Quan Sơn Nguyệt
Chương 30: Chương 30
Edit & Beta: Đòe
Sầm Diệc nói: “Lương thảo và vật tư trong nội thành Bắc Thương Quan chỉ được lưu trữ dựa theo luật cũ của những năm trước, trận chiến này nổ ra quá bất ngờ, ta không nghĩ rằng nó sẽ kéo dài đến tận bây giờ, hơn nữa —— “
Lúc Sầm Diệc nói những lời này, bên ngoài cửa tuyết đang rơi, trong phòng chỉ có y và Sầm Dạ Lan, Nguyên Trưng.
Sầm Diệc vốn là tới tìm Sầm Dạ Lan để bàn chuyện, nhưng y không nghĩ rằng Nguyên Trưng cũng sẽ ở đây, dáng vẻ lười biếng nằm trên giường nhỏ đọc sách, con Hải Đông Thanh hăng hái đậu trên khung gỗ, rất có khí thế.
Sầm Diệc bất ngờ mà liếc nhìn Nguyên Trưng, tính cách Sầm Dạ Lan lạnh lùng lại nghiêm khắc, rất không ưa kiểu thiếu niên hành xử lỗ mãng này.
Sau cùng thì Nguyên Trưng là dòng dõi của hoàng tộc, vị trí trong Đông cung vẫn để trống, nếu không phải vì Nguyên Trưng làm ra chuyện hoang đường, bằng với sự yêu thương chiều chuộng của hoàng đế, e rằng đã chuyển vào Đông cung từ lâu.
Sầm gia ngụ tại một nơi hẻo lánh, xưa nay không dính líu đến tranh đoạt trong triều, Sầm Dạ Lan tuân thủ nghiêm ngặt các gia quy nhà họ, tìm đủ lý do để tránh né Nguyên Trưng, nào có chuyện thân thiết như vậy?
Suy nghĩ một chút, ánh mắt Sầm Diệc đảo một vòng trên mặt Sầm Dạ Lan, đặt chén trà, tự hỏi liệu có phải vì uống trà hay không mà, đôi môi y lại thắm sắc hồng lạ thường.
Nguyên Trưng nói: “Hơn nữa cái gì?”
Sầm Diệc do dự một lúc, nói: “A Lan dẫn quân đi cứu viện, hiện tại lại bị mắc kẹt ở Bắc Thương Quan, cũng tiêu hao một lượng lớn, Bắc Thương Quan tuy là vùng trọng yếu, một thời gian dài mà không ai giúp chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi.”
Sầm Dạ Lan nói: “Diên Lặc nỗ lực trăm phương ngàn kế, chỉ sợ là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.”
Sầm Diệc thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đầu tiên hắn lợi dụng ta để dụ A Lan đến Bắc Thương Quan, sau đó chặn đứt mạch lương thảo, chiếm đoạt châu Hạc Sơn Bắc Thương Quan nhất, đẩy chúng ta vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.”
Sầm Dạ Lan không nói gì, Nguyên Trưng nhíu mày, nói: “Nếu là từ Hãn Châu vận chuyển lương thảo đến Bắc Thương —— “
“Nếu như Hãn Châu muốn vận chuyển lương thảo đến Bắc Thương, bất luận khoảng cách là bao xa, đều phải dựa vào lương thảo.
Đến lúc đó, chỉ sợ lương thảo còn chưa kịp tới nơi, đã bị Thư Đan chặn đường trước.”
“Hà Đông đâu?”
Sầm Diệc trầm ngâm nói: “Đan Châu ở Hà Đông...!Hà Đông bây giờ tự lo còn không xong, ta e rằng đợi đến lúc lương thảo tới—— “
Lời anh ta nói thật khó hiểu, Nguyên Trưng nhạy bén nắm bắt được ý, nhíu chặt mày, nói: “Tự biết trước sau, Tư Thiều Anh lại dám gây chuyện để trì hoãn thời cơ đại chiến?”
Sầm Diệc nói: “Điện hạ, biên giới của Đại Yến được chia thành bốn khu vực, bốn khu vực này tự kiềm hãm lẫn nhau, Hà Đông nếu như muốn can thiệp vào chiến sự của Bắc Cảnh, cần phải dâng tấu hỏi ý bệ hạ.”
Nguyên Trưng tức cười: “Chờ dâng được tấu lên, thì đám người Hồ kia đã đánh hết cổng này qua cổng khác rồi, còn chiến đấu cái gì nữa!”
“Gửi ngay một lá thư của ta đến Tư Thiều Anh ngay bây giờ.” Nguyên Trưng nói không chút do dự:“Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.”
Sầm Diệc nhìn về phía Sầm Dạ Lan, lại phát hiện Sầm Dạ Lan đang nhìn Nguyên Trưng, anh ta thu hồi tầm mắt, gật đầu, Sầm Diệc nói: “Vâng, điện hạ.”
Sầm Diệc đi rồi, Nguyên Trưng càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, không nhịn được nói: “Này mà là phá vỡ quy củ cái thá gì.”
Sầm Dạ Lan không quan tâm lắm, đây chính là tai họa mà nhiều năm qua Đại Yến gieo xuống cho phía biên giới.
Những năm đầu vì tự tôn của quân phòng ngự mà có ý phản nghịch, sau bao nhiêu năm dây dưa quấn quít, gốc rễ ngày càng sâu.
Hoàng đế không phải là không muốn thay đổi, mà là sợ rút dây động rừng, hơn nữa lại liên quan đến vấn đề quân sự, trời cao đất xa, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn.
Đặc biệt là những năm gần đây, Tư lão tướng quân của Hà Đông tuổi già sức yếu, ba người con trai đời sau thì thiên chất tầm thường, kém xa Bắc Cảnh.
Hà Đông sẽ không dễ dàng giúp đỡ bọn họ.
Sầm Dạ Lan nói: “Từ đầu, hoàng thượng và cha nuôi đã có ý định phá vỡ hiện trạng ở khu vực biên giới, nhưng không có tác dụng, sau đó thì cha nuôi hy sinh trên chiến trường, việc này cứ thế sống chết mặc bay.”
Nguyên Trưng ngồi khoanh chân, ném binh thư sang một bên, nói: “Bệnh dịch kéo dài và đám tệ nạn không thể được loại bỏ trong một thời gian ngắn, sau khi trở về kinh thành, ta sẽ lại đem chuyện này nói với cha ta.”
Sầm Dạ Lan liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng ừm một tiếng.
Nguyên Trưng nhìn Sầm Dạ Lan, giơ tay vẫy vãy con Hải Đông Thanh đang đậu trên khung giá, gọi: “Tiểu Sầm Tướng Quân.”
Hải Đông Thanh bay đến, thu cánh đậu lên cạnh khay trà nhỏ trong tay Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng nói với nó: “Chậc, tiểu Sầm Tướng Quân, ngươi nhìn xem, nào có ai được người ta giúp đỡ mà không thèm nói một câu cảm ơn như vậy nhỉ.”
Sầm Dạ Lan nghe hắn gọi một câu tiểu Sầm Tướng Quân, mặt không chút thay đổi nói: “Hải Đông Thanh vốn là loài một loài hoang dã ưa tự do, ngươi lại cầm tù nó ở một nơi chặt hẹp thế này.”
Nguyên Trưng cười khanh khách nói: “Ta chưa từng giam nhốt nó, ở trong lãnh địa của ta, rộng lớn tự do, có thể mặc nó bay lượn.” Hắn quay đầu lại hỏi con Hải Đông Thanh kia: “Có đúng không, tiểu Sầm Tướng Quân?”
Sầm Dạ Lan cau mày, nói: “Nói hưu nói vượn.“.
Ngôn Tình Sủng
Nguyên Trưng cười nói: “Sầm Tướng Quân ơi, tại sao ngươi chỉ có mỗi mấy từ này để chửi đi chửi lại vậy, lúc ta bảy tuổi đã nghe đến quen tai rồi.”
Sầm Dạ Lan im lặng nhìn hắn một lúc, đột nhiên nói: “Nguyên Trưng, ngươi nên quay về kinh thành đi thôi.”
Nguyên Trưng ngẩn người, cười đùa nói: “Làm sao vậy, ngươi không đành lòng nhìn Thất điện hạ chết hở?”
Sầm Dạ Lan không để ý tới, bình tĩnh mà nói: “Ngươi là người trong hoàng tộc, một khi bị đám người Hồ phát hiện thân phận, sẽ không dễ dàng giảng hoà.”
Nguyên Trưng nói: “Vậy thì như thế nào, chỉ là một đám người Hồ mà thôi.” Hắn cười khẩy nói: “Hơn nữa, này ở Bắc Thương Quan còn có Sầm Dạ Lan ngươi, tại sao, chiến thần của Đại Yến chúng ta lại sợ?”
Sầm Dạ Lan nói: “Ta không có nói đùa với ngươi, bây giờ không phải lúc khoe anh hùng.”
Nguyên Trưng thu hồi nụ cười trên mặt, nói: “Ta cũng không có nói đùa.”
Hai người hai mắt nhìn nhau, Nguyên Trưng nói: “Hoàng tộc của Đại Yến không ai lâm trận mà bỏ chạy cả.”
“Nếu hôm nay ta rời đi, vì sao phải đối mặt với trăm vạn binh lính nơi biên cương, cùng dân chúng khắp thiên hạ? Chẳng lẽ là để cho bọn họ biết, hoàng thất mà bọn họ tôn kính bảo vệ, chính là một kẻ hèn hạ chỉ biết trốn trong cung mà thôi?”
Sầm Dạ Lan yên lặng.
Nguyên Trưng thấy thế lập tức nở nụ cười, dù bận vẫn ung dung nói: “Có phải là rất cảm động không?”
“Không cần cảm động đâu.” Nguyên Trưng cà lơ phất phơ nói: “Ta chính là không chịu nổi có kẻ dám càn rỡ trước mặt mình, không lấy được đầu của tên Diên Lặc kia xuống, cứ như vậy mà quay về kinh thành, chẳng phải là ta tự mình biến thành trò cười cho người khác sao?”
Sầm Dạ Lan chế giễu nói: “Nhiều chấy/chí như vậy không sợ ngứa sao*, điện hạ còn tâm để ý đến chuyện như thế?”
*Con chấy hay con chí, tùy theo cách vùng miền gọi.
Nguyên raw “虱子多了不怕痒” Có nhiều chí nhưng không ngứa, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm shī duō bù yǎng, có nghĩa là có quá nhiều nợ nhưng không phải lo lắng.
Có rất nhiều ẩn dụ và khó khăn, và tôi nghĩ rằng dù sao tôi cũng không thể giải quyết chúng trong một thời gian, vì vậy tôi không lo lắng về chúng.
(Theo Baidu)
Nguyên Trưng nói: “Để ý, đương nhiên là ta để ý rồi, đúng không nào, tiểu Sầm Tướng Quân?”
Hải Đông Thanh giương cánh.
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: “...!Con ưng này có phải là bị ngươi nuôi đến hư rồi không.”
Nguyên Trưng nghiêm túc nói: “Không hư đâu, tiểu Sầm Tướng Quân chịu đựng giỏi lắm.” Hắn nói nhỏ một từ, nghe như là đang nói với Sầm tướng quân vậy, tầm mắt hắn dịch chuyển đến đôi môi Sầm Dạ Lan, hai cánh môi y bị cắn đến nóng như lửa đốt, công văn đang cầm trên tay, thiếu chút nữa đã quẳng đi.
Sau khi giao xong công văn Sầm Diệc rời đi, như hòn đá chìm xuống đáy biển, tĩnh lặng không một tiếng động.
Diên Lặc không chờ đợi nữa, thế tấn công rất ngang tàn, mấy ngày nay không khí quẩn quanh mùi máu tươi.
Như lời Sầm Diệc đã nói, mười vạn đại quân trong thành ngày càng tiêu hao dần, lại đương lúc thời tiết giá rét khắc nghiệt, căn bản không thể để cho tướng sĩ đói bụng ra chiến trường.
Song phương ngươi tới ta đi giao chiến mấy ngày, khó phân thắng thua, người Hồ cũng không lùi nửa bước, dốc toàn lực giành lấy Bắc Thương Quan.
Ngày thứ sáu, nửa đêm Diên Lặc công thành, thậm chí còn buộc thư vào các mũi tên bắn vào trong thành, mỗi bức thư chứa đầy những lời lẽ khiêu khích, khiến người dân trong thành hoảng sợ.
Bắc Thương Quan là nơi quan trọng của biên giới, dân số đông đúc, sau khi chiến tranh nổ ra, hầu hết mọi người đã rời đi, nhưng vẫn còn rất nhiều, chắc chắn rằng có Sầm Diệc và Sầm Dạ Lan ở đây, Bắc Thương Quan sẽ không thể mất được.
Sầm gia trấn thủ biên giới trăm năm, hoàn toàn xứng đáng với danh bức tường rào của Đại Yến, trong thành không ít người dân tôn thời người nhà họ Sầm như thần linh, huống chi là đó là một nơi quan trọng như Bắc Thương Quan, bọn họ căn bản không tin, người Hồ có thể phá vỡ bức tường đồng vách sắt tiến vào thành.
Ngày thứ mười, lương thảo trong thành cạn kiệt.
Cũng chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, những tướng sĩ bảo vệ thành đã mất đi hàng nghìn người, tổn thất nặng nề.
- -----
Cuối cùng cũng đi được 1/3 quãng đường rồiiiiiii.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương