Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 8: Người ta mê con gái
Mặc dù Doãn Hân Nghiên rất muốn vạch trần lời nói dối đó nhưng mà cô không nỡ, cuối cùng cô cũng chỉ lấy một cốc nước rồi quay lưng chuẩn bị về phòng.
Trước khi rời đi cô còn nói:
- Nếu dì muốn ăn thì nhờ người đi mua là được rồi, cần gì cực khổ như vậy chứ.
Văn Lang Hoa cũng chỉ mỉm cười, sau đó nói:
- Tự làm ở nhà sẽ yên tâm hơn. À... Cái đó... Con có muốn ăn cùng không? Vừa hay dì mới hấp xong vài cái nè.
Doãn Hân Nghiên nhìn hai người họ, nhìn ánh mắt của họ chữa đựng đầy ngôi sao lấp lánh và chờ đợi cô đồng ý. Hiển nhiên thì cô cũng không phụ lòng của họ nên đã gật đầu.
Ba người ngồi lại bàn nhưng chỉ có một mình Doãn Hân Nghiên là cầm bánh bao, hai người họ thì ngồi ở phía đối diện và đưa mắt nhìn cô, tựa như là muốn chờ mong vào cảm nhận của cô vậy. Lúc này Doãn Hân Nghiên cũng ăn thử một chút, nhưng cô không hề có phản ứng gì, cảm thấy cô đang không hài lòng nên Văn Lang Hoa cũng chỉ cười gượng gạo nói:
- Cái đó là dì làm... Nên có thể sẽ không ngon như bình thường con ăn... Nếu như không ngon thì đừng miễn cưỡng, con cứ nhả ra là được.
- Không sao. Cũng không phải tệ đến mức không ăn được.
Nói xong Doãn Hân Nghiên vẫn tiếp tục ăn, tuy rằng so với bánh bao mà cô thích ăn thì nó rất khác biệt, nhưng quả thật thì cũng không tồi, hơn nữa đây là tấm lòng của dì và Doãn Vĩ Nghiêm, cô cũng không thể khiến họ tổn thương được.
Nhưng lúc này Doãn Vĩ Nghiêm mới chú ý đến cặp kính của cô, nửa đêm nửa hôm mà cô còn mang kính thì chắc là không phải vừa mới tỉnh giấc đâu nhỉ?
- Chị... Không ngủ được sao? Hay là phòng có bụi? Hay để em dọn dẹp cho chị nha?
- Không cần, chỉ là có chút việc riêng thôi. Hơn nữa... Phòng của nữ nhân, nam nhân không được vào, em không biết sao?
Doãn Vĩ Nghiêm có hơi ngượng ngùng, đương nhiên là cậu ấy biết, nhưng vì cậu ấy sợ phòng ốc không sạch sẽ khiến cho chị gái không vui, lỡ như chị gái lại bỏ đi thì phải làm sao? Cho nên mới quên mất mình là nam nhân, còn chị gái là thiếu nữ chưa chồng.
- Em xin lỗi.
- Không cần xin lỗi, đều là người một nhà cả mà.
Sau khi Doãn Hân Nghiên ăn xong thì cô cũng cảm ơn Văn Lang Hoa rồi đi lên phòng, lúc này bà ấy mới nhìn con trai, nói:
- Vĩ Nghiêm, con thích chị gái như vậy sao?
- Thích lắm ạ, chị Nghiên Nghiên vừa đẹp, vừa giỏi, lại còn rất tốt nữa... Ở trong trường ai cũng có anh trai, chỉ có con là có chị gái, nên họ cũng ganh tị với con lắm.
Văn Lang Hoa cũng nhận ra, từ sau khi Doãn Hân Nghiên quay trở về từ nhà của Chu Băng Thanh thì đã thay đổi rất nhiều, chỉ là bà ấy không biết sự thay đổi của cô là thật sự muốn hàn gắn tình cảm gia đình, hay chỉ đơn thuần là muốn diễn cho tròn vai thôi.
- Mẹ, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi, chỗ này để con dọn là được rồi.
Văn Lang Hoa cũng gật đầu, thật ra bà ấy cũng rất thích Doãn Hân Nghiên, ban đầu thì bà ấy không biết Doãn Anh Sơn có con gái riêng, theo người mai mối thì họ chỉ nói rằng Doãn Anh Sơn đã từng ly hôn thôi. Lần đầu gặp nhau thì ông ấy cũng không đưa con gái đến, thay vào đó lại lạnh lùng nói:
- Tôi có con riêng, chúng ta không hợp đâu.
Hiển nhiên là Văn Lang Hoa cũng thấy bà ấy và Doãn Anh Sơn không hợp, một người cộc cằn như vậy làm sao mà hợp với bà ấy chứ. Nhưng sau đó, một đứa nhỏ đáng yêu chỉ mới có mấy tháng tuổi đã được bế đến, con bé vừa thấy cha liền ôm chặt lấy cha làm nũng.
Kể từ giây phút nhìn thấy Doãn Hân Nghiên, trong lòng của Văn Lang Hoa đã muốn bảo vệ cô con gái này đến hết đời. Hiển nhiên sau đó bà ấy cũng đã cố ý nói ra hết quan điểm của mình cho cha mẹ và Doãn Anh Sơn, ban đầu cha mẹ của bà ấy còn cho rằng con gái điên rồi, nhưng lúc họ thấy Doãn Hân Nghiên thì cũng u mê y chang con gái họ.
Khoảng vài tháng sau, hôn lẽ của Văn Lang Hoa và Doãn Anh Sơn cũng đã được cử hành. Sau đó bà ấy cũng mang thai và sinh ra Doãn Vĩ Nghiêm.
Nhưng rồi sau đó thì bà ấy đi xem bói và quyết định không sinh nữa.
Bởi bà ấy thích con gái muốn có em gái để làm bạn với Doãn Hân Nghiên, nhưng ai mà có ngờ bà thầy bói lại phán:
- Số mệnh của quý phu nhân vượng phu ích tử, sinh con nhất định sẽ mang mệnh cách thiên long, là những đứa con trai của trời.
Tới đó thôi, chỉ vậy thôi là Văn Lang Hoa quyết định sẽ không sinh nữa. Người ta mê con gái mà bắt người ta đẻ con trai là sao!
Tuy là thế nhưng chưa lần nào Văn Lang Hoa hết thương Doãn Hân Nghiên, cho dù trong lòng của cô chưa từng xem bà ấy là mẹ, nhưng tình mẹ bao la vẫn sẽ luôn ủng hộ cô.
Mãi mãi vẫn là hậu phương ủng hộ con gái.
Trước khi rời đi cô còn nói:
- Nếu dì muốn ăn thì nhờ người đi mua là được rồi, cần gì cực khổ như vậy chứ.
Văn Lang Hoa cũng chỉ mỉm cười, sau đó nói:
- Tự làm ở nhà sẽ yên tâm hơn. À... Cái đó... Con có muốn ăn cùng không? Vừa hay dì mới hấp xong vài cái nè.
Doãn Hân Nghiên nhìn hai người họ, nhìn ánh mắt của họ chữa đựng đầy ngôi sao lấp lánh và chờ đợi cô đồng ý. Hiển nhiên thì cô cũng không phụ lòng của họ nên đã gật đầu.
Ba người ngồi lại bàn nhưng chỉ có một mình Doãn Hân Nghiên là cầm bánh bao, hai người họ thì ngồi ở phía đối diện và đưa mắt nhìn cô, tựa như là muốn chờ mong vào cảm nhận của cô vậy. Lúc này Doãn Hân Nghiên cũng ăn thử một chút, nhưng cô không hề có phản ứng gì, cảm thấy cô đang không hài lòng nên Văn Lang Hoa cũng chỉ cười gượng gạo nói:
- Cái đó là dì làm... Nên có thể sẽ không ngon như bình thường con ăn... Nếu như không ngon thì đừng miễn cưỡng, con cứ nhả ra là được.
- Không sao. Cũng không phải tệ đến mức không ăn được.
Nói xong Doãn Hân Nghiên vẫn tiếp tục ăn, tuy rằng so với bánh bao mà cô thích ăn thì nó rất khác biệt, nhưng quả thật thì cũng không tồi, hơn nữa đây là tấm lòng của dì và Doãn Vĩ Nghiêm, cô cũng không thể khiến họ tổn thương được.
Nhưng lúc này Doãn Vĩ Nghiêm mới chú ý đến cặp kính của cô, nửa đêm nửa hôm mà cô còn mang kính thì chắc là không phải vừa mới tỉnh giấc đâu nhỉ?
- Chị... Không ngủ được sao? Hay là phòng có bụi? Hay để em dọn dẹp cho chị nha?
- Không cần, chỉ là có chút việc riêng thôi. Hơn nữa... Phòng của nữ nhân, nam nhân không được vào, em không biết sao?
Doãn Vĩ Nghiêm có hơi ngượng ngùng, đương nhiên là cậu ấy biết, nhưng vì cậu ấy sợ phòng ốc không sạch sẽ khiến cho chị gái không vui, lỡ như chị gái lại bỏ đi thì phải làm sao? Cho nên mới quên mất mình là nam nhân, còn chị gái là thiếu nữ chưa chồng.
- Em xin lỗi.
- Không cần xin lỗi, đều là người một nhà cả mà.
Sau khi Doãn Hân Nghiên ăn xong thì cô cũng cảm ơn Văn Lang Hoa rồi đi lên phòng, lúc này bà ấy mới nhìn con trai, nói:
- Vĩ Nghiêm, con thích chị gái như vậy sao?
- Thích lắm ạ, chị Nghiên Nghiên vừa đẹp, vừa giỏi, lại còn rất tốt nữa... Ở trong trường ai cũng có anh trai, chỉ có con là có chị gái, nên họ cũng ganh tị với con lắm.
Văn Lang Hoa cũng nhận ra, từ sau khi Doãn Hân Nghiên quay trở về từ nhà của Chu Băng Thanh thì đã thay đổi rất nhiều, chỉ là bà ấy không biết sự thay đổi của cô là thật sự muốn hàn gắn tình cảm gia đình, hay chỉ đơn thuần là muốn diễn cho tròn vai thôi.
- Mẹ, mẹ cũng đi nghỉ sớm đi, chỗ này để con dọn là được rồi.
Văn Lang Hoa cũng gật đầu, thật ra bà ấy cũng rất thích Doãn Hân Nghiên, ban đầu thì bà ấy không biết Doãn Anh Sơn có con gái riêng, theo người mai mối thì họ chỉ nói rằng Doãn Anh Sơn đã từng ly hôn thôi. Lần đầu gặp nhau thì ông ấy cũng không đưa con gái đến, thay vào đó lại lạnh lùng nói:
- Tôi có con riêng, chúng ta không hợp đâu.
Hiển nhiên là Văn Lang Hoa cũng thấy bà ấy và Doãn Anh Sơn không hợp, một người cộc cằn như vậy làm sao mà hợp với bà ấy chứ. Nhưng sau đó, một đứa nhỏ đáng yêu chỉ mới có mấy tháng tuổi đã được bế đến, con bé vừa thấy cha liền ôm chặt lấy cha làm nũng.
Kể từ giây phút nhìn thấy Doãn Hân Nghiên, trong lòng của Văn Lang Hoa đã muốn bảo vệ cô con gái này đến hết đời. Hiển nhiên sau đó bà ấy cũng đã cố ý nói ra hết quan điểm của mình cho cha mẹ và Doãn Anh Sơn, ban đầu cha mẹ của bà ấy còn cho rằng con gái điên rồi, nhưng lúc họ thấy Doãn Hân Nghiên thì cũng u mê y chang con gái họ.
Khoảng vài tháng sau, hôn lẽ của Văn Lang Hoa và Doãn Anh Sơn cũng đã được cử hành. Sau đó bà ấy cũng mang thai và sinh ra Doãn Vĩ Nghiêm.
Nhưng rồi sau đó thì bà ấy đi xem bói và quyết định không sinh nữa.
Bởi bà ấy thích con gái muốn có em gái để làm bạn với Doãn Hân Nghiên, nhưng ai mà có ngờ bà thầy bói lại phán:
- Số mệnh của quý phu nhân vượng phu ích tử, sinh con nhất định sẽ mang mệnh cách thiên long, là những đứa con trai của trời.
Tới đó thôi, chỉ vậy thôi là Văn Lang Hoa quyết định sẽ không sinh nữa. Người ta mê con gái mà bắt người ta đẻ con trai là sao!
Tuy là thế nhưng chưa lần nào Văn Lang Hoa hết thương Doãn Hân Nghiên, cho dù trong lòng của cô chưa từng xem bà ấy là mẹ, nhưng tình mẹ bao la vẫn sẽ luôn ủng hộ cô.
Mãi mãi vẫn là hậu phương ủng hộ con gái.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương