Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 77: Kẻ thù của kẻ thù là bạn
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Doãn Hân Nghiên, tên khốn Uông Tráng đã bắt đầu dàn dựng kế hoạch để Đổng Ninh rơi vào tai nạn y tế, giết người mà không cần phải chịu tội dưới pháp luật.
Một kẻ có tâm địa độc ác, lại còn là quân nhân thì đúng là làm xấu mặt của quân nhân mà!
Còn Uông Mạc sau khi giúp đỡ Đổng Ninh, đưa cô ta đến một bệnh viện quân y thì cũng chỉ biết lắc đầu, người phụ nữ này ở kiếp trước đã từng hại vợ anh một lần, bây giờ anh có nên đánh vài cái cho hả giận không nhỉ?
Cơ mà, dù sao thì hiện tại vợ anh cũng vẫn còn cần lợi dụng Đổng Ninh, nên thôi anh cũng không nên làm gì khiến vợ buồn.
Quay lại chỗ của Doãn Hân Nghiên, ngay khi bác sĩ thông báo rằng Đổng Ninh đã không qua khỏi thì Uông Tráng đã ngay lập tức nói với bệnh viện là hãy thiêu xác của cô ta đi, vì trước kia Đổng Ninh từng nói rằng rất thích biển nên là hắn ta hi vọng sẽ có thể đưa tro cốt của Đổng Ninh đến biển, từ nay về sau cũng không còn vương vấn gì ở thế tục nữa.
Nếu là người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Uông Tráng thật sự là một người đàn ông quá tốt, dù rằng hai người chưa kết hôn nhưng đã lo lắng cho Đổng Ninh như thế rồi, chỉ đáng tiếc bọn họ có duyên không phận, hiển nhiên là họ còn cảm thấy Uông Tráng rất đáng thương.
Nhưng Vi Tuyến lúc này liền nói:
- Không được! Hiện tại Đổng Ninh vẫn chưa gả vào Uông gia, trước tiên phải báo với cha mẹ của cô ấy đã chứ.
Nghe đến đây thì Uông Tráng liền giật mình, thật ra thì Đổng Ninh hoàn toàn không có cha mẹ nào cả, tất cả những gì mà cô ta nói trước kia đều là giả mà thôi, ngay cả cha mẹ cũng chỉ là thuê người lạ giả dạng để thuận lợi gả vào Uông gia.
Uông Tráng liền nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ, con nghĩ chúng ta vẫn nên giấu gia đình của Ninh Nhi một thời gian đi. Cha mẹ của cô ấy đã lớn tuổi rồi, lỡ như mà họ…
- Con nói gì vậy hả? Con gái của họ mất rồi, bây giờ không nói thì đợi tới khi nào? Uông Tráng, con mau gọi cho cha mẹ Đổng Ninh đến đi!
Thấy rằng Uông Tráng đã sắp không thể giải thích rồi thì Doãn Hân Nghiên mới nhìn mẹ chồng của mình, nhỏ giọng nói:
- Mẹ đừng la em ấy nữa, con nghĩ là hiện tại Uông Tráng vẫn còn đau lòng vì sự ra đi quá bất ngờ của Đổng Ninh. Trước mắt cứ để em ấy bình tĩnh đã, chúng ta cũng đừng quấy rầy em ấy nữa.
Uông Mạc nghe vợ mình nói thế cũng gật đầu phụ họa, tuy Vi Tuyến không hiểu tại sao con dâu ngoan lại nói giúp Uông Tráng, nhưng bà ấy cũng gật đầu. Sau khi dặn dò Uông Tráng vài câu thì mọi người cũng rời đi.
Lúc cha mẹ rời đi thì Uông Tráng mới lau đi nước mắt, gương mặt cũng trở nên nhăn nhó khó chịu, nhìn thẳng vào bác sĩ, nói:
- Xác của cô ta đâu rồi?
- Ở bên trong ạ. Thiếu tá… Anh muốn…
- Hỏa thiêu đi, càng sớm càng tốt, tốt nhất là đừng nên để ai biết.
Nói xong Uông Tráng cũng không hề quay lại xác nhận xem thi thể kia có phải là Đổng Ninh hay không, đối với hắn thì có lẽ bây giờ Đổng Ninh đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Mà đã là thứ không còn giá trị thì hắn cũng chẳng có lý do gì phải giữ lại.
Đến đây Uông Tráng liền lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó, còn cười nói:
- Anh đã xử lý xong mụ điên đó rồi. Vậy bây giờ em cũng nên xử lý nốt “thứ đó” đi chứ.
- [Được thôi!]
Sau khi nghe điện thoại xong Uông Tráng còn nắm chặt điện thoại trong tay, trên mặt không giấu nổi sự vui mừng, thậm chí là còn phải bật cười lớn nữa kìa, trông dáng vẻ sảng khoái đó thì ai nói Uông Tráng vừa mới mất vợ mất con chứ?
[…]
Ở trong phòng bệnh tại bệnh viện quân y, Đổng Ninh đã được người của Uông Mạc cho xem một camera quay lại trạng thái của Uông Tráng, cô ta vừa xem vừa cười nhạt, còn nhìn sang Doãn Hân Nghiên đang ngồi ở bên cạnh, nói:
- Cô thấy thế nào? Đây chính là con người thật của người mà cô nghĩ ngu ngốc đó.
- Cô muốn xem thứ này thôi sao?
- Đúng vậy, nói sao đi nữa thì cô cũng từng xem tôi là kẻ thù, bây giờ cô đã xác nhận rõ… Ai mới là kẻ thù của mình chưa?
Đổng Ninh chỉ nhìn chằm chằm đoạn video giám sát, bàn tay cũng siết chặt. Mặc dù mục đích ban đầu của Đổng Ninh là vinh hoa phú quý, nhưng cô ta hoàn toàn không có ác ý với Uông Tráng, thậm chí là còn rung động với hắn ta nữa kìa.
Nhưng ai mà có ngờ, từ đầu đến cuối chỉ là Đổng Ninh bị lợi dụng mà không biết gì cả, cô cho rằng Uông Tráng ngu ngốc, nhưng hóa ra hắn ta còn ranh ma hơn cô ta nghĩ rất nhiều.
- Vậy giờ cô muốn tôi làm gì?
- Chúng ta hợp tác, đợi khi xử lý xong Uông Tráng, tôi sẽ đưa cô sang nước ngoài, thay danh đổi phận, bình an sống cuộc sống mà cô luôn mong ước.
#Yu~
Một kẻ có tâm địa độc ác, lại còn là quân nhân thì đúng là làm xấu mặt của quân nhân mà!
Còn Uông Mạc sau khi giúp đỡ Đổng Ninh, đưa cô ta đến một bệnh viện quân y thì cũng chỉ biết lắc đầu, người phụ nữ này ở kiếp trước đã từng hại vợ anh một lần, bây giờ anh có nên đánh vài cái cho hả giận không nhỉ?
Cơ mà, dù sao thì hiện tại vợ anh cũng vẫn còn cần lợi dụng Đổng Ninh, nên thôi anh cũng không nên làm gì khiến vợ buồn.
Quay lại chỗ của Doãn Hân Nghiên, ngay khi bác sĩ thông báo rằng Đổng Ninh đã không qua khỏi thì Uông Tráng đã ngay lập tức nói với bệnh viện là hãy thiêu xác của cô ta đi, vì trước kia Đổng Ninh từng nói rằng rất thích biển nên là hắn ta hi vọng sẽ có thể đưa tro cốt của Đổng Ninh đến biển, từ nay về sau cũng không còn vương vấn gì ở thế tục nữa.
Nếu là người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng Uông Tráng thật sự là một người đàn ông quá tốt, dù rằng hai người chưa kết hôn nhưng đã lo lắng cho Đổng Ninh như thế rồi, chỉ đáng tiếc bọn họ có duyên không phận, hiển nhiên là họ còn cảm thấy Uông Tráng rất đáng thương.
Nhưng Vi Tuyến lúc này liền nói:
- Không được! Hiện tại Đổng Ninh vẫn chưa gả vào Uông gia, trước tiên phải báo với cha mẹ của cô ấy đã chứ.
Nghe đến đây thì Uông Tráng liền giật mình, thật ra thì Đổng Ninh hoàn toàn không có cha mẹ nào cả, tất cả những gì mà cô ta nói trước kia đều là giả mà thôi, ngay cả cha mẹ cũng chỉ là thuê người lạ giả dạng để thuận lợi gả vào Uông gia.
Uông Tráng liền nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ, con nghĩ chúng ta vẫn nên giấu gia đình của Ninh Nhi một thời gian đi. Cha mẹ của cô ấy đã lớn tuổi rồi, lỡ như mà họ…
- Con nói gì vậy hả? Con gái của họ mất rồi, bây giờ không nói thì đợi tới khi nào? Uông Tráng, con mau gọi cho cha mẹ Đổng Ninh đến đi!
Thấy rằng Uông Tráng đã sắp không thể giải thích rồi thì Doãn Hân Nghiên mới nhìn mẹ chồng của mình, nhỏ giọng nói:
- Mẹ đừng la em ấy nữa, con nghĩ là hiện tại Uông Tráng vẫn còn đau lòng vì sự ra đi quá bất ngờ của Đổng Ninh. Trước mắt cứ để em ấy bình tĩnh đã, chúng ta cũng đừng quấy rầy em ấy nữa.
Uông Mạc nghe vợ mình nói thế cũng gật đầu phụ họa, tuy Vi Tuyến không hiểu tại sao con dâu ngoan lại nói giúp Uông Tráng, nhưng bà ấy cũng gật đầu. Sau khi dặn dò Uông Tráng vài câu thì mọi người cũng rời đi.
Lúc cha mẹ rời đi thì Uông Tráng mới lau đi nước mắt, gương mặt cũng trở nên nhăn nhó khó chịu, nhìn thẳng vào bác sĩ, nói:
- Xác của cô ta đâu rồi?
- Ở bên trong ạ. Thiếu tá… Anh muốn…
- Hỏa thiêu đi, càng sớm càng tốt, tốt nhất là đừng nên để ai biết.
Nói xong Uông Tráng cũng không hề quay lại xác nhận xem thi thể kia có phải là Đổng Ninh hay không, đối với hắn thì có lẽ bây giờ Đổng Ninh đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Mà đã là thứ không còn giá trị thì hắn cũng chẳng có lý do gì phải giữ lại.
Đến đây Uông Tráng liền lấy điện thoại ra gọi cho một người nào đó, còn cười nói:
- Anh đã xử lý xong mụ điên đó rồi. Vậy bây giờ em cũng nên xử lý nốt “thứ đó” đi chứ.
- [Được thôi!]
Sau khi nghe điện thoại xong Uông Tráng còn nắm chặt điện thoại trong tay, trên mặt không giấu nổi sự vui mừng, thậm chí là còn phải bật cười lớn nữa kìa, trông dáng vẻ sảng khoái đó thì ai nói Uông Tráng vừa mới mất vợ mất con chứ?
[…]
Ở trong phòng bệnh tại bệnh viện quân y, Đổng Ninh đã được người của Uông Mạc cho xem một camera quay lại trạng thái của Uông Tráng, cô ta vừa xem vừa cười nhạt, còn nhìn sang Doãn Hân Nghiên đang ngồi ở bên cạnh, nói:
- Cô thấy thế nào? Đây chính là con người thật của người mà cô nghĩ ngu ngốc đó.
- Cô muốn xem thứ này thôi sao?
- Đúng vậy, nói sao đi nữa thì cô cũng từng xem tôi là kẻ thù, bây giờ cô đã xác nhận rõ… Ai mới là kẻ thù của mình chưa?
Đổng Ninh chỉ nhìn chằm chằm đoạn video giám sát, bàn tay cũng siết chặt. Mặc dù mục đích ban đầu của Đổng Ninh là vinh hoa phú quý, nhưng cô ta hoàn toàn không có ác ý với Uông Tráng, thậm chí là còn rung động với hắn ta nữa kìa.
Nhưng ai mà có ngờ, từ đầu đến cuối chỉ là Đổng Ninh bị lợi dụng mà không biết gì cả, cô cho rằng Uông Tráng ngu ngốc, nhưng hóa ra hắn ta còn ranh ma hơn cô ta nghĩ rất nhiều.
- Vậy giờ cô muốn tôi làm gì?
- Chúng ta hợp tác, đợi khi xử lý xong Uông Tráng, tôi sẽ đưa cô sang nước ngoài, thay danh đổi phận, bình an sống cuộc sống mà cô luôn mong ước.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương