Quan Thần
Chương 33: Khó khăn ở đâu cũng có
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Quan Thần
Đàn ông không chê chức quan lớn giống như phụ nữ luôn thấy ngực nhỏ. Tào Vĩnh Quốc bị Hạ Tưởng chọc cười:- Cháu nghĩ bác không muốn tiến thêm bước nữa sao? Rất khó, bác cũng giống cháu, đều xuất thân học kiến trúc, nhưng ngay từ đầu vẫn công tác ở công ty xây dựng, sau này từ quản lý hạng mục lên làm giám đốc công ty con, rồi làm giám đốc tổng công ty, tiến từng bước lên làm giám đốc Sở Xây dựng đô thị, thủy chung vẫn không rời khỏi ngành xây dựng, luôn luôn quanh quẩn trong ngành này, tầm nhìn rất hạn hẹp. Muốn ra ngoài làm Thị trưởng gần như không thể, ít nhất là kinh nghiệm không đủ. Tổ chức chỉ nói một câu thiếu kinh nghiệm phụ trách một phương là chặt đứt đường. Cho nên Hạ Tưởng, lựa chọn của cháu là đúng. Trực tiếp đến địa phương rèn luyện, ánh mắt sẽ rộng hơn nhiều.Hạ Tưởng gật đầu ra vẻ khiêm tốn nghe lời. Tào Vĩnh Quốc hôm nay có thể nói nhiều tin tức quan trường như vậy làm Hạ Tưởng rất hài lòng. Điều này nói rõ ông đã bắt đầu nhận hắn. Đương nhiên nếu thật sự muốn tiếp cận vòng tròn lợi ích của Tào Vĩnh Quốc thì cần có thời gian. Trừ khi hắn có đủ tư cách nếu không chỉ là nói nhảm.Chẳng qua hắn cũng biết Tào Vĩnh Quốc tuy nói nhiều nhưng thực ra sức ủng hộ ở bên trên không đủ. Nếu thực sự có một thường vụ toàn lực ủng hộ, để ông đến địa phương làm Phó thị trưởng một hai năm, sau đó đưa lên làm Thị trưởng, rồi tiếp nhận chức Bí thư thị ủy, cũng có thể tiến lên từng bước một. Cái gọi là tầm nhìn hẹp hòi, kinh nghiệm không đủ, luôn quanh quẩn ở bên xây dựng chỉ là lý do của Ban Tổ chức cán bộ mà thôi. Cũng có thể nói ngược lại Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm chức giám đốc Sở Xây dựng đô thị nhiều năm, coi như là nửa chuyên gia trong lĩnh vực xây dựng. Đảm nhiệm chức Phó thị trưởng chủ quản xây dựng chẳng phải rất phù hợp sao?Chỉ cần bên trên có người thì chuyện gì cũng có hai mặt.Hạ Tưởng cũng muốn mượn cơ hội thử Tào Vĩnh Quốc. Tuy trong lòng hắn rất cảm kích Tào Vĩnh Quốc nhưng phải cẩn thận quan sát cách đối xử của ông, có đáng để lúc quan trọng hắn ra tay giúp ông không?Vương Vu Phân mặc đồ ở nhà đi ra, có vẻ như mới ngủ dậy, bà cười nói với Hạ Tưởng:- Tiểu Hạ đến à, gần đây không thấy cháu đến. Về sau nên thường xuyên đến chơi.Bà dọn đồ trên bàn, cầm lấy hạt táo và nói với Tào Vĩnh Quốc:- Không cần đoán em cũng biết nhất định là Tiểu Hạ gọt táo. Anh một miếng, Lê nhi một miếng, Tiểu Hạ ăn miếng ở giữa có hạt, đúng không? Anh nhìn coi, Tiểu Hạ vừa biết điều lại quan tâm người khác, đúng là chàng trai hiếm có. Lão Tào, anh đừng coi nhẹ việc nhỏ này. Anh nhận đám trẻ vào sở thì có mấy ai làm việc cẩn thận như vậy? Ai cũng nghĩ mình là ông lớn.Da mặt Hạ Tưởng dày đến mấy cũng không chịu được ánh mắt của Vương Vu Phân nhìn hắn với vẻ mẹ vợ nhìn con rể, càng lúc càng vui. Hắn xấu hổ trêu Tào Thù Lê:- Bị bác khen làm ngượng quá. Em mau nói xấu anh đi, để anh kiềm chế chút tự kiêu.Tào Thù Lê nhe hai răng cửa rất đáng yêu mà nói:- Anh cứ đắc ý đi. Mẹ em không thích khen người, cả năm cũng hiếm khi thấy mẹ khen em vài câu. Anh coi như được mẹ thích, nếu anh là con của mẹ thì em và Tiểu Quân chắc ra rìa rồi.Tào Vĩnh Quốc cười phá lên không nói gì, chẳng qua ánh mắt nhìn qua hạt táo và rõ ràng có vẻ hài lòng.Lần này Tào Vĩnh Quốc chủ động bảo Hạ Tưởng ở lại ăn tối.Ăn xong Hạ Tưởng cũng không ngồi lâu nói muốn về. Tào Thù Lê muốn đưa hắn xuống tầng. Đến dưới tầng, Tào Thù Lê nhìn quanh một chút rồi đi lên cầm tay Hạ Tưởng, nhỏ giọng nói:- Nói thật cho em biết, có phải anh lấy danh nghĩa thiết kế quảng trường mà tiếp cận em?Hạ Tưởng bị bàn tay nhỏ bé mềm mại và mát mẻ cầm tay mình, tuy lo Tào Vĩnh Quốc ở trên thấy nhưng vẫn rất thích. Hắn thấy đôi mắt Tào Thù Lê mở trong bóng tối rất lớn, còn lóe sáng nên không nhịn được trêu chọc:- Em nghĩ mình có sức hấp dẫn như vậy sao? Cô bé, đừng nghĩ đâu đâu. Anh tìm em vì ngành em học chính là quy hoạch, có thể cùng hợp tác với anh để hoàn thành bản thiết kế. Nhớ kỹ nếu em thiết kế không tốt thì khi có chuyện tốt khác, anh sẽ không tìm em.Tia sáng trong mắt Tào Thù Lê lập tức mờ đi, chẳng qua tay cô vẫn không buông tay Hạ Tưởng, đi ra đến cổng khu nhà của Ủy ban Xây dựng, cô có vẻ không cam chịu buông tay Hạ Tưởng ra:- Sáng mai anh đến đón em.Hạ Tưởng giơ tay nói:- Anh chỉ có xe đạp, không mời nổi thiên kim tiểu thư đâu.- Bảo anh đến thì cứ đến, nói nhiều gì vậy.Tào Thù Lê có vẻ không vui, mặt mày ủ rũ.- Lê nhi, đi ra hóng gió à? Sao thế, cãi nhau với bạn trai à? Một người phụ nữ trung niên từ ngoài đi vào rồi có chút khó hiểu nhìn Hạ Tưởng.Tào Thù Lê giật mình nhảy dựng lên như muốn tránh xa Hạ Tưởng một chút. Cô "a" một tiếng, thấy rõ người kia liền có chút xấu hổ nói:- Dì Lưu, cháu chỉ là đi dạo một chút…Nói xong tay cô còn giấu ra đằng sau xua xua với Hạ Tưởng, ý là muốn hắn mau rời đi.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương