Quan Thần
Chương 36: Xung đột nhỏ
Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Quan Thần
Trong sảnh tầng một Sở Phong Lâu có mấy tên đang làm ầm lên đòi gặp giám đốc. Quản lý cười cười giải thích mãi mà đối phương không nghe, chỉ nói một câu:- Cô không đủ tư cách nói chuyện với tôi. Mau gọi giám đốc của cô xuống lầu, nếu không tự chuốc lấy hậu quả.Hạ Tưởng và Tào Thù Lê đi vào thì thấy ba người đứng ở cửa đang đầy ngang ngược nói chuyện với mấy nhân viên phục vụ. Vẻ mặt đám người này đều ra vẻ bực bội, trông giống ông trời số một, bọn họ số hai.Ba người một gầy như que củi, một cao to thô kệch và đen ngòm, một tên béo trắng còn đeo kính. Trong ba người thì tên gầy đang làm ầm lên mà nói:- Sao thế này? Lâu như vậy rồi, giám đốc các người đi đâu? Mau bảo hắn đến nhận lỗi với bọn tao, sau đó bày bàn chuộc lỗi nếu không Sở Phong Lâu bọn mày cứ chờ đóng cửa chỉnh đốn đi.Lớn lối như vậy có lẽ có chỗ dựa rất mạnh? Hạ Tưởng nhận ra tên gầy trêu chọc Tào Thù Lê ở trên đường. Thấy y chẳng qua chỉ hơn 20, cũng không biết đang học đại học hay là không thi đỗ đại học đây.Trong sảnh mặc dù không nhiều khách ăn nhưng cũng có hơn mười bàn. Khách ngơ ngác nhìn nhau và lộ ra vẻ hoảng sợ. Không ai ra mặt khuyên, thậm chí còn có mấy người lén lút trốn sang bên.Mấy người này có quan hệ gì mà lại cố ý làm loạn, hay là có mâu thuẫn với Sở Tử Cao? Hạ Tưởng xoay người hỏi một nhân viên phục vụ bên cạnh thì mới biết ba người này tới ăn, cầm chiếc thẻ vàng hết hạn đòi phòng tốt nhất. Nhà hàng quyết định thẻ vàng quá thời hạn thì sẽ không được đãi ngộ như khách vip, đây cũng là thủ đoạn buôn bán mang tính đào thải. Nếu cứ động tí là tặng một thẻ vàng thì dần dần khách sạn lớn đến đâu cũng không chịu nổi. Mấy người này không chịu nghe theo, đòi dựa theo đãi ngộ khách vip mà cho bọn họ phòng tốt nhất và giảm giá. Nhân viên phục vụ không làm chủ được nên hai bên cứ giằng co. Sớm có người gọi điện cho Sở Tử Cao nhưng mãi không thấy y xuất hiện.Hạ Tưởng biết Sở Tử Cao cũng bất đắc dĩ nên muốn kéo dài thời gian, chờ đám người này làm loạn chán rồi sẽ tự động rời đi. Sở Tử Cao cũng quen biết một số nhân vật ở Thành phố Yến nhưng không thể việc lớn việc nhỏ gì cũng nhờ bọn họ. Nợ nhân tình càng nhiều càng khó trả cho nên y chấp nhận làm con rùa rụt cổ.Hạ Tưởng kéo Tào Thù Lê với ý bảo cô cùng hắn lặng lẽ lên lầu. Tào Thù Lê không biết là hiểu sai hay cố ý mà tách mọi người ra rồi đứng trước mặt ba người kia, chống nạnh nói:- Ba người đàn ông mà cãi nhau với nhân viên phục vụ, đúng là không có tương lai.Tên gầy đang định chửi, quay đầu nhìn thấy là Tào Thù Lê, mắt y híp lại, cười hì hì như kẻ trộm:- Cô em, sao lại là em? Có phải là nghĩ đến anh? Trên đường anh không ít lần nhắc tới em, nghĩ đến về sau không biết còn gặp em không? Không ngờ em lại chủ động tới. Tao nói Hắc Tử, Từ Kính, hôm nay không thể tiếp tục để em bé này đi.Hạ Tưởng lắc đầu thầm nghĩ Tào Thù Lê này không phải là người ngu có gan lớn thì sao lại chủ động chọc mấy tên này? Hắn đi ra khỏi đám người, đứng bên Tào Thù Lê mà nói:- Ai dám động đến sợi tóc cô ấy?Tào Thù Lê thè lưỡi với Hạ Tưởng giống như đứa bé làm sai trốn ra sau lưng Hạ Tưởng, còn khoác tay hắn, nhỏ giọng nói vào tai hắn:- Em biết anh không bỏ mặc em.Lại bị lừa, Hạ Tưởng cười khổ một tiếng. Chẳng qua biết thì cũng đã mắc câu. Hắn nếu không ra mặt bảo vệ Tào Thù Lê thì còn là đàn ông sao?Thấy Hạ Tưởng, tên gầy trầm giọng nói:- Hắc Tử, Từ Kính, đánh cho tao. Đánh chết nó, xảy ra chuyện do tao chịu.Hạ Tưởng vốn khinh thường tên gầy ỷ thế ức hiếp người, cho rằng đối phương chỉ là tên ăn chơi trác táng, chọc phá xóm làng, không ngờ đối phương lại mở miệng nói đánh chết mình nên rất tức giận. Hắn vốn chỉ định dọa ba tên này, làm bọn chúng thấy khó mà lui, ai ngờ bọn chúng lại ngông cuồng như vậy. Lại nghĩ tới y hai lần trêu chọc Tào Thù Lê, hắn rất tức giận.Hạ Tưởng khẽ đẩy Tào Thù Lê, trừng mắt nhìn cô mà nói: - Tránh xa một chút nếu không bị thương đó.Giọng Hạ Tưởng rất nghiêm khắc mang theo một tia khó chịu và trách cứ nhưng tình cảm thân thiết cũng lộ rõ, Tào Thù Lê rất thích nghe. Cô cúi đầu dùng đôi mắt vô tội nhìn Hạ Tưởng, gật đầu:- Vâng!Nếu đánh ở trong sảnh, làm hỏng đồ là việc nhỏ, làm khách bị thương sẽ có ảnh hưởng không tốt, vì thế Hạ Tưởng giơ tay lên nói:- Đi, ra ngoài đánh, trong này quá hẹp, tao sợ đánh bọn mày không đã tay.Mấy thằng đúng là rất tức giận, đều la lên:- Mẹ nó chứ, mày giỏi, một đánh ba mà còn khoác lác.- Ra ngoài cũng tốt, hôm nay xem bọn anh xử mày như thế nào. Mẹ nó chứ, hôm nay tao phải đánh cho mày quỳ xuống đất xin tha, rồi chơi bạn gái của mày. Mẹ nó chứ, hôm nay lãi rồi.
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương