Quan Sơn Nguyệt

Chương 2: C2: Chương 2



Xếp chữ: Double

~ Đọc truyện để giải trí ~

CHƯƠNG 2

"A Trưng, chúng ta cứ đi như thế sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

Cái mông vẫn đau âm ỉ của Phương Tĩnh nhớ như in sáu mươi trượng phạt của Sầm Dạ Lan. Được nuông chiều từ bé mà nay phải ăn trái đắng, trong lòng tiểu quận vương cũng hơi sợ vị tướng quân mặt lạnh kia rồi.

Nguyên Trưng liếc hắn một cái, nói: "Ngươi sợ à?"

"... Ai – ai sợ?!" Phương Tĩnh ưỡn ngực, vô tình động tới vết thương trên mông, cậu thở hổn hển, "Tên họ Sầm này thật không phải người, gan to bằng trời, ngay cả ta... ngươi mà cũng dám đánh! Có giỏi thì chờ chúng ta quay lại giết chết hắn!"

Sắc mặt Nguyên Trưng cực khó coi, cười lạnh: "Sớm muộn gì hắn cũng phải khóc lóc cầu xin ta."

Nguyên Trưng luôn được nuông chiều nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng lần này phụ hoàng cam lòng vứt bỏ hắn tại nơi xa xôi hẻo lánh này, hơn nữa ở đây lại có Sầm Dạ Lan nổi trội hơn hắn về mọi mặt. Toàn thân hắn đều khó chịu, hận không thể trở về kinh đô ngay lập tức.


Phương Tĩnh thở dài, "Hi vọng cha ta cùng Mạnh đại nhân cầu xin hoàng thượng nhiều một chút để chúng ta sớm trở về. Ta không muốn ở cái chốn chết giẫm này thêm một khắc nào nữa."

Nguyên Trưng ngước mắt lên, những gì hắn thấy là đường phố rộng rãi, nhà cửa san sát nối tiếp nhau của Hãn thành, khác hẳn với chốn kinh đô phồn hoa diễm lệ xa xỉ. Hãn thành mang một dáng vẻ chất phác mà phóng khoáng, nơi nơi bách tính nhộn nhịp, ấm áp vui vẻ, vô cùng náo nhiệt.

Nguyên Trưng xiết chặt chén rượu trong tay, trầm mặc nhìn không nói một lời.

Phương Tĩnh đột nhiên nghiêng đầu, quan sát Nguyên Trưng một hồi mới ghé sát lại, ngạc nhiên nói: "A Trưng, hai ngày nay có vẻ ngươi không bị làm sao hết. Có lẽ nào Sầm Dạ Lan hạ thủ lưu tình?"

Mặt Nguyên Trưng không biến sắc nhìn Phương Tĩnh làm cậu ta cười cười mà xua tay đi: "...Ta, ta đang nói nhảm thôi."

Nguyên Trưng buồn bực, một hơi uống cạn sạch chén rượu. Bọn họ đang ở tửu lâu tốt nhất Hãn thành, nói là tốt nhất nhưng nhưng cũng chỉ là loại thường thường trong mắt đám công tôn quý tử con cháu thế gia này mà thôi.

Bọn họ ngồi tại phòng riêng, mơ hồ nghe thấy có tiếng người ngoài cửa. Thấy vài lời nói tới Sầm Dạ Lan, Nguyên Trưng cẩn thận lắng nghe, càng nghe sắc mặt hắn càng tối sầm lại. Tất cả đều là khen ngợi Sầm Dạ Lan thần dũng thế nào. Người nói, ở Bắc Cảnh này không biết có bao nhiêu cô nương muốn được gả cho Sầm Dạ Lan. Nếu không phải tướng quân từng nói không có tâm tư lập thất, e rằng ngưỡng cửa cũng không chịu nổi bước chân của bà mai ngày ngày tìm tới.

Phương Tĩnh bỗng bật cười một tiếng, ghé lại Nguyên Trưng, nói: "Ta chợt nhớ ra một chuyện, mười năm trước Sầm Dạ Lan vào kinh, nghe nói thánh thượng muốn giữ hắn ở lại kinh đô. Mấy người kia trong kinh thành nghe tin liền lập tức hành động, muốn tạo mối quan hệ với hắn. Có người... là ai đã tới nhỉ –"

Nguyên Trưng cau mày. Hắn ở hoàng cung lại chưa từng nghe qua những lời đồn thổi bóng gió này.

Lúc này có người khác tiếp lời nói: "Ta biết, là Khâm vương."

Khâm vương là thúc (chú) của Nguyên Trưng, một vị phong lưu vô độ, Nguyên Trưng cũng có chút qua lại với người thúc này.

Phương Tĩnh vỗ đùi, "Chính là ông ta. Khâm vương phủ nuôi rất nhiều mỹ nhân, xinh đẹp bậc nhất kinh thành," lại nói với Nguyên Trưng, "Lúc đó Khâm vương mời Sầm Dạ Lan tới dự tiệc. Hắn uống say rồi tạm nghỉ ở phủ Khâm vương, có một hồ cơ* bò lên giường hắn. Ai biết đúng lúc đó Sầm Dạ Lan tỉnh dậy, nghe nói lúc đó mặt mũi hắn trắng bệch, không quan tâm xiêm y vẫn còn lôi thôi mà chạy trối chết."

(*Hồ cơ: theo nghĩa nguyên bản thường chỉ những người phụ nữ nước ngoài từ phía bắc hoặc tây, đặc điểm nổi bật là có làn da trắng; ngày nay chỉ những cô gái tiếp bán rượu trong khách sạn (baidu). Có thể hiểu hồ cơ là những người phụ nữ ngoại quốc da trắng xinh đẹp di cư tới Trung Quốc.)

Nguyên Trưng không thể nào tưởng tượng ra dáng dấp ấy của Sầm Dạ Lan, cười nói: "Không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Sợ hãi như vậy phải chăng vì Sầm Dạ Lan không được?"


Phương Tĩnh ngập ngừng nói: "Khi đó cũng có người nói như vậy... cũng không biết có phải vậy không. Dù sao Sầm Dạ Lan cũng khó chơi, nhiều năm như vậy mà hắn đều không hứng thú tiền tài sắc đẹp, như tường đồng vách sắt ấy."

Nguyên Trưng nói: "Tường đồng vách sắt cái gì. Là người sẽ luôn có thất tình lục dục, không có ngoại lệ."

Khi bọn họ quay trở về mặt trời đã lặn về phía tây, lại chạm mặt với chính Sầm Dạ Lan.

Oan gia ngõ hẹp thật.

Âm thanh đùa giỡn ồn ào ban đầu lập tức im bặt, tất cả đồng loạt đứng sau lưng Nguyên Trưng, Phương Tĩnh cũng lui về sau nửa bước.

Sầm Dạ Lan lạnh nhạt quét qua hắn, mùi rượu nồng nặc. Y không chút cau mày, chuẩn bị bước qua.

Nguyên Trưng bỗng gọi một tiếng, "Sầm Dạ Lan."

Sầm Dạ Lan dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vị hoàng tử trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm mình. Hắn nói: "Xem ra Sầm tướng quân ở biên giới quá lâu nên quên sạch pháp chế lễ độ rồi."

Sầm Dạ Lan nhìn vào mắt hắn, không mặn không nhạt chào một cái, nói: "Thất điện hạ," dừng một chút, lại nói: "Gần đây trong thành không yên ổn, điện hạ không nên ra khỏi phủ quá thường xuyên."

Nguyên Trưng khoanh tay, cười nhạo nói: "Không phải Sầm Đại tướng quân rất uy phong lợi hại hay sao, bây giờ lại để bọn trộm cướp vào thành?"

Ra khỏi Hãn thành chính là Bắc Cảnh bao la rộng lớn. Tuy những năm gần đây không xảy ra chiến sự gì lớn, nhưng người Hồ ở phía bắc vẫn không ngừng quấy phá biên giới, vẫn thèm thuồng nhăm nhe vùng đất Đại Yến rộng lớn màu mỡ.


Sầm Dạ Lan bình tĩnh đáp: "Mạt tướng sẽ tra rõ chuyện này, điện hạ đừng lo."

Nguyên Trưng nhìn chằm chằm gương mặt như người chết kia một lúc, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước đi. Mãi tới khi bọn họ khuất dạng, Sầm Dạ Lan mới nói với phó tướng bên người, "Chuẩn bị ngựa."

Vị phó tướng không ưa nổi việc Nguyên Trưng mưu toan áp chế tướng quân của bọn họ, nói: "Cũng chỉ là loại miệng còn hôi sữa mà lại ở đây diễu võ dương oai, hắn biết cái gì –"

Sầm Dạ Lan không nhẹ giọng nhắc, "Tề Minh."

Tề Minh im miệng, dắt ngựa từ tay đầy tớ kéo đến trước mặt, nói, "Tướng quân, ngài không tức giận ư?"

Sầm Dạ Lan nói: "Chẳng qua là người trẻ không hiểu chuyện, ngươi tức giận vì bọn họ làm gì."

"Hành tung của người Hồ gần đây liên tục thay đổi bất thường, ngươi nên sắp xếp thêm người bí mật đi theo Nguyên Trưng đi."

"Vâng, tướng quân."


Chương trước Chương tiếp