Quan Sơn Nguyệt
Chương 65: Chương 65
Edit & Beta: Đoè
Tô Trầm Chiêu phụng mệnh thánh chỉ xem bệnh cho Nguyên Trưng kết hợp điều trị cùng với ngự y trong cung.
Nhưng trong nửa tháng, bệnh của Nguyên Trưng vẫn không có chuyển biến, thậm chí có một lần hắn đổ bệnh ở trong cung.
Thái hậu kể từ khi tiên đế băng hà vì quá đau buồn, vẫn luôn nằm liệt giường, trời xuân mưa tầm tã, sức khỏe của bà ngày một sa sút, sau đó bà ngất đi.
Cũng may cung nhân kịp thời gọi ngự y, thái hoàng thái hậu sau khi tỉnh lại luôn mong muốn Nguyên Trưng vào cung.
Tất cả mọi người đều biết Nguyên Trưng từ lúc trở về kinh đã phát điên nên hắn luôn từ chối việc nhập cung, hắn sẽ lên cơn ngay khi đến cung.
Sau khi về kinh, Nguyên Trưng đã có thể xuống giường đi lại, hoàng đế vốn muốn đưa hắn vào trong cung, kết quả xe ngựa vừa vào đến cửa hắn nhìn thấy lập tức trở nên điên điên khùng khùng chạy ra khỏi điện.
Lúc đó, có cấm quân tuần tra trong cung lần lượt ra tay ngăn cản, nhưng Nguyên Trưng rất khỏe, họ lại không dám làm hắn bị thương, vật vã lắm mới giữ được tay Nguyên Trưng lại, đầu hắn đau như búa bổ, hét lên một cách cuồng loạn.
Bộ dạng thê thảm của hắn đều bị cấm quân và cung nhân trong cung thấy hết, không thể làm gì được, hoàng đế chỉ có thể nhờ Mạnh Hoài Tuyết đưa Nguyên Trưng về.
Kể từ lần đó Nguyên Trưng không bao giờ vào cung nữa.
Thái hoàng thái hậu xuất thân từ Mạnh gia, lúc tiên đế còn sống, bà khá là cưng chiều Nguyên Trưng.
Hoàng đế đông con, nhưng lớn lên dưới gối của bà chỉ có Nguyên Hành và Nguyên Trưng.
Không ai ngờ rằng Nguyên Trưng sẽ phát điên trong cùng của thái hoàng thái hậu.
Khi sự việc đến tai Sầm Dạ Lan, tay y chợt run lên, bức mật thư đang cháy dở rơi xuống đất, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ “Hà Đông” và “Tư Thiều Anh“.
Nguyên Trưng được Mạnh Hoài Tuyết đưa đến tẩm điện của thái hoàng thái hậu, khi ấy hoàng đế cũng đang ở đó, Nguyên Trưng trốn sau lưng Mạnh Hoài Tuyết.
Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, nỗi đau mất con vẫn còn, nhìn cháu trai yêu quý trở nên như vậy, mắt bà đỏ hoe, run run đưa tay xoa xoa Nguyên Trưng.
Mạnh Hoài Tuyết dỗ dành một lúc lâu hắn mới chịu ngồi xuống bên cạnh giường, để cho bàn tay già nua gầy guộc nắm lấy ngón tay của mình.
Ai ngờ, Nguyên Trưng đột nhiên phát điên, ôm đầu gào thét trên mặt đất, thái hoàng thái hậu kinh hãi, giãy dụa muốn giữ lấy hắn, nhưng Nguyên Trưng lại giống như muốn bỏ chạy, hắn điên cuồng chạy loạn trong cung, khiến cho tẩm điện rối như cào cào, thái hoàng thái hậu vốn đã yếu lại ngất đi.
Sầm Dạ Lan xoa tan đi nỗi buồn phiền, sắc mặt tái nhợt, trong tiềm thức y muốn đi đến chỗ của Nguyên Trưng.
Nhưng vừa mới cử động, y cảm thấy trong bụng khó có chút khó chịu, một tay chống lên bàn ổn định thân thể.
Y cố gắng hít thở đều đặn, tay nhẹ nhàng sờ bụng dưới, thời gian mang thai ngắn ngủi, y chỉ mặc một chiếc áo lót xuân mỏng, dấu hiệu mang bầu vẫn chưa rõ ràng lắm.
Lúc Sầm Dạ Lan biết mình có thai, nhóc con này có vẻ không vui khi biết y muốn bỏ nó, dồn hết sức vật lộn với y, cố gắng hết sức để tuyên bố sự tồn tại của mình.
Mãi cho đến khi Sầm Dạ Lan lên đường trở về kinh, các triệu chứng mang thai của y mới dần thuyên giảm.
Sầm Dạ Lan bất đắt dĩ nghĩ, đây thật sự là một tiểu tổ tông, giống Nguyên Trưng y đúc, không khiến người ta bớt lo.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, y dường như cảm nhận được đứa bé đã ăn sâu vào trong máu thịt và đang dần lớn lên trong bụng y, cảm giác này kì diệu đến mức ngay cả gánh nặng mà y đang phải gánh vác cũng trở nên không đáng kể, thậm chí có một chút vị ngọt ngào.
Sầm Dạ Lan ngồi trong thư phòng nghĩ ngợi nửa ngày, và khi hoàng hôn xuống cũng là lúc Tô Trầm Chiêu với vẻ mặt hết sức nghiêm túc trở về.
Tô Trầm Chiêu gói một ít bã thuốc trong một chiếc khăn trắng trên tay, cẩn thận mở ra, đặt nó trước mặt Sầm Dạ Lan, cau mày nói: “Mạch tượng của Thất điện hạ vẫn luôn ổn định, nhưng hôm nay ta đến kiểm tra cho hắn lại thấy mạch tượng đập rất loạn, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan hơi thay đổi: “Làm sao có thể?”
“Ta cũng không biết.” Tô Trầm Chiêu nhìn chằm chằm đống bã thuốc kia: “Trong khoảng thời gian này, ta và ngự y trong cung vẫn luôn theo dõi điện hạ, theo lý mà nói, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
“Ta đã xem qua đơn thuốc của điện hạ, đều là đơn thuốc thông thường, không hiểu vì sao điện hạ đột nhiên ngã bệnh— “
Tô Trầm Chiêu cau mày nói tiếp: “Trên đường về phủ, ta đã nhờ Lục Chiếu đại ca lấy một ít bã thuốc.”
Lục Chiếu và Tề Minh đều là tâm phúc của Sầm Dạ Lan, Tề Minh chết rồi, Sầm Dạ Lan dẫn theo Lục Chiếu vào kinh.
Tình hình trong kinh vô cùng nguy hiểm, vậy nên Sầm Dạ Lan chỉ đơn giản bảo Lục Chiếu đi theo Tô Trầm Chiêu.
Sầm Dạ Lan Hỏi: “Đơn thuốc này có gì không đúng sao?”
“Ngược lại không có gì không đúng.” Tô Trầm Chiêu nói: “Ngự y thay đổi đơn thuốc, tác dụng vẫn như nhau cho nên không có việc gì, chỉ có điều...”
Cậu dừng một lúc, nhìn về phía Sầm Dạ Lan, khẽ thấp giọng nói: “Hôm nay ta ngửi thấy trên người điện hạ có mùi đàn hương, không đơn giản chỉ là đàn hương, còn có mùi thơm rất nhàn nhạt...”
Trong lòng Sầm Dạ Lan cảm thấy ớn lạnh, nhìn chằm chằm Tô Trầm Chiêu, chỉ thấy cậu đang tự vò đầu bứt tóc mình nói: “Ta đã hỏi thái y về thứ mùi kia, thái y nói thái hậu lễ Phật, trong điện luôn đốt đàn hương, nhưng thứ ta hỏi không phải là gỗ đàn hương.
Ta suy nghĩ một lúc lâu, thứ mùi đó ta đã từng nhìn thấy nó khi cùng sư phụ đến Nam Cương, sư phụ nói, từ xưa thuốc độc không phân ra, hương này có thể trị bách bệnh, cũng là hương độc.”
“Thứ hương này chẳng qua là xung khắc với thuốc mà ngự y kê đơn, có thể khiến người ngửi rối loạn đầu óc.
Sử dụng một thời gian lâu thật sự sẽ làm người ta phát điên.”
Sầm Dạ Lan trầm mặc không nói, Tô Trầm Chiêu ngốc nghếch, trong lòng chỉ có y thuật, cậu chưa từng biết đến lòng người quỷ quyệt âm hiểm nhường nào, đến lúc nhận ra thì mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Sầm Dạ Lan vẫn cứ im lặng, Tô Trầm Chiêu hoảng sợ, cũng không nói đến phương pháp chữa bệnh có những cách nào, nắm lấy ống tay áo Sầm Dạ Lan, gọi nhỏ: “...!A Lan.”
Sầm Dạ Lan trầm giọng nói: “Chuyện này trừ ngươi ra, còn có ai biết không?”
Tô Trầm Chiêu lắc lắc đầu, nói: “Ta không biết ngự y trong cung có phát hiện ra không, bã thuốc là Lục Chiếu đại ca lén lút cầm về.”
Sầm Dạ Lan nói: “Trầm Chiêu, chuyện ngày hôm nay ngươi cứ làm như không biết, hiểu chưa?”
Tô Trầm Chiêu mờ mịt: “Vậy Thất điện hạ...!phải làm sao bây giờ?”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: “Không sao đâu, mọi thứ cứ để ta lo.”
“A Trưng —— “
Mạnh Hoài Tuyết cầm trong tay một chén nước ấm, thấy Nguyên Trưng loạng choà loạng choạng đứng lên, lập tức đỡ lấy hắn, bên chân hắn có chậu hoa, hoa mới vừa chuyển tới, trong chậu một nùi hỗn độn, đều là thuốc mà Nguyên Trưng nôn ra.
Nguyên Trưng uống một hớp nước, không nhịn được lại nôn ra ngoài.
Hắn nhìn chằm chặp chậu hoa kia, vốn bụi hoa đã bắt đầu héo úa, hắn đột nhiên phát điên đập nát chậu hoa, không biết là hắn uống thuốc hay bụi hoa kia uống thuốc nữa.
Mạnh Hoài Tuyết đè giọng nói: “Hôm nay lại xảy ra chuyện gì?”
“...!Ta không biết.” giọng nói Nguyên Trưng khàn khàn, hắn gõ gõ đầu mình, sửng sốt nói: “Đầu ta tự nhiên đau đớn vô cùng, mất khống chế, ta không thấy rõ tổ mẫu, chỉ nhìn thấy phụ hoàng, nhìn thấy rất nhiều người...”
“A Trưng, đừng nghĩ nữa.” Mạnh Hoài Tuyết lập tức ngắt lời hắn, vừa đỡ hắn ngồi xuống giường.
Nguyên Trưng trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Tổ mẫu đã già đi rất nhiều.”
Mạnh Hoài Tuyết thở dài, chợt nghe Nguyên Trưng nói: “Dung Hương Phường.”
“Cái gì?”
Nguyên Trưng xòa bàn tay ra, ánh mắt cụp xuống, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, nhưng giữa hai hàng lông mày lại hơi mơ hồ: “Lúc tổ mẫu nắm lấy tay ta, bà thì thầm vào tai ta ba chữ, Dung Hương Phường.”
“A Thư, ngươi phái ảnh vệ đến Dung Hương Phương một chuyến.”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “Được, ta lập tức thu xếp.”
Trên lòng bàn tay của Nguyên Trưng có rất nhiều vết sẹo, là do hắn bám vào mỏm đá nhọn lúc rơi xuống vách núi, các cạnh và góc đâm trầy xước lòng bàn tay, thậm chí còn suýt chút nữa đã cắt đứt đường chỉ tay hắn.
Vì để cho có thể về kinh, Tề Minh chết rồi, tính mạng Phương Tĩnh như ngàn cân treo sợi tóc, Mạnh Cửu bị thương nặng, đội hộ tống tinh nhuệ của Bắc Cảnh không một ai sống sót.
Nguyên Trưng không thể không nghĩ đến Sầm Dạ Lan, nhắm mắt lại hắn cảm thấy nỗi đau đớn và u uất trong lòng, Sầm Dạ Lan nói hận hắn, nói giết người giết tâm, nhưng đêm đến lại đi tìm hắn, ra tay cứu giúp hắn.
Sầm Dạ Lan à.
Trái tim chỉ thấy đau đớn bủn rủn, nghĩ đến sau hơn, không biết vì sao não bộ lại truyền đến cơn đau nhức vô cùng, hắn xoa xoa mi tâm, Mạnh Hoài Tuyết nói: “A Trưng, lại đau sao?”
Nguyên Trưng nói: “A Thư, cho dù không tìm được Thành Hòe, cũng không thể chờ được nữa.”
Mạnh Hoài Tuyết nhìn Nguyên Trưng, hắn ngẩng đầu lên, nói: “Nếu cứ mãi kéo dài như vậy, ta thật sự phát điên mất.”
Người trong dinh phủ to lớn đã được đổi mới hết, thuốc là do ngự y kê đơn, đám cũng nhân ngày nào cũng nhìn hắn chằm chằm, Nguyên Trưng vì che dấu tai mắt, mặc dù đã có ý thức nôn ra nhưng cũng uống vào lượng thuốc không nhỏ.
Dù cho hắn không biết những thứ thuốc kia có gì kỳ quái, nhưng từ sau khi hắn về kinh vẫn luôn như đi giày trên băng mỏng, mỗi ngày trôi qua đều tràn ngập những nguy cơ bị ám toán, nguy hiểm rình rập.
Mạnh Hoài Tuyết chần chừ: “Nhưng mà, Nhị ca nói —— nếu như không có di chiếu, ngươi chẳng những phải gánh trên lưng tội danh soán ngôi mưu phản, mà có thể Tiêu Thái phó cũng sẽ không nguyện ý để Tiêu Mộng Sinh ra tay giúp đỡ...”
Nguyên Trưng cười khẩy: “Bêu danh cướp nước, nếu thật sự là thế thì sao?”
Mạnh Hoài Tuyết nói: “Ngôi vị hoàng đế vốn là ngươi.”
Nguyên Trưng nghe thấy lời này thì sững sờ, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: “Tiêu Thái phó tuy rằng cứng nhắc nhưng lại không phải kẻ ngu, đối với hắn mà nói, giang sơn Đại Yến quan trọng hơn di chiếu của phụ hoàng, trong lòng hắn luôn có một tấm gương soi chiếu xem ta và Nguyên Hành ai thích hợp ngồi ở vị trí kia hơn.”
Thống lĩnh cấm quân Tiêu Mộng Sinh là con trai độc nhất của Tiêu Thái phó, lúc Nguyên Trưng còn nhỏ, tiên đế đã nhờ Tiêu Thái phó dạy dỗ hắn.
Tiêu Thái phó từng rất yêu thích tài năng và trí thông minh của Nguyên Trưng, nhưng có ai ngờ rằng hắn càng lớn càng đổ đốn ăn chơi, lang thang khắp nơi, mỗi lần trở về đều khiến lão thái phó tức giận trừng mắt thổi râu mép, phất tay áo bỏ đi, sau đó mắng hắn là bùn nhão không trát được tường, là một khối gỗ mục chỉ thích đắm chìm tụy lạc.
Nguyên Trưng nói: “Bất kể thế nào, ta cũng sẽ đá Nguyên Hành cút khỏi ngai vàng.”
- ----
Căng!!! Tôi chăm khum, khen tôi điiiiiiiii =))).
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương