Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 46: Dễ bị lừa
Còn với Doãn Hân Nghiên thì cô vẫn đề cao cảnh giác đối với Uông Tráng, hiển nhiên cô không thể tin tưởng được người đã từng hại chết mình ở kiếp trước rồi, đằng này lại còn vô duyên vô cớ đối tốt với mình lại càng đáng nghi ngờ hơn.
Quả nhiên không lâu sau đó cô đã bắt gặp Uông Tráng và Đổng Ninh đang nói chuyện với nhau ở một quán cafe gần với nơi mà Uông Tráng làm việc, nếu như không phải hôm nay mẹ chồng bảo cô đến cơ quan để đón bà ấy, sau đó hai mẹ con sẽ cùng nhau đến nơi làm đẹp cùng Văn Lang Hoa thì cô đã không có cơ hội chính tai nghe được đoạn đối thoại này.
Khi này Uông Tráng và Đổng Ninh đang ngồi quay lưng với cô cho nên hai người đó không hề biết Doãn Hân Nghiên có sự hiện diện ở đây, đầu tiên chính là Đổng Ninh, cô ta bắt đầu giả vờ khóc lóc rồi sụt sịt nói:
- Hóa ra chị dâu không thích em nhiều như vậy… Đến cả đồ em mua cũng không ăn…
- Ninh Nhi, em đừng nghĩ nhiều, từ đầu anh đã nói cứ mặc kệ chị ta đi, đối với một cô tiểu thư có xu hướng phản nghịch thì chúng ta không cần tốn thời gian.
- Nhưng nếu như em không lấy lòng chị ấy thì sau này phải làm sao đây… Chẳng lẽ anh không định cưới em sao?
Nghe đến đây thì Uông Tráng liền ngay lập tức nắm lấy tay của Đổng Ninh, lại còn hôn nhẹ lên tay của cô ta, cười rất dịu dàng, nói:
- Đương nhiên anh sẽ cưới em rồi, nhưng Ninh Nhi ngoan, em phải chờ anh leo lên được chức vụ Trung tướng thì anh sẽ cưới em, nha?
- Đợi đợi đợi, rốt cuộc em phải đợi đến khi nào chứ!
Hiển nhiên là sau đó Uông Tráng đã phải tốn không ít nước bọt để dỗ dành Đổng Ninh rồi. Nhưng mà khi nghe xong đoạn đối thoại xàm xí đó, đột nhiên Doãn Hân Nghiên lại thấy rất buồn cười, hóa ra cô gái tên Đổng Ninh này cũng không thông minh lắm nhỉ?
Đối với một người lính trẻ thì việc leo lên vị trí Đại Tá đã là quá sức rồi, đằng này đầu óc của Uông Tráng còn không được thông minh, muốn để hắn ta leo được tới vị trí Trung tướng sao?
Chỉ cần một câu ba chữ thôi.
Nằm mơ đi!
Đến đây Doãn Hân Nghiên còn định đứng dậy rời đi, nhưng rồi ngay sau đó Đổng Ninh lại nhìn Uông Tráng, nói:
- A Tráng… Hay là chúng ta sinh em bé có được không?
- Ninh Nhi? Em nói gì vậy?
- Dù rằng chúng ta chưa thể kết hôn ngay vì tiền đồ của anh, nhưng em rất muốn sinh em bé cho anh. Chỉ cần nghĩ đến cháu nội thì em chắc chắn cha mẹ sẽ sớm chấp nhận em thôi… Anh thấy đúng không?
Nghe đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng có vài suy nghĩ, chẳng lẽ Đổng Ninh này muốn mẫu bằng tử quý? (*)
Nhưng nghĩ lại ở kiếp trước thì đúng là Uông gia rất trông mong có cháu để thờ cúng hương hỏa của tổ tiên. Chỉ là khi đó Uông Mạc và Doãn Hân Nghiên không có tình cảm, đến cả chuyện viên phòng cũng chưa từng thì lấy gì để có cháu cho họ chứ.
Thay vào đó thì Đổng Ninh và Uông Tráng cũng từng sản xuất thành một đứa bé, nhưng vì sức khỏe của Đổng Ninh “không tốt” nên đã không thể giữ được đứa nhỏ đó, cũng là vào khi đó thì Đổng Ninh đã khóc rất nhiều, khiến cho giác mạc cũng bị tổn thương.
Mà nực cười thật đó, chuyện hai người họ mất con thì liên quan gì đến Doãn Hân Nghiên chứ? Sức khỏe của Đổng Ninh không tốt thì liên quan gì đến cô? Tại sao đôi cẩu nam nữ này giết cô chứ?
Càng nghĩ, Doãn Hân Nghiên càng cảm thấy tức giận, ngay sau đó cô cũng không rảnh để nghe hai con người này nói chuyện nữa mà lập tức rời đi.
Còn suy nghĩ của Đổng Ninh đúng là mẫu bằng tử quý, nói sao đi nữa thì hiện tại Doãn Hân Nghiên đã gả vào Uông gia gần nửa năm mà chưa có con, công việc của Uông Mạc lại bận rộn, thời gian ở nhà không nhiều nên hai người họ chắc chắn còn lâu lắm mới có con.
Nhưng nếu như bây giờ Đổng Ninh mang thai, lại còn sinh cho Uông gia một đứa cháu trai kháu khỉnh, một đứa cháu đích tôn thì địa vị của cô ta ở Uông gia còn có thể khinh thường sao? Dù nhà mẹ không lớn như Doãn Hân Nghiên, nhưng chỉ cần cô ta sinh được một đứa con thì địa vị cao quý nhất còn không phải là sẽ thuộc về cô ta à?
Nghĩ đến đây, Đổng Ninh đã rất vui sướng, nhưng Uông Tráng thì có suy nghĩ khác, hắn ta chỉ nhìn bạn gái, lại nói:
- Ninh Nhi, chuyện đó cứ để từ từ nhé? Hiện tại anh vẫn tập trung vào công việc và thăng chức hơn, chỉ cần đợi anh thêm hai năm, nhất định anh sẽ cưới em.
Đổng Ninh nghe vậy liền mỉm cười rồi gật đầu, nhìn bạn gái “thấu hiểu” mình như thế thì Uông Tráng cũng thấy rất an tâm, lại còn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô ta, nhỏ giọng nói:
- Ninh Nhi của anh đúng là người tốt, em là cô gái tốt nhất thế gian, thật may mắn khi anh đã có được em.
- A Tráng, em cũng rất vui vì anh đã yêu em.
Hai người cứ thế mà đã vui vẻ cười nói với nhau, nhưng ẩn sau gương mặt thánh thiện đó thì Đổng Ninh đã sớm cười nhạt một tiếng, cô ta… Là loại người dễ thỏa hiệp vậy sao?
Không có đâu! Nằm mơ đi!
Chức vị cao quý của Uông gia, nhất định phải thuộc về Đổng Ninh!
#Yu~
Quả nhiên không lâu sau đó cô đã bắt gặp Uông Tráng và Đổng Ninh đang nói chuyện với nhau ở một quán cafe gần với nơi mà Uông Tráng làm việc, nếu như không phải hôm nay mẹ chồng bảo cô đến cơ quan để đón bà ấy, sau đó hai mẹ con sẽ cùng nhau đến nơi làm đẹp cùng Văn Lang Hoa thì cô đã không có cơ hội chính tai nghe được đoạn đối thoại này.
Khi này Uông Tráng và Đổng Ninh đang ngồi quay lưng với cô cho nên hai người đó không hề biết Doãn Hân Nghiên có sự hiện diện ở đây, đầu tiên chính là Đổng Ninh, cô ta bắt đầu giả vờ khóc lóc rồi sụt sịt nói:
- Hóa ra chị dâu không thích em nhiều như vậy… Đến cả đồ em mua cũng không ăn…
- Ninh Nhi, em đừng nghĩ nhiều, từ đầu anh đã nói cứ mặc kệ chị ta đi, đối với một cô tiểu thư có xu hướng phản nghịch thì chúng ta không cần tốn thời gian.
- Nhưng nếu như em không lấy lòng chị ấy thì sau này phải làm sao đây… Chẳng lẽ anh không định cưới em sao?
Nghe đến đây thì Uông Tráng liền ngay lập tức nắm lấy tay của Đổng Ninh, lại còn hôn nhẹ lên tay của cô ta, cười rất dịu dàng, nói:
- Đương nhiên anh sẽ cưới em rồi, nhưng Ninh Nhi ngoan, em phải chờ anh leo lên được chức vụ Trung tướng thì anh sẽ cưới em, nha?
- Đợi đợi đợi, rốt cuộc em phải đợi đến khi nào chứ!
Hiển nhiên là sau đó Uông Tráng đã phải tốn không ít nước bọt để dỗ dành Đổng Ninh rồi. Nhưng mà khi nghe xong đoạn đối thoại xàm xí đó, đột nhiên Doãn Hân Nghiên lại thấy rất buồn cười, hóa ra cô gái tên Đổng Ninh này cũng không thông minh lắm nhỉ?
Đối với một người lính trẻ thì việc leo lên vị trí Đại Tá đã là quá sức rồi, đằng này đầu óc của Uông Tráng còn không được thông minh, muốn để hắn ta leo được tới vị trí Trung tướng sao?
Chỉ cần một câu ba chữ thôi.
Nằm mơ đi!
Đến đây Doãn Hân Nghiên còn định đứng dậy rời đi, nhưng rồi ngay sau đó Đổng Ninh lại nhìn Uông Tráng, nói:
- A Tráng… Hay là chúng ta sinh em bé có được không?
- Ninh Nhi? Em nói gì vậy?
- Dù rằng chúng ta chưa thể kết hôn ngay vì tiền đồ của anh, nhưng em rất muốn sinh em bé cho anh. Chỉ cần nghĩ đến cháu nội thì em chắc chắn cha mẹ sẽ sớm chấp nhận em thôi… Anh thấy đúng không?
Nghe đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng có vài suy nghĩ, chẳng lẽ Đổng Ninh này muốn mẫu bằng tử quý? (*)
Nhưng nghĩ lại ở kiếp trước thì đúng là Uông gia rất trông mong có cháu để thờ cúng hương hỏa của tổ tiên. Chỉ là khi đó Uông Mạc và Doãn Hân Nghiên không có tình cảm, đến cả chuyện viên phòng cũng chưa từng thì lấy gì để có cháu cho họ chứ.
Thay vào đó thì Đổng Ninh và Uông Tráng cũng từng sản xuất thành một đứa bé, nhưng vì sức khỏe của Đổng Ninh “không tốt” nên đã không thể giữ được đứa nhỏ đó, cũng là vào khi đó thì Đổng Ninh đã khóc rất nhiều, khiến cho giác mạc cũng bị tổn thương.
Mà nực cười thật đó, chuyện hai người họ mất con thì liên quan gì đến Doãn Hân Nghiên chứ? Sức khỏe của Đổng Ninh không tốt thì liên quan gì đến cô? Tại sao đôi cẩu nam nữ này giết cô chứ?
Càng nghĩ, Doãn Hân Nghiên càng cảm thấy tức giận, ngay sau đó cô cũng không rảnh để nghe hai con người này nói chuyện nữa mà lập tức rời đi.
Còn suy nghĩ của Đổng Ninh đúng là mẫu bằng tử quý, nói sao đi nữa thì hiện tại Doãn Hân Nghiên đã gả vào Uông gia gần nửa năm mà chưa có con, công việc của Uông Mạc lại bận rộn, thời gian ở nhà không nhiều nên hai người họ chắc chắn còn lâu lắm mới có con.
Nhưng nếu như bây giờ Đổng Ninh mang thai, lại còn sinh cho Uông gia một đứa cháu trai kháu khỉnh, một đứa cháu đích tôn thì địa vị của cô ta ở Uông gia còn có thể khinh thường sao? Dù nhà mẹ không lớn như Doãn Hân Nghiên, nhưng chỉ cần cô ta sinh được một đứa con thì địa vị cao quý nhất còn không phải là sẽ thuộc về cô ta à?
Nghĩ đến đây, Đổng Ninh đã rất vui sướng, nhưng Uông Tráng thì có suy nghĩ khác, hắn ta chỉ nhìn bạn gái, lại nói:
- Ninh Nhi, chuyện đó cứ để từ từ nhé? Hiện tại anh vẫn tập trung vào công việc và thăng chức hơn, chỉ cần đợi anh thêm hai năm, nhất định anh sẽ cưới em.
Đổng Ninh nghe vậy liền mỉm cười rồi gật đầu, nhìn bạn gái “thấu hiểu” mình như thế thì Uông Tráng cũng thấy rất an tâm, lại còn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô ta, nhỏ giọng nói:
- Ninh Nhi của anh đúng là người tốt, em là cô gái tốt nhất thế gian, thật may mắn khi anh đã có được em.
- A Tráng, em cũng rất vui vì anh đã yêu em.
Hai người cứ thế mà đã vui vẻ cười nói với nhau, nhưng ẩn sau gương mặt thánh thiện đó thì Đổng Ninh đã sớm cười nhạt một tiếng, cô ta… Là loại người dễ thỏa hiệp vậy sao?
Không có đâu! Nằm mơ đi!
Chức vị cao quý của Uông gia, nhất định phải thuộc về Đổng Ninh!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương