Quan Thần

Chương 81: Mục đích của Tiếu Giai là gì?



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Quan Thần

Tiếu Giai nhấp nháy mắt, trên mặt đầy vẻ tươi sáng khác thường, cũng cầm chén rượu lên. Hạ Tưởng nhìn cô đầy vẻ ôn hòa, nói:- Tiếu Giai, cô cảm thấy ý tưởng của tôi có khả thi hay không?- Tôi muốn làm đại lý cho Tổng giám đốc Phùng, đem nấm khẩu bắc và rau quyết tiến đánh vào thị trường Bắc Kinh!Tiếu Giai cụng ly xong liền uống một ngụm rượu, hăng hái nói.Lời này vừa ra, ngay cả Hạ Tưởng cũng hơi cảm thấy kinh hãi. Tiếu Giai thật sự là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, ý tưởng kinh doanh hạng nhất, chỉ liếc mắt một cái là thấy được điểm sáng. Chỉ cần chờ đường núi thông suốt, khoảng cách từ huyện Bá tới Bắc Kinh sẽ từ thiên sơn vạn thủy biến thành gần gang tấc. Chỉ cần cô có thể mở thị trường Bắc Kinh, đối mặt với thị trường khổng lồ của Bắc Kinh, toàn bộ nhà máy gia công thực phẩm nấm khẩu bắc và rau quyết cũng sẽ cung không đủ cầu.Có nhìn xa hiểu rộng, lại có một bước động tác nhanh hơn người khác, rất nhiều ông trùm bởi vậy mà sinh ra.Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng dẫn Phùng Húc Quang và Tiếu Giai cùng đi gặp Lý Đinh Sơn. Trước khi Phùng Húc Quang đến, Hạ Tưởng đã lộ ra với Lý Đinh Sơn tính toán của hắn. Lý Đinh Sơn tự nhiên không phản đối, nói là huyện nhất định mạnh mẽ ủng hộ. Đây cũng là bước đầu tiên khai đao với Lưu Thế Hiên mà hai người đã sớm thương lượng kỹ. Lý Đinh Sơn ngay trước mặt tỏ thái độ ủng hộ, cho Hạ Tưởng bắt tay đi làm, lấy danh nghĩa tiến cử đầu tư phát triển kinh tế huyện Bá, cho dù đám người Lưu Thế Hiên cực kỳ bất mãn cũng không dám công khai phản đối. Hơn nữa cũng có lý do tin tưởng, Thạch Bảo Lũy ít nhất cũng sẽ giữ thái độ ủng hộ.Bản thân Thạch Bảo Lũy là chủ tịch huyện, nếu kinh tế huyện Bá tăng lên một bậc thang mới, y cũng có một phần chiến tích trong đó.Lý Đinh Sơn và Phùng Húc Quang là lần đầu gặp nhau. Vì đều là người thành phố Yến nên cũng không khách sáo nhiều lắm, lại có Phùng Húc Quang giỏi giao tiếp, ăn nói khôi hài, hai người mới quen mà như đã thân, nói chuyện rất vui vẻ. Lý Đinh Sơn cũng không nói nhiều lời khách sáo của quan trường, trực tiếp nói:- Tổng giám đốc Phùng muốn tới huyện Bá đầu tư xây dựng nhà máy, tôi chỉ có một câu: Tuyên truyền và chính sách ưu đãi không có vấn đề gì. Tôi có thể cam đoan ủng hộ hết sức về mặt chính sách, nhưng các phương diện khác còn phải nhờ anh tự giải quyết.Phùng Húc Quang cũng hiểu được ẩn ý của Lý Đinh Sơn. Huyện Bá rất nghèo, không thiếu sức lao động rẻ tiền, không thiếu đất, chỉ sợ thiếu tiền, chỉ sợ muốn vay tiền từ ngân hàng cũng có khó khăn nhất định. Y cũng thầm tính toán, theo lời Hạ Tưởng, xây dựng một nhà máy ở huyện Bá quả thật cũng không tiêu phí bao nhiêu, mấy trăm ngàn tài chính, chỉ cần chi tiêu tiết kiệm cộng với nghĩ thêm biện pháp, hẳn là không thành vấn đề.- Vấn đề tài chính tôi sẽ tự mình giải quyết, xin Bí thư Lý yên tâm, chỉ có điều lo lắng lớn nhất chính là giao thông...Hạ Tưởng cũng đã nói rõ cho y việc khai phá làng du lịch Tam Sơn sẽ mang đến ích lợi rất lớn, tuy nhiên trước khi có được tin tức xác thực, nếu nói Phùng Húc Quang không lo lắng là lừa mình dối người. Xây dựng nhà máy thực phẩm ở huyện Bá có ưu thế rất lớn nhưng nếu không có một con đường tắt đi tới Bắc Kinh như Hạ Tưởng nói, vậy tất cả cố gắng chỉ có thể là không tưởng. Từ huyện Bá vòng tới thành phố Chương Trình, lại từ thành phố Chương Trình đến Bắc Kinh, tiếp đó lại từ Bắc Kinh đến thành phố Yến. Quá xa, chi phí vận chuyển cũng sẽ khiến người ta phải lắc đầu lè lưỡi.Lý Đinh Sơn nói rất thật:- Bạn bè tôi ở Bắc Kinh đang hỏi thăm tin tức, chỉ cần có tin tức tôi sẽ biết trước tiên, cũng chỉ mất hai, ba ngày mà thôi. Dù sao Tổng giám đốc Phùng thật vất vả mới đến huyện Bá một chuyến, khẳng định sẽ muốn đi xung quanh một chút để khảo sát thực địa. Để Hạ Tưởng đi cùng các anh một vòng, vừa lúc trong thời gian chờ tin tức từ Bắc Kinh tới...
Khi còn ở công ty, Tiếu Giai và Lý Đinh Sơn cũng không quá thân thiết, tiếp xúc cũng không nhiều lắm. Cô đột nhiên xuất hiện cũng khiến Lý Đinh Sơn cảm thấy giật mình. Tuy nhiên khi giới thiệu, Hạ Tưởng nói cô là trợ lý của Phùng Húc Quang, Lý Đinh Sơn cũng không hỏi nhiều, chỉ âm thầm quan sát một chút, phát hiện Hạ Tưởng vẻ mặt tự nhiên, Tiếu Giai cũng tự nhiên thoải mái, không chút gượng gạo và xấu hổ, bởi vậy gã cũng bình thường trở lại. Hiện tại Tiếu Giai cũng coi như khách thương, lập trường bất đồng, thân phận bất đồng, ở mặt ngoài vẫn phải giữ thái độ khách khí. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vnThỉnh thoảng Lý Đinh Sơn lại liếc Hạ Tưởng với ánh mắt hồ nghi khiến Hạ Tưởng không kìm nổi bất đắc dĩ cười khổ. Tiếu Giai muốn gặp mặt Lý Đinh Sơn, hắn cũng không nên ngăn cản, bởi vì theo kế hoạch lâu dài của hắn, trong bố cục của hắn, Tiếu Giai cũng là người không thể thiếu đối với sự phát triển của huyện Bá. Gặp sớm cũng tốt hơn là gặp muộn, cũng không cần giải thích quá nhiều. Chỉ có điều hắn không quá hiểu Tiếu Giai chủ động tới huyện Bá là có mục đích gì. Rốt cuộc là cô muốn làm gì? Không phải chỉ đơn giản là muốn gặp mặt hắn một lần như vậy chứ?Hắn hiểu, Lý Đinh Sơn lo lắng hắn không chịu nổi sự hấp dẫn của Tiếu Giai, sẽ phát sinh gì đó với cô. Vấn đề là, sự tình đã phát sinh rồi... Hắn chỉ hơi lặng lẽ gật đầu với Lý Đinh Sơn, ý tứ là hắn tự biết chừng mực.Trước khi trên Bắc Kinh truyền đến tin tức xác thực, Lý Đinh Sơn không muốn những người trong Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện biết kế hoạch phát triển làng du lịch và nhà máy thực phẩm. Nếu chẳng may bởi vì chuyện làng du lịch Tam Sơn có biến, ảnh hưởng tới việc nối thông đường núi, làng du lịch và nhà máy thực phẩm sẽ thành một chuyện cười, sẽ hạ thấp uy tín của Lý Đinh Sơn trong huyện.Nhà khách huyện ủy huyện Bá cách tòa nhà huyện ủy một đoạn, ba người lái xe tới nơi, Hạ Tưởng lấy danh nghĩa văn phòng huyện ủy muốn lấy hai phòng. Nhân viên phục vụ thấy Hạ Tưởng, thậm chí không cần chứng minh thư của Phùng Húc Quang và Tiếu Giai, chỉ cần Hạ Tưởng ký là xong việc.Tuy điều kiện của nhà khách rất bình thường nhưng ưu điểm là sạch sẽ, vệ sinh, hơn nữa còn yên lặng. Vốn huyện Bá có không nhiều người từ ngoài tới, nhà khách huyện ủy to như vậy nhưng không có mấy người vào ở. Hiện tại đúng là mùa huyện Bá đẹp nhất, trong nhà khách có nhiều cây cổ thụ râm mát, đâu đâu cũng màu sắc rực rỡ, hơn nữa còn rất nhiều loài chim nhỏ không biết tên bay tới bay lui, tiếng hót êm tai, khiến người ở trong này có cảm giác thế ngoại đào nguyên.Tâm trạng Tiếu Giai rất vui. Từ thành phố Yến nóng bức đi tới huyện Bá mát mẻ, lại được một nơi yên lặng tốt đẹp thế này, khiến cô lưu luyến không muốn về, tuy nhiên cô vẫn không quên trêu Hạ Tưởng:- Được, không hổ là đại thư ký của Bí thư huyện ủy, một khi quyền tới tay liền làm gì cũng được, ngủ trọ cũng không cần tiêu tiền. Tôi coi như tới nơi này nghỉ tạm mười ngày, nửa tháng cũng tốt.Hạ Tưởng liền cười:- Chỉ sợ địa phương nhỏ sơn dã phong tình không lưu giữ được mỹ nữ tâm cao bằng trời ở thành phố tới. Nếu nghỉ ngơi thì được chứ thật sự công tác và sinh hoạt ở đây lâu dài, sẽ cảm thấy đơn điệu và phiền chán. Được rồi, đừng cảm khái, hiện tại chúng ta đi thảo nguyên nhìn một chút, khảo sát thực địa.Hắn quay đầu lại nói với Phùng Húc Quang:- Đáng tiếc ông anh đi xe Audi, nếu đi một chiếc xe việt dã thì có thể đi một mạch tới sâu trong thảo nguyên. Hiện tại muốn tới xem nơi sinh trưởng của nấm khẩu bắc và rau quyết, chúng ta phải cưỡi ngựa đi.- Cưỡi ngựa thì tôi không thành vấn đề, chỉ sợ Tiếu Giai không biết cưỡi, ảnh hưởng chúng ta. Nếu không, Tiếu Giai cô cứ ở lại phòng nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung.Không biết xuất phát từ suy xét gì, Phùng Húc Quang không ngờ lại đề xuất để Tiếu Giai ở lại.Tiếu Giai tự nhiên không chịu:
- Mơ tưởng! Ai nói tôi không biết cưỡi ngựa, trước kia tôi đã từng cưỡi lừa, coi thường người ta! Tổng giám đốc Phùng, hay là anh có tâm tư khác, muốn tách tôi ra để một mình anh nói chuyện kinh doanh với Hạ Tưởng, đúng không?Phùng Húc Quang khoát tay, lắc đầu cười:- Coi như tôi chưa nói. Không thấy lòng tốt của người ta! Đến lúc đó cô cưỡi ngựa không chịu được khổ thì đừng trách tôi không nhắc cô trước.Dừng xe ở một gò đất xã Cổ Trại, Hạ Tưởng không mất bao nhiêu sức lực đã tìm được Hoàng Hải, bảo hắn dắt đến bốn con ngựa, sau đó dẫn đường tới Cổn Long Câu - Khe suối mà nấm khẩu bắc và rau quyết sinh trưởng như trong miệng của dân bản xứ. So với lần trước, biển hoa của Cổn Long Câu rộng lớn hơn không ít - Hạ Tưởng đặt tên là Hoa Hải Nguyên, còn dân bản xứ kêu là Hoa Điện Tử (đồng cỏ hoa chăn nuôi).Hoàng Hải hứng thú bừng bừng xoay xung quanh Hạ Tưởng không ngừng, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Phùng Húc Quang thấy vậy trong lòng không tự tin, liền kéo Hạ Tưởng sang một bên hỏi nhỏ:- Cậu thuê hắn bao nhiêu tiền mà khiến hắn vui vẻ tới mức này. Bốn con ngựa lại thêm một người, có đắt lắm không?

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenkkk.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp