Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim
Chương 86: Ngoại Truyện
Kể từ khi Doãn Hân Nghiên sinh con xong thì mọi người chỉ tập trung vào cô chứ không phải đứa bé, thậm chí là còn bỏ bê đứa bé luôn mà.
Nhìn con trai bị ruồng bỏ mà Doãn Hân Nghiên cũng không biết nên khóc hay nên cười, mãi cho tới khi cô xuất viện về nhà, qua luôn một tháng rồi nhưng mà… Hình như nhà cô vẫn chưa có ý định đặt tên cho đứa bé nhỉ?
Cô đưa mắt nhìn anh chồng đang giúp cô gội đầu, nói:
- Ông xã, anh định đặt tên gì cho bảo bảo?
- Hả à… Bảo bảo ấy hả… Ừ, anh thấy tên đó cũng được đó, hay là cứ lấy tên Bảo Bảo đi.
Doãn Hân Nghiên nghe xong mà tỉnh ngang luôn, cái này là đang nói thật hay nói đùa vậy trời?
- Anh nói thật ấy hả?
- Ừ, Uông Bảo Bảo, nghe cũng hay mà.
- Uông Mạc, anh nghiêm túc chút đi chứ, nó là con trai anh đó.
Nghe đến đây thì Uông Mạc cũng chỉ bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm không cho cô nghe:
- Anh order con gái mà, có order con trai đâu.
- Anh lầm bầm gì vậy?
- Không có, anh chỉ đang nghĩ là không biết nên đặt tên gì cho con trai thôi.
Doãn Hân Nghiên nghe xong cũng chỉ biết cười, cô tin anh mới là lạ đó!
Cuối cùng, sau hơn một tháng chào đời thì bảo bảo nhà cô cũng đã có một cái tên, chính là Uông Việt Trạch.
Cái tên này mang ý nghĩa là một nguồn nước to lớn cho mọi người, cô hi vọng đứa con của có thể là một người mang lại sự tin tưởng cho tất cả những người mà nó muốn bảo vệ.
Hiển nhiên thì cái tên này là do cô đặt đó.
[…]
Sau hơn năm năm, cuối cùng thì em bé Việt Trạch của chúng ta cũng đã được năm tuổi, ban đầu thì Uông Mạc định là sẽ không sinh thêm, nhưng mà nhìn thằng con suốt ngày cứ cướp vợ của mình làm anh thấy ngứa mắt, nên anh và cô lại sinh thêm một bé.
Lần này thì đúng ý của anh rồi, Doãn Hân Nghiên đã hạ sinh một bé gái vô cùng xinh xắn, con bé năm nay cũng đã được gần hai tuổi và bắt đầu bập bẹ biết nói rồi, ít nhất là đã biết gọi Papa và Mama.
Và cô công chúa bé bỏng nhà Đô Đốc có tên là Uông Thư Nhiễm, với ý nghĩ là mềm mại và xinh đẹp, hiển nhiên đó cũng chính là tâm tình mà Uông Mạc đã dành cho con gái.
Tuy nhiên, thay vì con gái bám anh thì không!
Cả Việt Trạch và Thư Nhiễm đều bám lấy Doãn Hân Nghiên, phải nói rằng Uông Mạc tổn thương gấp năm lần!
[…]
Vào một hôm, Uông Mạc đang ở bên ngoài thì Doãn Hân Nghiên lại nhìn con gái, sau đó liền bĩu môi vì con gái chẳng giống mình gì cả, hoàn toàn giống hệt như bản sao thu nhỏ của Uông Mạc.
Không chỉ là Thư Nhiễm, ngay cả Việt Trạch cũng giống hệt như anh, phải nói rằng ba cha con nhà này như một khuôn đúc ra, cho dù có đem đi kiểm tra huyết thống cũng bị đuổi về.
- Nhiễm Nhiễm, con với mẹ cùng gọi papa xem ai gọi được papa có được không?
Cô bé Uông Thư Nhiễm lại nhìn mẹ, nhưng rồi lại trực tiếp ôm lấy mẹ rồi nhắm mắt đi ngủ.
Cho tới khi Uông Mạc về phòng thì đã thấy con trai bên trái, con gái bên phải, hai bên đều bị chiếm hết, anh chỉ đành lủi thủi nằm vào góc tường, tự ôm lấy cô đơn và đi ngủ thôi.
[…]
Năm Uông Việt Trạch bảy tuổi và đã vào lớp một, Uông Thư Nhiễm bốn tuổi đang ngồi ở nhà cùng với mẹ ăn hoa quả, cô lại nhìn con gái, vui vẻ nói:
- Bé cưng à, hết hoa quả rồi, con papa lấy thêm đi, con mà gọi thì chắc chắn papa sẽ trả lời ngay đó.
Đến đây thì Uông Thư Nhiễm cũng ở ngoài phòng khách mà kêu lớn với gương mặt cực kỳ tự tin.
- Pá pà! Pá pà! Pá pà!
Nhưng rồi không ai trả lời cả, gương mặt đang kiêu ngạo của con bé liền cứng đờ, sau đó lại gọi lớn:
- Papaa!
Cơ mà cho dù con bé có kêu đến khan giọng thì Uông Mạc cũng không nghe thấy, cũng không có tiếng trả lời lại.
Đến đây Doãn Hân Nghiên liền nghiêng đầu, gọi:
- Ông xã ~
Còn chưa đến ba giây thì Uông Mạc ở trên thư phòng cũng nhanh chóng nói vọng ra:
- Ơi! Anh đây!
Sau đó anh còn tức tốc chạy xuống nhà xem có chuyện gì, nhưng khi anh xuống nhà cũng chỉ thấy con gái đang mếu máo, còn vợ anh thì cười như được mùa.
Gương mặt anh hoàn toàn hoang mang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cuối cùng là anh đành phải dỗ dành con gái, nhưng đã bị con gái ngó lơ, trực tiếp nhảy xuống khỏi vòng tay của anh, đi tìm anh trai để an ủi.
Uông Mạc cũng ngơ ra, anh nhìn cô nhưng Doãn Hân Nghiên chỉ phì cười, nói:
- Ông xã, xem ra thì anh sắp bị con gái cho ra rìa rồi.
- Nhưng… Tại sao?
- Cái đó em hổng có biết à nha.
Sau đó… À làm gì có sau đó chứ.
Mấy ngày tiếp theo thì Uông Mạc vẫn bị còn gái ngó lơ, trực tiếp mặc kệ anh mà chỉ đi tìm anh trai thôi.
Uông Mạc lúc đó vẫn còn ngơ ngác.
Ủa? Anh đã làm gì sai?
Ủa? Sao con gái bỏ rơi mình?
Ủa? Anh có tội tình gì chứ?
Ủa? Là sao?
[HOÀN TRUYỆN]
#Yu~
Nhìn con trai bị ruồng bỏ mà Doãn Hân Nghiên cũng không biết nên khóc hay nên cười, mãi cho tới khi cô xuất viện về nhà, qua luôn một tháng rồi nhưng mà… Hình như nhà cô vẫn chưa có ý định đặt tên cho đứa bé nhỉ?
Cô đưa mắt nhìn anh chồng đang giúp cô gội đầu, nói:
- Ông xã, anh định đặt tên gì cho bảo bảo?
- Hả à… Bảo bảo ấy hả… Ừ, anh thấy tên đó cũng được đó, hay là cứ lấy tên Bảo Bảo đi.
Doãn Hân Nghiên nghe xong mà tỉnh ngang luôn, cái này là đang nói thật hay nói đùa vậy trời?
- Anh nói thật ấy hả?
- Ừ, Uông Bảo Bảo, nghe cũng hay mà.
- Uông Mạc, anh nghiêm túc chút đi chứ, nó là con trai anh đó.
Nghe đến đây thì Uông Mạc cũng chỉ bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm không cho cô nghe:
- Anh order con gái mà, có order con trai đâu.
- Anh lầm bầm gì vậy?
- Không có, anh chỉ đang nghĩ là không biết nên đặt tên gì cho con trai thôi.
Doãn Hân Nghiên nghe xong cũng chỉ biết cười, cô tin anh mới là lạ đó!
Cuối cùng, sau hơn một tháng chào đời thì bảo bảo nhà cô cũng đã có một cái tên, chính là Uông Việt Trạch.
Cái tên này mang ý nghĩa là một nguồn nước to lớn cho mọi người, cô hi vọng đứa con của có thể là một người mang lại sự tin tưởng cho tất cả những người mà nó muốn bảo vệ.
Hiển nhiên thì cái tên này là do cô đặt đó.
[…]
Sau hơn năm năm, cuối cùng thì em bé Việt Trạch của chúng ta cũng đã được năm tuổi, ban đầu thì Uông Mạc định là sẽ không sinh thêm, nhưng mà nhìn thằng con suốt ngày cứ cướp vợ của mình làm anh thấy ngứa mắt, nên anh và cô lại sinh thêm một bé.
Lần này thì đúng ý của anh rồi, Doãn Hân Nghiên đã hạ sinh một bé gái vô cùng xinh xắn, con bé năm nay cũng đã được gần hai tuổi và bắt đầu bập bẹ biết nói rồi, ít nhất là đã biết gọi Papa và Mama.
Và cô công chúa bé bỏng nhà Đô Đốc có tên là Uông Thư Nhiễm, với ý nghĩ là mềm mại và xinh đẹp, hiển nhiên đó cũng chính là tâm tình mà Uông Mạc đã dành cho con gái.
Tuy nhiên, thay vì con gái bám anh thì không!
Cả Việt Trạch và Thư Nhiễm đều bám lấy Doãn Hân Nghiên, phải nói rằng Uông Mạc tổn thương gấp năm lần!
[…]
Vào một hôm, Uông Mạc đang ở bên ngoài thì Doãn Hân Nghiên lại nhìn con gái, sau đó liền bĩu môi vì con gái chẳng giống mình gì cả, hoàn toàn giống hệt như bản sao thu nhỏ của Uông Mạc.
Không chỉ là Thư Nhiễm, ngay cả Việt Trạch cũng giống hệt như anh, phải nói rằng ba cha con nhà này như một khuôn đúc ra, cho dù có đem đi kiểm tra huyết thống cũng bị đuổi về.
- Nhiễm Nhiễm, con với mẹ cùng gọi papa xem ai gọi được papa có được không?
Cô bé Uông Thư Nhiễm lại nhìn mẹ, nhưng rồi lại trực tiếp ôm lấy mẹ rồi nhắm mắt đi ngủ.
Cho tới khi Uông Mạc về phòng thì đã thấy con trai bên trái, con gái bên phải, hai bên đều bị chiếm hết, anh chỉ đành lủi thủi nằm vào góc tường, tự ôm lấy cô đơn và đi ngủ thôi.
[…]
Năm Uông Việt Trạch bảy tuổi và đã vào lớp một, Uông Thư Nhiễm bốn tuổi đang ngồi ở nhà cùng với mẹ ăn hoa quả, cô lại nhìn con gái, vui vẻ nói:
- Bé cưng à, hết hoa quả rồi, con papa lấy thêm đi, con mà gọi thì chắc chắn papa sẽ trả lời ngay đó.
Đến đây thì Uông Thư Nhiễm cũng ở ngoài phòng khách mà kêu lớn với gương mặt cực kỳ tự tin.
- Pá pà! Pá pà! Pá pà!
Nhưng rồi không ai trả lời cả, gương mặt đang kiêu ngạo của con bé liền cứng đờ, sau đó lại gọi lớn:
- Papaa!
Cơ mà cho dù con bé có kêu đến khan giọng thì Uông Mạc cũng không nghe thấy, cũng không có tiếng trả lời lại.
Đến đây Doãn Hân Nghiên liền nghiêng đầu, gọi:
- Ông xã ~
Còn chưa đến ba giây thì Uông Mạc ở trên thư phòng cũng nhanh chóng nói vọng ra:
- Ơi! Anh đây!
Sau đó anh còn tức tốc chạy xuống nhà xem có chuyện gì, nhưng khi anh xuống nhà cũng chỉ thấy con gái đang mếu máo, còn vợ anh thì cười như được mùa.
Gương mặt anh hoàn toàn hoang mang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cuối cùng là anh đành phải dỗ dành con gái, nhưng đã bị con gái ngó lơ, trực tiếp nhảy xuống khỏi vòng tay của anh, đi tìm anh trai để an ủi.
Uông Mạc cũng ngơ ra, anh nhìn cô nhưng Doãn Hân Nghiên chỉ phì cười, nói:
- Ông xã, xem ra thì anh sắp bị con gái cho ra rìa rồi.
- Nhưng… Tại sao?
- Cái đó em hổng có biết à nha.
Sau đó… À làm gì có sau đó chứ.
Mấy ngày tiếp theo thì Uông Mạc vẫn bị còn gái ngó lơ, trực tiếp mặc kệ anh mà chỉ đi tìm anh trai thôi.
Uông Mạc lúc đó vẫn còn ngơ ngác.
Ủa? Anh đã làm gì sai?
Ủa? Sao con gái bỏ rơi mình?
Ủa? Anh có tội tình gì chứ?
Ủa? Là sao?
[HOÀN TRUYỆN]
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương