Quan Sơn Nguyệt

Chương 69: Chương 69




Edit & Beta: Đòe
“Vào cái đêm trong cung xảy ra chuyện, Định vương dẫn người phong tỏa cửa cung với tham vọng bức vua thoái vị, Bệ hạ kéo lê thân ốm yếu, vào thời khắc mấu chốt ban hành di chiếu.”
Đêm dài tĩnh mịch, mấy ngọn nến được thắp lên chiếu sáng cả căn phòng, giọng nói Thành Hòe có chút khàn khàn, trầm trầm như bị bóp nghẹt, phảng phất như đưa người trở về đêm cung biến đẫm máu tàn khốc ấy.
Thành Hòe nói: “Vì để đảm bảo di chiếu sẽ không rơi vào tay kẻ khác, sư phụ đã tự rạch bụng, nhét di chiếu vào trong máu thịt của mình.”
“Đầu tiên là Định vương, sau đó là Tuyên vương, lúc đó tình cảnh vô cùng hỗn loạn.” Thành Hòe bình tĩnh nói, trên mặt không chút biểu tình nhưng có hơi tái nhợt, môi không chút sắc: “Sư phụ mạnh mẽ lên án Định vương lòng dạ độc ác rồi xảy ra tranh chấp với hắn, sau đó nhân cơ hội vung kiếm chém thị vệ.”
“Bằng cách này, ta có thể tạm thời che giấu khỏi tai mắt bọn họ, giữ được di chiếu, sau đó ta nhận lấy di chiếu từ tay sư phụ, trốn ra khỏi cung, ẩn giấu ở Dung Hương Phường.”
Sầm Dạ Lan im lặng lắng nghe, có rất ít người biết chi tiết về đêm đó.
Đây là một khu biệt viện của Mạnh gia, Sầm Dạ Lan dẫn Thành Hòe rời khỏi Dung Hương Phường rồi đi thẳng đến đây.
Mạnh Đàm đến rồi.
Không ai trong số họ bắt chuyện.
Thành Hòe kéo xiêm y xuống, để lộ cơ thể gầy nhưng khỏe mạnh của thiếu niên.

Khắp người toàn là sẹo, đến cả Sầm Dạ Lan cũng thấy ngạc nhiên mà nhướn mày.
Thành Hòe cầm lấy cây kéo bên cạnh, cắt áo lọt gọn gàng chỉnh tề, bên trong nhét thêm vài miếng vải lót, Thành Hòe dùng kéo cắt ra từng sợi chỉ, chậm rĩ lộ ra bản di chiếu nhuốm máu đen.

Mạnh Đàm nheo mắt, lại nghe Thành Hoài nói tiếp: “Trước khi chết, sư phụ đã dặn nhất định phải giao di chiếu đến tay Mạnh đại nhân.” Hắn nâng lên mắt nhìn Mạnh Đàm, Mạnh Đàm nhìn chằm chằm một góc di chiếu, vén áo bào trực tiếp quỳ xuống.
Một lúc sau, Sầm Dạ Lan cũng đứng dậy, quỳ xuống đất.
Hai tay Thành Hòe cầm di chiếu, chậm rãi đi đến trước mặt Mạnh Đàm như đang ôm vật nặng ngàn cân.

Tấm lụa màu vàng óng đã thấm đẫm máu, chữ viết ở giữa cũng bị nhuốm theo nhưng vẫn có thể nhìn rõ nét chữ.
Thành Hòe mở miệng nói: “Nguyên Trưng, người con trai thứ bảy của hoàng đế, nhân phẩm cao quý, mệnh theo ý trời, thay trẫm kế vị ngai vàng, trở thành hoàng đế.

Thừa tướng Mạnh Đàm là trụ cột của triều đình, là cánh tay phải đắc lực của quốc gia, chủ nhân mới còn trẻ, hiện đề bạt Mạnh khanh lên làm đại thần trợ giúp việc triều chính, cật lực phụ tá tân quân.”
“Lời của Trẫm, thông cáo thiên địa, bố cáo thiên hạ, cử sứ giả đi truyền tin.”
Thành Hòe dứt tiếng, tiếng hít thở trong phòng cũng trở nên ngưng trệ, Mạnh Đàm mãi vẫn không thấy nhúc nhích, cuối cùng cúi đầu quỳ rạp xuống, khàn giọng hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ông nhìn chằm chằm di chiếu trong tay Thành Hòe, hai tay cầm lấy, rốt cuộc không nhịn được ho dữ dội, ho đến mức cả người run lên, như thể sắp ngã xuống.

Sầm Dạ Lan cau mày, đỡ lấy Mạnh Đàm, Mạnh Đàm nắm chặt tay, giữa các ngón tay có thể thấy rõ vết máu.
Mạnh Đàm nói: “Không sao.”

Ông mượn lực Sầm Dạ Lan đứng lên, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn, đôi mắt đen láy nhìn Thành Hòe, vươn tay thi lễ.
Thành Hòe lui một bước, nói: “Mạnh đại nhân không cần như vậy.”
“Ta cũng chỉ tuân theo di mệnh của sư phụ thôi, để ông ấy của thể yên tâm ra đi.”
Mạnh Đàm nuốt ngụm máu tanh trong miệng xuống, nói: “Tiểu đại nhân cao thượng, Mạnh Đàm nên cúi đầu với ngài.”
Thành Hòe trầm mặc một lúc rồi nói: “Mạnh đại nhân, nếu có thể, Thành Hòe chỉ mong sư phụ dược mồ yên mả đẹp.”
Mạnh Đàm nói: “Tất nhiên rồi.”
Không lâu sau, Mạnh Đàm sai người hầu đưa Thành Hòe đi nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại Sầm Dạ Lan và Mạnh Đàm.
Sầm Dạ Lan nhìn Mạnh Đàm, Mạnh Đàm đang nhìn di chiếu đến xuất thần, Mạnh Đàm là em trai ruột của tiên hoàng hậu.

Hắn và tiên đế quen biết nhau từ nhỏ, quân thần hơn mười năm nên rất được hoàng đế tin nhờ.
Mạnh Đàm đột nhiên cười, nhưng trong mắt lại không hề có chút ý cười nào, nhẹ giọng nói: “Ta cả đời tự cho là mình thông minh, không ngờ rằng lại bị tiểu tử này lừa gạt.”
“Bệ hạ ôm nỗi hận mà chết, A Trưng lưu lạc đến bước đường này —— “
Sầm Dạ Lan nói: “Làm gì có ai thật sự không xảy ra sai sót.”
Mạnh Đàm nhìn Sầm Dạ Lan, nói: “A Lan, may mắn là đêm nay ngươi đến đúng lúc.”

Sầm Dạ Lan nói: “Chuyện ở Dung Hương Phường đã đánh rắn động cỏ, nhất định sẽ không dễ dàng.”
Mạnh Đàm nói: “Đã không dễ dàng thì chắc chắn có cái không tốt, đế vương chi tranh vốn là một mất một còn, không có chỗ cho kẻ muốn quay đầu.”
Ánh mắt của Mạnh Đàm vô cùng nghiêm túc, lời nói không nhanh không chậm, Sầm Dạ Lan lại nhạy cảm ngửi thấy mùi máu và sự tàn nhẫn.
Tình thế bắt buộc —— Sầm Dạ Lan nghĩ đến Nguyên Trưng, nhủ thầm, hắn quả thật là giả điên.
Nếu như Nguyên Trưng thật sự bị điên, sao Mạnh Đàm có thể thận trọng từng bước như vậy, để từng bước đưa Nguyên Trưng lên vị trí tối cao.

Vừa nghĩ thông được, tảng đá treo trong lòng y cuối cùng cũng đã hạ xuống, ngay lập tức chút bực bội trào lên.
Thế mà Nguyên Trưng lại giấu y đến tận bây giờ! Hắn thà rằng giả ngây giả dại trước mặt y, cũng không thèm tin y, nhưng hắn dựa vào cái gì để mà tin tưởng y đây, chính y là người muốn vạch rõ giới hạn với hắn.
Huống chi, y còn giấu Nguyên Trưng một chuyện.
Sau khi trong kinh xảy ra chuyện, mật thư của Mạnh Đàm đã lập tức được giao đến tay y, ngay cả khi Mạnh Cửu đến Bắc Cảnh, Sầm Dạ Lan cũng là người gặp đầu tiên.
Y biết tất cả mọi chuyện ở trong kinh.
Sầm Dạ Lan nhẹ nhàng thở ra: “Người của Yến Nam và Tây Cảnh đã rời đi, hôm qua ta đã xin Nguyên Hành đề lùi về, hắn nói trái nói phải, nhưng vẫn không đồng ý.”
Mạnh Đàm cười nói: “Như trong dự liệu.”
“Nếu như ngươi quay về Bắc Cảnh, cũng chính là thả hổ về rừng, dù rằng trong tay Nguyên Hành đã có một Tư Thiều Anh, nhưng vẫn sẽ không dám mạo hiểm.”
Sầm Dạ Lan không tỏ rõ ý kiến, nói: “Quân Hà Đông của Tư Thiều Anh đã bí mật tập trung hỏa lực bên ngoài cách trăm dặm, đến lúc đó ta sẽ ngăn chặn gã như đã hứa với các ngươi, nhưng mà ——” Sầm Dạ Lan chuyển đề tài, nói: “Mạnh Đàm, từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ để một kẻ ngốc đăng cơ xưng đế.”
“Bệnh của Thất hoàng tử thật sự có thể chữa khỏi sao? Đến khi nào thì chữa khỏi?” Y bình tĩnh hỏi, Mạnh Đàm giật mình, có thể nghe ra trong câu hỏi của y có chút uất ức tức giận, ông ta cười tươi nói: “Sầm Tướng Quân muốn khi nào thì A Trưng khỏi bệnh đây?”
Sầm Dạ Lan nghẹn họng, nhìn ánh mắt Mạnh Đàm mang theo ẩn ý, trong phút chốc tựa như chuyện mờ ám giữa y và Nguyên Trưng đã bị người khác phát hiện ra, hiếm khi nào y cảm thấy khó chịu như bây giờ.

Sầm Dạ Lan mím chặt môi, nhàn nhạt nói: “Không còn sớm nữa, ta về trước.”
Mạnh Đàm lập tức đứng dậy tiễn y, đến cửa chợt thấy y như nhớ ra cái gì đó: “Đêm nay lúc rời khỏi Dung Hương Phường, bọn ta gặp được Từ Mộng Sinh đang giằng co với lính gác thành, thật sự cỉ là trùng hợp thôi sao?”
Mạnh Đàm đờ người một lúc, còn chưa kịp mở miệng, Sầm Dạ Lan lại coi đó như lẽ đương nhiên, bước chân ra ngoài mà không hỏi thêm gì nữa.
Mạnh Đàm nhìn bóng lưng thon dài của Sầm Dạ Lan, khẽ thở dài, trùng hợp sao? Làm gì có sự trùng hợp đến vậy được.
Ông nghĩ đến Nguyên Trưng, ông đã nhìn hắn lớn lên, bị nuông chiều quen rồi, tính tình vừa bướng bỉnh vừa kiêu căng.

Tiên đế và Mạnh Đàm thương hắn mất mẹ từ bé nên cũng chẳng nỡ mắng chửi, nói nặng lời.
Ngày hôm ấy, Nguyên Trưng khăng khăng muốn đi gặp Tiêu Thái phó.
Tiêu Thái phó lớn tuổi rồi, vào mỗi mùa ông thường đến ngôi chùa ngoài thành để dâng hương lễ Phật.
Mạnh Đàm cùng Nguyên Trưng cải trang ra khỏi thành, gặp được Tiêu Thái phó ở trong phòng thiền.

Mạnh Đàm vốn định tự mình thuyết phục ông, nhưng không ngờ rằng, Nguyên Trưng đã cởi nón, trực tiếp quỳ xuống trược mặt Thái phó.
Tiêu Thái phó mặc dù là thầy của Nguyên Trưng, dạy cho hắn thi thư lễ nghi đạo làm vua, nhưng Nguyên Trưng là hoàng tử cao quý nhất, chỉ quỳ gối trước vua cha.
Lúc hắn quỳ xuống, Mạnh Đàm sửng sốt, Tiêu Thái phó cũng hít sâu một hơi, lùi lại mấy bước.
Mắt hắn đỏ lên, nức nở nói: “Nguyên Trưng, cầu xin Thái phó cứu giúp.”.



Chương trước Chương tiếp