu ta không nhịn được liền nói:
- Không ngờ cậu cũng có ngày này. Uông Mạc à Uông Mạc, xem ra cậu đúng là gặp phải một tiểu bạch thố khó xơi rồi.
- Những người độc thân đừng lên tiếng.
Sau đó Uông Mạc liền cầm theo vũ khí rồi rời đi, bỏ lại Ngao Thiết chỉ biết há hốc đầy tức giận, khi này cậu ta còn chỉ tay về phía của anh, nói:
- Có vợ thì giỏi lắm sao? Cũng chỉ là phòng không gối chiếc suốt ba tháng đấy thôi! Còn không bằng tôi, ít nhất ở bên cạnh tôi không có người để “mong ngóng”!
Uông Mạc bị nói trúng tim đen liền khựng lại, quả thật thì sau đêm tân hôn là anh không thể nào ngủ ngon được, mỗi khi nhắm mắt lại đều nhớ đến gương mặt xinh đẹp của Doãn Hân Nghiên, còn có cơ thể mềm mại của cô nữa chứ. Vì đêm đó anh đã ôm cô ngủ cả một đêm nên nhớ rất rõ, lần này khi cô đến đây thì anh phải ôm cho thật lâu mới được!
[…]
Vì vị trí mà Uông Mạc và đồng đội đang ở được ngụy trang thành một khu vực chuyên thu mua thủy sản rồi đưa vào đất liền nên Doãn Hân Nghiên và Uông gia phải cải trang thành ngư dân rồi đi lên tàu đánh cá ngoài khơi. Lúc đi đến nơi thì Doãn Hân Nghiên không nhìn thấy Uông Mạc đâu mà chỉ nhìn thấy Ngao Thiết và Lý Ngọc Hồi, hai người họ đưa mắt nhìn cô.
Thật sự luôn đó… Cô chỉ vừa mới tới thôi, còn chưa làm gì Lý Ngọc Hồi mà cô ta đã liếc cô đến cháy mặt!
Đến đây Ngao Thiết cũng đi đến chỗ của cô, nhỏ giọng nói:
- Uông Mạc đang chờ cô đó Doãn tiểu… À không, phải gọi là Đô Đốc phu nhân.
Mặc dù ở kiếp trước cô đã từng nghe Ngao Thiết hay Quan Thiệu Dinh gọi cô là “Đô Đốc Phu nhân” rất nhiều lần, nhưng khi đó trong lòng cô chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn với Uông Mạc và tìm người mình thật sự yêu nên không chú ý quá nhiều. Bây giờ, khi cô đã đặt tâm vào nó thì mới thấy… Nó ngượng ngùng quá đi mất, nếu như không phải là cô biết cách kiểm soát biểu cảm thì chắc sẽ bị trêu chọc đến chết mất.
Sau đó Ngao Thiết cũng đưa Doãn Hân Nghiên đến phòng riêng của Uông Mạc, lại còn không quên nói:
- Phu nhân đừng lo, trong ba tháng này cậu ấy thủ thân như ngọc chờ phu nhân đến, hoàn toàn không bị vấy bẩn đâu.
- Phó Đô Đốc nói quá rồi. Hơn nữa anh có thể gọi tôi là Hân Nghiên, đừng câu nệ tiểu tiết.
- Vậy em cũng nên gọi tôi là Ngao Thiết thôi.
- Được, cảm ơn anh, Ngao Thiết.
Khi Ngao Thiết đã “bàn giao” xong thì cậu ta cũng nhanh chóng chạy đi, ngay lúc này Doãn Hân Nghiên mới gõ cửa. Nhưng cô chỉ mới gõ được một lần thì cánh cửa đã được mở ra, cô còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì một bàn tay to lớn đã ôm lấy eo của cô rồi kéo cô vào phòng.
Đem cơ thể của Doãn Hân Nghiên ôm lên, lại còn cố ý hôn hít lên cổ của cô, Uông Mạc lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Nghiên Nghiên, cuối cùng em cũng đến rồi.
- Anh… Anh làm gì vậy? Thả em xuống!
- Không được! Anh nhất định phải lưu nhớ khoảnh khắc này.
Lúc này Doãn Hân Nghiên cũng không biết nên nói gì nữa, cô chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, sau đó đặt lên trán của anh một nụ hôn, nói:
- Anh cực khổ rồi.
Nhưng với nụ hôn đơn giản đó thì làm sao có thể đủ thỏa mãn một người chồng xa vợ mình ba tháng chứ. Tuy anh không thể xác nhận cảm xúc hiện tại là rung động nhất thời hay là yêu, nhưng anh biết rằng… Hiện tại… Ngay tại đây… Ngay lúc này… Uông Mạc chỉ muốn hôn cô thôi!
Đương nhiên Doãn Hân Nghiên cũng nhìn ra sự khao khát trong ánh mắt của Uông Mạc, cô cũng bắt đầu quyến rũ anh bằng cách chạm mũi mình lên mũi anh, lại còn nhỏ giọng nói:
- Anh chỉ định nhìn em thôi sao? Gì mà chán thế?
- Vậy chúng ta làm gì đó không chán đi, được không?
Quả nhiên sau đó Uông Mạc cũng đã không kiềm chế nữa mà điên cuồng hôn lấy cánh môi của cô, chẳng những thế mà anh còn ôm cô đi lên giường.
Từ sáng anh đã thay ga giường bằng thứ mềm mại nhất mà mình có, vì anh sợ sẽ khiến cô bị thương.
Đặt cô nằm xuống giường rồi lại quấn quýt hôn nhau, trong khi lửa nhiệt huyết đang dâng trào thì có người lại gõ cửa, còn nói:
- Uông Mạc! Tôi biết cậu nhớ vợ nhưng tình hình khẩn cấp cần cậu đến ngay!
Uông Mạc đứng hình trong giây lát, còn Doãn Hân Nghiên cũng chỉ biết phì cười, cô nói:
- Anh đi đi.
- Xin lỗi Nghiên Nghiên!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương