Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 63: Vở kịch mẹ con tình thâm



Vào buổi chiều khi Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc rời đi không bao lâu thì Uông gia có khách, nhưng không phải một mà tận hai người khách.

Ban đầu khi gặp mặt thì Vi Tuyến không biết người phụ nữ này là ai, nhưng nhìn nét mặt lại có vài nét rất giống với Nghiên Nghiên nhà mình nên Vi Tuyến cũng lịch sự hỏi:

- Không biết cô đây tìm ai ạ?

- Đây… Đây có phải là chồng của Nghiên Nghiên không? Ý tôi là Hân Nghiên, Doãn Hân Nghiên…

Vi Tuyến nghe thấy người phụ nữ nhắc đến tên của con dâu, cộng thêm việc gương mặt có vài chỗ giống nhau của hai người thì bà ấy cũng đã có kết luận.

Người đàn bà này chắc là Tào Quỳnh Doanh - người mẹ khốn nạn đã bỏ lại Doãn Hân Nghiên từ khi cô còn là một đứa bé sơ sinh đây mà. Dù rằng nhìn bà ta hiện tại vẫn ăn mặc rất sang trọng nhưng trên mặt đã sớm hằn lên dấu vết của thời gian rồi, chắc hẳn cuộc sống những năm qua cũng không quá dễ sống đâu nè.

Với phép lịch sự tối thiểu thì Vi Tuyến cũng đưa Tào Quỳnh Doanh và đứa con trai của bà ta vào trong nhà và mời trà, nhưng hiển nhiên Vi Tuyến cũng sẽ không hỏi thẳng vấn đề mà chỉ nhìn Tào Quỳnh Doanh, nói:

- Vậy không biết phu nhân đây tìm Nghiên Nghiên nhà tôi là có chuyện gì?

- Nói ra thì hơi kì… Nhưng thật ra tôi là mẹ ruột của Nghiên Nghiên, tôi tên Tào Quỳnh Doanh, là mẹ ruột của Nghiên Nghiên… Năm đó do gia cảnh của tôi không tốt nên Doãn gia vẫn không đồng ý để tôi và Doãn Anh Sơn kết hôn, tới khi tôi sinh ra Nghiên Nghiên thì họ đã tìm xong cho Doãn Anh Sơn một người vợ thích hợp.

Dừng một chút, Tào Quỳnh Doanh liền bật khóc rồi nói tiếp:

- Khi đó mẹ chồng… Ý là lão phu nhâm đã đuổi tôi đi, lại còn giữ luôn Nghiên Nghiên không cho phép tôi đến thăm. Những năm qua tôi đã cố tìm đủ cách thì mới có được thông tin của con gái, nhưng mà cũng vì thế nên tôi mới biết được Nghiên Nghiên đã kết hôn rồi.

Bỗng chốc Tào Quỳnh Doanh lại khóc nức nở, còn ôm mặt lại, nước mắt chảy dài trên các kẽ hở của ngón tay, nếu người khác không biết còn tưởng rằng bà ấy là một người mẹ rất tuyệt vời nữa kìa.

Cũng may… Cũng may là trước đó Uông Mạc đã nhắc nhở bà ấy về người đàn bà có tên Tào Quỳnh Doanh này, nếu không thì ngay cả Vi Tuyến cũng sẽ bị những giọt nước mắt của bà ta làm xiêu lòng mất thôi.

Đến đây, Vi Tuyến liền đưa khăn giấy cho Tào Quỳnh Doanh, lại nói:

- Vậy lần này bà đến tìm Nghiên Nghiên là để làm gì? Dù sao cũng đã hai mươi năm không gặp rồi… Chắc gì Nghiên Nghiên đã nhớ bà là ai chứ?

- Tôi biết, tôi cũng nghĩ rằng Nghiên Nghiên sẽ không nhớ tôi là ai đâu… Nhưng… Nhưng mà tôi vẫn muốn gặp con gái, chỉ cần nhìn Nghiên Nghiên một lần thôi là đủ rồi.

- Vậy sao?

Vốn dĩ Tào Quỳnh Doanh nghĩ rằng với diễn xuất của bản thân đã khiến cho Vi Tuyến mềm lòng, nhưng tới khi bà ta ngước mắt lên nhìn thì dường như sắc mặt của Vi Tuyến chẳng thay đổi là bao cả, thậm chí là càng lúc càng đen lại, cực kì khó chịu nhìn bà ta.

- Uông phu nhân, xem như bà hãy hoàn thành tâm nguyện của một người sắp chết như tôi có được không? Tôi chỉ là muốn gặp Nghiên Nghiên thôi… Cầu xin bà đó Uông phu nhân.

- Vị phu nhân này, tôi biết bà rất “thương nhớ” Nghiên Nghiên, nhưng bây giờ Nghiên Nghiên và Uông Mạc đang đi hẹn hò. Hai đứa đó cả năm chỉ gặp nhau được một, hai lần, lẽ nào bà định phá vỡ hạnh phúc của hai đứa nó sao?

Dừng một chút, Vi Tuyến lại “dịu dàng” nói:

- Bà là một người mẹ, lại còn “thương” Nghiên Nghiên như vậy mà, chắc là sẽ không muốn khiến Nghiên Nghiên phải tự trách vì không ở bên cạnh chồng mình đâu ha?

Tào Quỳnh Doanh liền im bặt, nhưng để diễn cho tròn vai thì bà ta cũng gật đầu.

Nhưng rồi Vi Tuyến cũng xin phép ra ngoài để gọi điện thoại một chút, Tào Quỳnh Doanh cũng nhẹ nhàng gật đầu.



Đợi khi Vi Tuyến đã rời đi thì đứa con trai Tào Thịnh mới nhíu mày nhìn mẹ mình, nói:

- Bà vô dụng vậy! Ngay cả chuyện mở miệng bảo con gái mình giúp tôi nói tốt vài tiếng ở phía học viện quân sự cũng không nói được! Không biết bà làm mẹ kiểu gì nữa.

- Tào Thịnh! Tao còn chưa gặp được nó thì nói kiểu gì hả? Còn mày đừng có mà lớn tiếng, lỡ bị người ta nghe thấy thì đừng hòng Uông gia giúp mày giải vây!

- Gặp? Bà nghĩ chị ta sẽ gặp bà chắc? Bây giờ chị ta là con cái nhà giàu có, có cha là Thiếu Tướng có chồng là Đô Đốc, còn bà là cái thá gì chứ? Ban đầu tôi đã nói là nên gặp riêng rồi, bà già chết tiệt, làm lãng phí thời gian của tôi!

Sau đó thì Tào Quỳnh Doanh còn định mắng thằng con thêm một chút nhưng Vi Tuyến đã quay lại, ngay lập tức Tào Thịnh đã khôi phục trạng thái nam sinh “ngoan ngoãn” của mình.

Vi Tuyến nhìn hai mẹ con họ, lại nói:

- Nghiên Nghiên bây giờ hai đứa vẫn chưa hẹn hò xong, nếu bà muốn đợi thì cứ ngồi đợi, cứ tự nhiên.

- Được, tôi sẽ đợi Nghiên Nghiên vậy, đợi gần hai mươi năm tôi còn đợi được, huống chi là vài phút chứ.

[…]

Sau đó thì Tào Quỳnh Doanh và Tào Thịnh đã ở lại Uông gia chờ từ buổi chiều đến gần khuya thì Doãn Hân Nghiên và Uông Mạc mới về.

Lúc Doãn Hân Nghiên nghe Uông Lục Chi nói rằng bà ta vẫn ở trong nhà thì cô cũng chỉ nhíu mày, người phụ nữ này chắc chắn đang có âm mưu gì đó.

Nghĩ đến đây, cô liền dang hai tay về phía của chồng mình, Uông Mạc tuy chưa hiểu gì nhưng vẫn ôm cô lên, Doãn Hân Nghiên liền gục lên vai anh, nói:

- Nói với họ là em mệt nên ngủ rồi, bảo họ về đi.

Uông Mạc nghe xong cũng chỉ biết mỉm cười cưng chiều, quả nhiên là vợ anh có khác, rất biết cách khiến người khác cảm thấy đau đớn. Bàn tay của Uông Mạc đặt lên lưng cô, lại nói:

- Vậy em có cần anh xử lý họ không?

Doãn Hân Nghiên ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào cổ anh, hôn lên cổ anh một cái, lại nói:

- Phải nhanh lên, còn bồi em đi ngủ nữa.

- Được. Sẽ nhanh chóng lên với em.

Uông Lục Chi ở bên cạnh cảm thấy bản thân tự nhiên biết phát sáng trong đêm luôn, so với cái đèn đường ngoài kia thì cô ấy có khi còn sáng hơn rất nhiều.

Nhưng!

Nhưng mà có vẻ như tình hình hiện tại rất tốt, nếu nó cứ tiếp tục phát triển thì sớm thôi, Uông Lục Chi sẽ có cháu gái, nhà họ Uông sẽ có thêm thành viên! Chỉ mới nghĩ đến đó thôi là cơm tró này… Uông Lục Chi xin phép ăn thêm trăm bát nữa cũng được!

Ôm vợ đi vào nhà, Tào Quỳnh Doanh vừa nhìn thấy con gái “yêu” và con rể “quý” thì liền đứng dậy, còn muốn gọi tên cô một cách trìu mến nhưng Uông Mạc đã lạnh nhạt nói:

- Ngại quá, Nghiên Nghiên ngủ mất rồi, tôi đưa cô ấy lên phòng trước.

Nói xong thì Uông Mạc cũng không cho phép hai mẹ con kia nói câu nào, trực tiếp ôm vợ đi phòng rồi để cho vợ ngủ.



Nhưng khi anh đặt cô xuống giường thì cô lại ôm lấy cổ anh, hai chân cũng kẹp lấy hông của anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói:

- Em đợi anh đến bồi em đó… Ông xã~

Uông Mạc cũng nhẹ nhàng cọ mũi mình lên mũi cô, sau đó là hôn lên môi của cô, nói:

- Tiểu yêu tinh, ở hồ bơi vẫn chưa thỏa mãn em sao?

Doãn Hân Nghiên lại phì cười, sau đó còn cố ý hôn lên cổ anh, khiến cho yết hầu của anh phải liên tục di chuyển lên xuống, còn cười nói:

- Em nghĩ… Người không đủ là anh đó… Ông xã ~

- Anh sẽ xử lý nhanh thôi!

Trước khi rời đi thì anh còn không quên hôn cô thêm một cái rồi mới đi xuống dưới nhà. Doãn Hân Nghiên ở trên giường cũng đưa tay chạm lên môi mình rồi mỉm cười, sau đó cô cũng nằm dang tay ra, lại vô thức cười, nhỏ giọng nói:

- Ai nói yêu quân nhân thì khô khan chứ? Rõ ràng là một chú cún to xác vừa ngoan vừa dễ bảo.

[…]

Còn Uông Mạc bây giờ phải nhanh chóng xử lý những kẻ quấy rối ở dưới nhà, để anh còn phải đi lên phòng bồi vợ đi ngủ nữa chứ.

Nghĩ đến chuyện hai kẻ này đang phá đám thời gian quý báu của anh ở bên cạnh vợ thì anh đã rất tức giận, hiển nhiên là cũng không thể nào vui nổi rồi, sắc mặt cũng thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Uông Lục Chi nhìn anh trai cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu ngao ngán ở trong lòng, thầm nghĩ: “Gần vợ và xa vợ có khác, vừa rồi còn là anh quân nhân dịu dàng ấm áp, bây giờ biến thành đại ác ma luôn rồi, hai kẻ xấu số kia… Tới số rồi!”

Lúc này Uông Mạc cũng ngồi xuống ghế sofa, lại nhìn chằm chằm vào Tào Quỳnh Doanh, nói:

- Nghe nói rằng phu nhân đây là mẹ ruột của Nghiên Nghiên?

- Đúng vậy, đúng vậy…

- Vậy, sinh nhật của Nghiên Nghiên là ngày mấy? Cô ấy mang nhóm máu gì? Cô ấy thích ăn cái gì? Dị ứng muốn nào? Thích nhất là làm gì khi rảnh rỗi, hay đơn giản là… Tên ở nhà của cô ấy là gì?

Đừng nói Tào Quỳnh Doanh đứng hình, ngay cả Uông Lục Chi ở bên cạnh cũng há hốc. Ngày sinh và nhóm máu thì có thể cho là dễ đi, nhưng mà… Tên ở nhà á? Chị dâu có tên ở nhà luôn hả? Hình như cô ấy cũng không biết á nha.

- Chuyện đó… Cũng lâu rồi nên là tôi cũng không…

- À, vậy thì chắc Nghiên Nghiên cũng không nhớ phu nhân là ai đâu. Hơn nữa… Cô ấy cũng có mẹ rồi, mẹ vợ hiện tại của tôi rất tốt, chắc hẳn cha vợ và Nghiên Nghiên cũng không có ý định đổi người đâu.

- Nhưng tôi mới là mẹ ruột của Nghiên Nghiên, là người đã mang thai chín tháng mười ngày sinh ra Nghiên Nghiên, tôi mới là…

*RẦM* còn chưa để Tào Quỳnh Doanh nói hết thì Uông Mạc điên tiết lên đập tay lên bàn, ánh mắt chứa đựng rất nhiều sát khí, khó chịu ra mặt, nói:

- Những gì bà đã làm với Nghiên Nghiên… Chắc hẳn bà phải là người biết rõ chứ? Đừng làm phiền Nghiên Nghiên nữa, nếu không… Đừng trách tôi độc ác! Biết chưa!

#Yu~
Chương trước Chương tiếp