Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 6: Tỷ tỷ khống



Lúc nghe con gái nhắc đến hai chữ "Uông Mạc" thì Doãn Anh Sơn có hơi đau lòng một chút, ống ấy không nghĩ rằng sẽ có ngày con gái lại thốt ra tên của một người đàn ông khác.

Nhưng rồi sau đó thì ông ấy lại biến thành vẻ mặt có chút trầm lặng, nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu, nói:

- Con biết Uông Mạc?

- Con chỉ nghe qua thôi. Nhưng cha có biết người đó không?

Lúc này Doãn Anh Sơn đã định nói về chuyện hôn ước nhưng đã bị Văn Lang Hoa ngăn lại, bà ấy liền nhìn cô, nói:

- Người đó hình như là người của Uông gia, mà hai nhà chúng ta không có liên quan tới nhau, nên chắc là cha con không quen đâu.

Doãn Hân Nghiên há hốc, không quen là không quen cái gì chứ? Nếu không quen thì tại sao kiếp trước cha cô lại ép cô gả cho Uông Mạc chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Doãn Hân Nghiên còn tưởng cho bản thân trùng sinh rồi nên xuất hiện hiệu ứng cánh bướm, làm đảo tung diễn biến... Nếu là vậy thì có khi nào cô sẽ không thể gả cho Uông Mạc không?

Không được! Nếu như vậy thì cô sống lại còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

À có... Lần này cô sống lại chắc chắn phải bù đắp thật tốt những gì bản thân đã làm ở quá khứ, cả đời trước lẫn đời này.

- Chắc là do con nghĩ nhiều thôi ạ. Cha và dì cũng không cần lo.

Nói xong thì Doãn Hân Nghiên cũng đứng dậy định đi về phòng, lúc này Doãn Anh Sơn còn tưởng con gái giận dỗi rồi nên mới muốn bỏ đi, nhưng cô đi được vài bước lại nhìn sang Doãn Vĩ Nghiêm nói:

- Ngày mai chị không có tiết, nếu như em và Tiểu Phương muốn đi đâu chơi thì nói trước nhé.



Doãn Vĩ Nghiêm cực kỳ sốc, vốn dĩ cậu ấy còn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể nào được chị gái bắt chuyện, nhưng không ngờ hôm nay chị gái lại chủ động trò chuyện trước... Mới nghĩ đến đó thôi cũng đủ làm cho cậu ấy phấn khích đến mức đứng bật dậy.

Doãn Hân Nghiên đưa mắt khó hiểu nhìn em trai, tuy rằng cậu ấy đã trưởng thành rồi nhưng tại sao cô vẫn thấy ở trước mắt cô cũng chỉ là một đứa trẻ.

- Cái đó... Chị?

- Ừ?

- Vậy... Vậy ngày mai em đưa chị đi cắm trại cho được không? Bạn em biết một ngọn núi rất thích hợp cho việc cắm trại qua đêm, nó còn có suối nữa, nếu như chị không thích thì em cũng có thể đổi...

- Không sao, cứ quyết định vậy đi.

Nói xong thì Doãn Hân Nghiên cũng quay lưng muốn rời đi, nhưng rồi cô lại chợt nhớ ra gì đó, liền bấm bấm điện thoại, sau đó đưa một mã điện thoại cho Doãn Vĩ Nghiêm nói:

- Kết bạn Yuchat.

Doãn Vĩ Nghiêm chưa hết bàng hoàng thì cũng phải lật đật cầm điện thoại lên rồi kết bạn với chị gái. Từ nhỏ cho đến khi hiểu chuyện, tuy rằng hai người họ là chị em nhưng Doãn Hân Nghiên chưa bao giờ nhận cậu ấy là em trai cả. Hiển nhiên thì việc không nhận em trai cũng đồng nghĩa với chuyện không có kết bạn hay lưu số điện thoại.

Bây giờ, ngay tại đây, cậu ấy đã được kết bạn với chị gái rồi... Thử hỏi xem một người tỷ tỷ khống như Doãn Vĩ Nghiêm thì còn gì vui mừng hơn?

Kết bạn xong thì Doãn Hân Nghiên cũng đi về phòng, Doãn Vĩ Nghiêm thì đang vui sướng đến mức sắp hét lên rồi.

Doãn Anh Sơn và Văn Lang Hoa chỉ nhìn nhau, lại nói:



- Sau mấy ngày không gặp, Nghiên Nghiên thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.

- Cũng dễ tính hơn rồi.

Tuy rằng họ không biết đây là thay đổi tốt hay xấu, nhưng ít nhất thì trong một thời gian tới Doãn gia sẽ không phải lục đục đến mức gà bay chó chạy nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này chắc là chuyện tốt nhỉ?

- Phải rồi cha mẹ, ba tháng nữa là sinh nhật của chị hai rồi... Hai người không định làm chút gì đó sao?

Doãn Anh Sơn cũng đã có suy nghĩ từ vài ngày trước rồi đây là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của con gái cưng, khỏi nói cũng biết ông ấy muốn tổ chức thật hoành tráng cho áo bông nhỏ. Nhưng rồi Văn Lang Hoa lại nói:

- Chuyện đó phải tính toán cho cẩn thận, Nghiên Nghiên tuy rằng đã thay đổi nhưng con bé vẫn không thích những bữa tiệc quá ồn ào. Nếu khiến con bé khó chịu thì con bé sẽ lại bỏ đi mất.

Nghe vậy thì Doãn Anh Sơn cũng rơi vào trầm ngâm... Vợ ông ấy nói rất đúng, nếu như họ lỡ làm cho Doãn Hân Nghiên tức giận thì sẽ khó mà xin lỗi, chuyện sinh nhật vẫn phải bàn bạc cẩn thận hơn mới được.

Người duy nhất từ nãy đến giờ không lên tiếng chính là Doãn Thu Phương, cô ấy đưa mắt nhìn bác cả, lại nói:

- Hay là nhân cơ hội đi cắm trại thì con sẽ hỏi ý chị Nghiên Nghiên có được không?

- Tiểu Phương?

- Hay là như thế này đi, con và Vĩ Nghiêm sẽ gọi thêm vài người bạn cùng đi cắm trại. Bọn con sẽ đi ba ngày bốn đêm, thời gian dài ở bên nhau, chắc chắn sẽ có đủ sự tin tưởng để chị Nghiên Nghiên trải lòng.

Mặc dù không biết có hiệu quả hay không, nhưng họ vẫn gật đầu, đây hẳn là cách tốt nhất ngay bây giờ!
Chương trước Chương tiếp