Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 49: Cũng vui
Lúc này Doãn Hân Nghiên đang thay một bộ quần áo khác thì Uông Mạc đã xuống nhà và chuẩn bị bữa tối… À không, là chuẩn bị bữa khuya cho cô.
Trong lúc anh đang tập trung nấu ăn thì Doãn Hân Nghiên cũng đã thay quần áo xong và lê thân xuống nhà, ban đầu Uông Mạc định bảo cô ở trên phòng nghỉ ngơi, nhưng nhìn cái bãi chiến trường mà hai người đã giằng co thì nghỉ ngơi cái gì chứ, sau đó Doãn Hân Nghiên cũng đã dọn dẹp lại phòng ốc rồi mới có thể thoải mái đi xuống nhà.
Ngửi thấy mùi thơm toát ra từ chỗ của anh mà cô không thể kiềm chế được, chắc cả đời của Doãn Hân Nghiên cũng không nghĩ đến việc làm chuyện vợ chồng lại có thể tốn sức như thế, hơn nữa thể lực của anh quân nhân nhà cô cũng không phải dạng vừa đâu.
Nghĩ đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng tiến đến rồi ôm anh từ phía sau, Uông Mạc đã ngửi thấy mùi tiền của cô ngay từ đầu rồi nên cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là anh không biết vợ anh lại dính người như thế, trông cô bây giờ có khác gì con gấu Koala đâu chứ?
Đến đây Uông Mạc còn nhỏ giọng nói:
- Cẩn thận ngã đấy.
Cơ mà Doãn Hân Nghiên đâu biết sợ là gì, thậm chí cô còn chê chỗ ngày ôm không thoải mái, liền chui ra phía trước của anh, rồi ôm anh từ phía trước, gương mặt của Uông Mạc bây giờ chính là ba phần bất lực bảy phần nuông chiều, chỉ đành một tay ôm vợ một tay nấu đồ ăn.
Khi thức ăn đã gần như đã chín thì Doãn Hân Nghiên còn ngước mắt lên nhìn anh, nói:
- Ngày mai anh có đi làm không?
- Ngày mai anh phải đến phiên tòa lần thứ nhất, chắc buổi trưa sẽ xong. Sao thế?
- Vậy sau đó anh có nhiệm vụ khác không?
Uông Mạc lúc này cũng giả vờ suy nghĩ một lúc, nhưng rồi anh cũng cúi xuống hôn lên môi của vợ mình một cái, còn đưa trán chạm vào trán của cô, mũi thì cọ qua cọ lại với mũi của cô, nói:
- Không có, phiên tòa kết thúc thì anh sẽ được về nhà.
Nghe vậy thì đáng lý ra Doãn Hân Nghiên phải vui, nhưng cô lại vòng tay ôm anh chặt hơn một chút, lại còn bĩu môi, nói:
- Nhưng ngày mai em phải ở trường cả ngày, không về nhà được. Hay là ngày mai em cúp học nha?
- Nói gì vậy chứ, anh vẫn sẽ chờ em mà. Ngoan, ăn rồi đi ngủ nào.
Sau đó thì Uông Mạc đàng phải tự mình ôm vợ đến chỗ bàn ăn, còn phải tận tay đút cho vợ ăn cơm, đừng nói là Doãn Hân Nghiên không nghĩ đến cảnh này, đến bản thân Uông Mạc cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ phải đích thân chăm sóc một người nào đó đến mức này.
Vừa ăn, Doãn Hân Nghiên lại nói:
- Anh có bao giờ suy nghĩ đến việc… Nếu có bảo bảo thì khi anh đi làm xa nhiều ngày như thế… Lỡ như đứa bé… Đứa bé không nhớ anh là cha nó thì sao?
Uông Mạc nghe xong có hơi giật mình, thật ra anh cũng từng nghĩ qua chuyện này, chỉ cần nghĩ đến việc con gái không nhớ mình là ai, còn né mình như né tà thì tâm anh cũng đau đớn chứ. Nhưng mà đây là công việc anh thích, là ước mơ của anh, nhiều năm nỗ lực để có được vị trí như thế này rồi mà, anh cũng không muốn bản thân phải hối tiếc.
- Nghiên Nghiên, thật ra anh cũng không cần con, nếu như em thấy tủi thân thì chúng ta cũng không cần gượng ép.
Doãn Hân Nghiên nhìn anh rồi phì cười, quả nhiên anh quân nhân nhà cô vẫn luôn thành thật như vậy, thành thật đến mức dễ bị lừa.
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói:
- Anh đúng là thành thật đến mức đáng thương đó. Nếu đổi lại là người khác thì người ta phải nói như là… “Bảo bảo không nhớ anh thì em nhớ là được rồi”, ai đời lại trả lời nghiêm túc như vậy, chán anh thật đó.
Bị vợ nói “chán” thì Uông Mạc cũng đứng hình, nhưng rồi sau đó Doãn Hân Nghiên lại hôn lên môi anh một cái, nói:
- Hơn nữa em cũng muốn có bảo bảo, để khi anh không ở nhà thì còn có bé con bầu bạn với em.
- Em nói… Thật sao? Em thật sự sẽ sinh con với anh sao?
- Nếu không thì em sinh với người khác nha?
Nghe đến đây thì Uông Mạc liền xù lông lên, trực tiếp ôm lấy cô, sau đó cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô, nói:
- Em đừng mơ, em chỉ có thể sinh con cho anh thôi!
Doãn Hân Nghiên lúc này cũng thuận thế choàng tay ôm lấy cổ của anh, chẳng những vậy mà còn trực tiếp trèo lên người anh, ngồi lên chân anh, hôn nhẹ lên cổ của anh, nói:
- Vậy anh phải cố gắng rồi, ông xã ~
Sau đó… À làm gì còn sau đó nữa chứ, ngay khi Doãn Hân Nghiên dứt lời thì Uông Mạc đã ôm lấy cô bế lên phòng, mặc kệ cô có ăn no hay chưa, còn hiện tại thì anh thấy rằng anh chưa ăn no và cần được ăn thêm.
Xem ra, đêm nay Doãn Hân Nghiên lại phải đại chiến thêm vài trăm hiệp với anh quân nhân nhà mình rồi.
Nhưng mà… Cô thấy… Cũng vui lắm.
#Yu~
Trong lúc anh đang tập trung nấu ăn thì Doãn Hân Nghiên cũng đã thay quần áo xong và lê thân xuống nhà, ban đầu Uông Mạc định bảo cô ở trên phòng nghỉ ngơi, nhưng nhìn cái bãi chiến trường mà hai người đã giằng co thì nghỉ ngơi cái gì chứ, sau đó Doãn Hân Nghiên cũng đã dọn dẹp lại phòng ốc rồi mới có thể thoải mái đi xuống nhà.
Ngửi thấy mùi thơm toát ra từ chỗ của anh mà cô không thể kiềm chế được, chắc cả đời của Doãn Hân Nghiên cũng không nghĩ đến việc làm chuyện vợ chồng lại có thể tốn sức như thế, hơn nữa thể lực của anh quân nhân nhà cô cũng không phải dạng vừa đâu.
Nghĩ đến đây thì Doãn Hân Nghiên cũng tiến đến rồi ôm anh từ phía sau, Uông Mạc đã ngửi thấy mùi tiền của cô ngay từ đầu rồi nên cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là anh không biết vợ anh lại dính người như thế, trông cô bây giờ có khác gì con gấu Koala đâu chứ?
Đến đây Uông Mạc còn nhỏ giọng nói:
- Cẩn thận ngã đấy.
Cơ mà Doãn Hân Nghiên đâu biết sợ là gì, thậm chí cô còn chê chỗ ngày ôm không thoải mái, liền chui ra phía trước của anh, rồi ôm anh từ phía trước, gương mặt của Uông Mạc bây giờ chính là ba phần bất lực bảy phần nuông chiều, chỉ đành một tay ôm vợ một tay nấu đồ ăn.
Khi thức ăn đã gần như đã chín thì Doãn Hân Nghiên còn ngước mắt lên nhìn anh, nói:
- Ngày mai anh có đi làm không?
- Ngày mai anh phải đến phiên tòa lần thứ nhất, chắc buổi trưa sẽ xong. Sao thế?
- Vậy sau đó anh có nhiệm vụ khác không?
Uông Mạc lúc này cũng giả vờ suy nghĩ một lúc, nhưng rồi anh cũng cúi xuống hôn lên môi của vợ mình một cái, còn đưa trán chạm vào trán của cô, mũi thì cọ qua cọ lại với mũi của cô, nói:
- Không có, phiên tòa kết thúc thì anh sẽ được về nhà.
Nghe vậy thì đáng lý ra Doãn Hân Nghiên phải vui, nhưng cô lại vòng tay ôm anh chặt hơn một chút, lại còn bĩu môi, nói:
- Nhưng ngày mai em phải ở trường cả ngày, không về nhà được. Hay là ngày mai em cúp học nha?
- Nói gì vậy chứ, anh vẫn sẽ chờ em mà. Ngoan, ăn rồi đi ngủ nào.
Sau đó thì Uông Mạc đàng phải tự mình ôm vợ đến chỗ bàn ăn, còn phải tận tay đút cho vợ ăn cơm, đừng nói là Doãn Hân Nghiên không nghĩ đến cảnh này, đến bản thân Uông Mạc cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ phải đích thân chăm sóc một người nào đó đến mức này.
Vừa ăn, Doãn Hân Nghiên lại nói:
- Anh có bao giờ suy nghĩ đến việc… Nếu có bảo bảo thì khi anh đi làm xa nhiều ngày như thế… Lỡ như đứa bé… Đứa bé không nhớ anh là cha nó thì sao?
Uông Mạc nghe xong có hơi giật mình, thật ra anh cũng từng nghĩ qua chuyện này, chỉ cần nghĩ đến việc con gái không nhớ mình là ai, còn né mình như né tà thì tâm anh cũng đau đớn chứ. Nhưng mà đây là công việc anh thích, là ước mơ của anh, nhiều năm nỗ lực để có được vị trí như thế này rồi mà, anh cũng không muốn bản thân phải hối tiếc.
- Nghiên Nghiên, thật ra anh cũng không cần con, nếu như em thấy tủi thân thì chúng ta cũng không cần gượng ép.
Doãn Hân Nghiên nhìn anh rồi phì cười, quả nhiên anh quân nhân nhà cô vẫn luôn thành thật như vậy, thành thật đến mức dễ bị lừa.
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói:
- Anh đúng là thành thật đến mức đáng thương đó. Nếu đổi lại là người khác thì người ta phải nói như là… “Bảo bảo không nhớ anh thì em nhớ là được rồi”, ai đời lại trả lời nghiêm túc như vậy, chán anh thật đó.
Bị vợ nói “chán” thì Uông Mạc cũng đứng hình, nhưng rồi sau đó Doãn Hân Nghiên lại hôn lên môi anh một cái, nói:
- Hơn nữa em cũng muốn có bảo bảo, để khi anh không ở nhà thì còn có bé con bầu bạn với em.
- Em nói… Thật sao? Em thật sự sẽ sinh con với anh sao?
- Nếu không thì em sinh với người khác nha?
Nghe đến đây thì Uông Mạc liền xù lông lên, trực tiếp ôm lấy cô, sau đó cúi xuống cắn nhẹ lên môi cô, nói:
- Em đừng mơ, em chỉ có thể sinh con cho anh thôi!
Doãn Hân Nghiên lúc này cũng thuận thế choàng tay ôm lấy cổ của anh, chẳng những vậy mà còn trực tiếp trèo lên người anh, ngồi lên chân anh, hôn nhẹ lên cổ của anh, nói:
- Vậy anh phải cố gắng rồi, ông xã ~
Sau đó… À làm gì còn sau đó nữa chứ, ngay khi Doãn Hân Nghiên dứt lời thì Uông Mạc đã ôm lấy cô bế lên phòng, mặc kệ cô có ăn no hay chưa, còn hiện tại thì anh thấy rằng anh chưa ăn no và cần được ăn thêm.
Xem ra, đêm nay Doãn Hân Nghiên lại phải đại chiến thêm vài trăm hiệp với anh quân nhân nhà mình rồi.
Nhưng mà… Cô thấy… Cũng vui lắm.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương