Quân Sư Tội Ác
Chương 7: Kế Hoạch Bắt Đầu
“Hai cô có biết tên Hạ Quang Minh vừa mới đề xuất cái gì không? Hắn muốn hẹn hò cùng tôi đấy, đổi lại thì hắn cho tôi vài cái quyền lợi không thấm vào đâu mà một tên quản ngục làm được.” Tô Linh kể cho hai người bạn cùng phòng nghe câu chuyện.
“Ở trong tù thì hắn cho mày được cái gì chứ? Tiền bạc hay trang sức đâu có giá trị ở đây.” Chu Sương tỏ ra khinh thường.
Riêng với Vũ Hồng My, đây là một cơ hội lớn, cô nói với bạn cùng phòng của mình “Tôi nghĩ cô nên nhận lời thì hơn.”
Tô Linh ngạc nhiên khi nhận được lời khuyên như vậy, ả ta không nghĩ là Vũ Hồng My sẽ quan tâm đến những chuyện vớ vẩn thế này. Chu Sương xen vào “Này Hồng My, ở tù chưa bao lâu mà mày đã ngu đi rồi sao? Tên Hạ Quang Minh đó làm được gì cho Tô Linh chứ? Càng không làm được gì cho chúng ta, cứ để hắn ôm sự tương tư đó đi.”
Vũ Hồng My ra hiệu cho họ nhỏ tiếng lại và nói “Tất nhiên tôi sẽ không bảo Tô Linh phải phí sức làm những chuyện không mang lại lợi ích, tôi muốn nói là tên Hạ Quang Minh này là mấu chốt để chúng ta vượt ngục.”
Chu Sương suýt nữa thì bật cười lớn, ả ta chế nhạo “Mày suy nghĩ đơn giản quá đó Vũ Hồng My. Tuy tao ở trong tù nhưng cũng biết được một số chuyện về mày. Những kẻ mà mày lợi dụng trước kia đều rất hữu dụng, sát nhân và stalker, nhưng trường hợp lần này không giống thế. Tên quản ngục đó chẳng có đủ năng lực giúp chúng ta đâu.”
“Cô bình tĩnh đi Chu Sương. Tôi không hề nói hắn sẽ giúp chúng ta, tôi chỉ nói hắn chính là mấu chốt của vấn đề.” Vũ Hồng My đính chính lại.
Chu Sương ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn lắc đầu “Mày định bảo Tô Linh khống chế tên đó mở cửa cho chúng ta đấy à? Không được đâu, nó chỉ là loại chân yếu tay mềm, một mình không thể làm được gì. Và tất nhiên cũng khó lòng mà mang vũ khí theo được, chắc chắn sẽ bị lục soát.”
“Các cô yên tâm, chúng ta đang có lợi thế rất đầy đủ về con người, vẫn còn một người nữa có thể giúp chúng ta.” Vũ Hồng My nói.
“Là con nhỏ mà cô đã bắt chuyện đấy à? Tôi có tìm hiểu một chút rồi, có vẻ nó sắp được ra tù. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu. Trong ứng ngoại hợp là một chiến lược hay, nhưng để trốn thoát khỏi nhà tù thì cần có những phương án cụ thể.” Tô Linh vẫn chưa có niềm tin rằng họ có thể vượt ngục.
“Nếu cô đang nói về Kiều Mộng Vân thì tôi đã tính cô ấy vào rồi, người mà tôi nhắc tới là một kẻ khác.”
Cả Tô Linh và Chu Sương đều không ngờ tới việc này, Chu Sương cảm thấy khá bất an “Kế hoạch càng nhiều người thì càng dễ thất bại, ngoài ba chúng ta còn có thêm Kiều Mộng Vân bên ngoài, Hạ Quang Minh sẽ bị lợi dụng, giờ thêm một kẻ nữa ư?”
“Phải, tôi biết là không nên có nhiều người trong kế hoạch. Nhưng mà cô nên nhớ rằng vượt ngục không phải việc dễ dàng. Muốn biến điều đó thành việc dễ chỉ có một cách đó là có nội gián bên trong.” Vũ Hồng My chia sẻ kế hoạch của mình cho Tô Linh và Chu Sương.
Lần này cả hai còn sốc hơn, Chu Sương hơi lớn giọng “Nếu thế thì cứ bảo hắn thả chúng ta ra là được mà? Sao phải lên kế hoạch kì công như thế.”
Tô Linh và Vũ Hồng My đồng loại giơ ngón tay lên môi bảo ả ta hạ giọng. Vũ Hồng My nói “Tất nhiên bởi vì người đó không dám trực tiếp thả chúng ta rồi. Vì vậy chúng ta mới cần đến sự hy sinh của Hạ Quang Minh.”
Chu Sương vẫn chưa hình dung ra được vấn đề, ả ta hỏi thêm “Đừng vòng vo nữa, kẻ đó là ai?”
“Cũng là một quản ngục ở đây, tên là Giang Hàm. Người này sẽ giúp chúng ta đặt bẫy Hạ Quang Minh. Nhưng hai cô cần phải đợi đến thời điểm thích hợp.” Vũ Hồng My nhắc nhở. “Và tôi tiết lộ luôn, chính Giang Hàm là người đã gợi ý cho Hạ Quang Minh việc sắp xếp hẹn hò với cô đấy.”
“Ra vậy, thế có phải chính cô là người đã bày ra cách đó cho Giang Hàm hay không?” Tô Linh trợn mắt với Vũ Hồng My.
“Tất nhiên, phải có cách để anh ta tiếp cận cô thì kế hoạch mới suôn sẻ được. Thế quyết định của hai cô ra sao? Có theo tôi hay là không?”
Chu Sương và Tô Linh ngẫm nghĩ một lúc, họ cảm thấy cứ ở mãi trong tù thì cũng không được gì, chi bằng cứ liều một phen theo kế hoạch của Vũ Hồng My.
“Được rồi, bọn này sẽ theo kế hoạch của mày. Nhưng trước hết, bọn tao muốn biết rõ kế hoạch là như thế nào.” Chu Sương hỏi, ả ta đã có quyết định cuối cùng.
Tô Linh gật đầu xác nhận ý kiến của mình cũng giống Chu Sương. Vũ Hồng My thấy hài lòng khi mọi thứ theo đúng kế hoạch của cô.
“Cả hai nghe kĩ nhé, kế hoạch này vô cùng liều lĩnh. Và chỉ cần một sơ suất nhỏ là sẽ thất bại ngay.” Vũ Hồng My nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề.
“Ở trong tù thì hắn cho mày được cái gì chứ? Tiền bạc hay trang sức đâu có giá trị ở đây.” Chu Sương tỏ ra khinh thường.
Riêng với Vũ Hồng My, đây là một cơ hội lớn, cô nói với bạn cùng phòng của mình “Tôi nghĩ cô nên nhận lời thì hơn.”
Tô Linh ngạc nhiên khi nhận được lời khuyên như vậy, ả ta không nghĩ là Vũ Hồng My sẽ quan tâm đến những chuyện vớ vẩn thế này. Chu Sương xen vào “Này Hồng My, ở tù chưa bao lâu mà mày đã ngu đi rồi sao? Tên Hạ Quang Minh đó làm được gì cho Tô Linh chứ? Càng không làm được gì cho chúng ta, cứ để hắn ôm sự tương tư đó đi.”
Vũ Hồng My ra hiệu cho họ nhỏ tiếng lại và nói “Tất nhiên tôi sẽ không bảo Tô Linh phải phí sức làm những chuyện không mang lại lợi ích, tôi muốn nói là tên Hạ Quang Minh này là mấu chốt để chúng ta vượt ngục.”
Chu Sương suýt nữa thì bật cười lớn, ả ta chế nhạo “Mày suy nghĩ đơn giản quá đó Vũ Hồng My. Tuy tao ở trong tù nhưng cũng biết được một số chuyện về mày. Những kẻ mà mày lợi dụng trước kia đều rất hữu dụng, sát nhân và stalker, nhưng trường hợp lần này không giống thế. Tên quản ngục đó chẳng có đủ năng lực giúp chúng ta đâu.”
“Cô bình tĩnh đi Chu Sương. Tôi không hề nói hắn sẽ giúp chúng ta, tôi chỉ nói hắn chính là mấu chốt của vấn đề.” Vũ Hồng My đính chính lại.
Chu Sương ngẫm nghĩ một lúc rồi vẫn lắc đầu “Mày định bảo Tô Linh khống chế tên đó mở cửa cho chúng ta đấy à? Không được đâu, nó chỉ là loại chân yếu tay mềm, một mình không thể làm được gì. Và tất nhiên cũng khó lòng mà mang vũ khí theo được, chắc chắn sẽ bị lục soát.”
“Các cô yên tâm, chúng ta đang có lợi thế rất đầy đủ về con người, vẫn còn một người nữa có thể giúp chúng ta.” Vũ Hồng My nói.
“Là con nhỏ mà cô đã bắt chuyện đấy à? Tôi có tìm hiểu một chút rồi, có vẻ nó sắp được ra tù. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu. Trong ứng ngoại hợp là một chiến lược hay, nhưng để trốn thoát khỏi nhà tù thì cần có những phương án cụ thể.” Tô Linh vẫn chưa có niềm tin rằng họ có thể vượt ngục.
“Nếu cô đang nói về Kiều Mộng Vân thì tôi đã tính cô ấy vào rồi, người mà tôi nhắc tới là một kẻ khác.”
Cả Tô Linh và Chu Sương đều không ngờ tới việc này, Chu Sương cảm thấy khá bất an “Kế hoạch càng nhiều người thì càng dễ thất bại, ngoài ba chúng ta còn có thêm Kiều Mộng Vân bên ngoài, Hạ Quang Minh sẽ bị lợi dụng, giờ thêm một kẻ nữa ư?”
“Phải, tôi biết là không nên có nhiều người trong kế hoạch. Nhưng mà cô nên nhớ rằng vượt ngục không phải việc dễ dàng. Muốn biến điều đó thành việc dễ chỉ có một cách đó là có nội gián bên trong.” Vũ Hồng My chia sẻ kế hoạch của mình cho Tô Linh và Chu Sương.
Lần này cả hai còn sốc hơn, Chu Sương hơi lớn giọng “Nếu thế thì cứ bảo hắn thả chúng ta ra là được mà? Sao phải lên kế hoạch kì công như thế.”
Tô Linh và Vũ Hồng My đồng loại giơ ngón tay lên môi bảo ả ta hạ giọng. Vũ Hồng My nói “Tất nhiên bởi vì người đó không dám trực tiếp thả chúng ta rồi. Vì vậy chúng ta mới cần đến sự hy sinh của Hạ Quang Minh.”
Chu Sương vẫn chưa hình dung ra được vấn đề, ả ta hỏi thêm “Đừng vòng vo nữa, kẻ đó là ai?”
“Cũng là một quản ngục ở đây, tên là Giang Hàm. Người này sẽ giúp chúng ta đặt bẫy Hạ Quang Minh. Nhưng hai cô cần phải đợi đến thời điểm thích hợp.” Vũ Hồng My nhắc nhở. “Và tôi tiết lộ luôn, chính Giang Hàm là người đã gợi ý cho Hạ Quang Minh việc sắp xếp hẹn hò với cô đấy.”
“Ra vậy, thế có phải chính cô là người đã bày ra cách đó cho Giang Hàm hay không?” Tô Linh trợn mắt với Vũ Hồng My.
“Tất nhiên, phải có cách để anh ta tiếp cận cô thì kế hoạch mới suôn sẻ được. Thế quyết định của hai cô ra sao? Có theo tôi hay là không?”
Chu Sương và Tô Linh ngẫm nghĩ một lúc, họ cảm thấy cứ ở mãi trong tù thì cũng không được gì, chi bằng cứ liều một phen theo kế hoạch của Vũ Hồng My.
“Được rồi, bọn này sẽ theo kế hoạch của mày. Nhưng trước hết, bọn tao muốn biết rõ kế hoạch là như thế nào.” Chu Sương hỏi, ả ta đã có quyết định cuối cùng.
Tô Linh gật đầu xác nhận ý kiến của mình cũng giống Chu Sương. Vũ Hồng My thấy hài lòng khi mọi thứ theo đúng kế hoạch của cô.
“Cả hai nghe kĩ nhé, kế hoạch này vô cùng liều lĩnh. Và chỉ cần một sơ suất nhỏ là sẽ thất bại ngay.” Vũ Hồng My nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương