Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 29
Có lẽ là khí thế lạnh nhạt, sắc bén lại khó gần của Lâm Mộ Đông quá rõ ràng, cũng có thể là truyền thuyết của anh vào mấy năm trước khiến người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật. Đám phóng viên không một người nào dám ngăn cản nữa, lặng ngắt như tờ mà đưa mắt nhìn vị huấn luyện viên Lâm đến thay băng keo cá nhân dắt theo cô gái nhỏ đội y vượt qua dòng người, rồi đi mất không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Diện tích của sân vận động Busan không nhỏ, tiếng ồn ào huyên náo ở phía sau dần dần bị vứt lại, trong hành lang lại khôi phục trạng thái an tĩnh mang theo chút vang vọng.
Diệp Chi đi theo sau lưng Lâm Mộ Đông, cô chuyên tâm bước từng bước chân.
Lối đi của sân vận động rất phức tạp, mỗi khi cô rẽ qua một lối rẽ đều phải ghi nhớ cẩn thận một hồi, nếu không khi bất cẩn sẽ rất dễ bị lạc đường. Vừa rồi lúc chạy trốn phóng viên, trong đầu cô ngoại trừ những tuyến đường linh tinh lộn xộn ra, gần như không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Hiện tại càng không cần phải suy nghĩ.
Cô gái nhỏ đối với năng lực nhớ đường của huấn luyện viên Lâm là vô cùng tin tưởng, cô chỉ việc yên tâm mà đi theo phía sau bóng lưng anh tuấn cao thẳng, đuổi theo bóng dáng của Lâm Mộ Đông một đường đi về phía trước.
Rẽ qua vài chỗ ngoặt, thân ảnh ở trước mặt bỗng nhiên gần kề phóng đại lên. Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, trước mặt liền đâm vào lồng ngực của Lâm Mộ Đông.
Diệp Chi xoa xoa đầu mũi, đứng thẳng ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông không biết từ lúc nào đã ngừng lại xoay người qua, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô gái nhỏ vừa đâm vào lồng ngực mình, anh cúi đầu yên lặng nhìn lấy cô.
Diệp Chi “ah” lên một tiếng, bỗng dưng nhớ ra bản thân mình bị kéo ra đây để làm gì.
Trên người cô lúc nào cũng mang theo vài miếng băng keo cá nhân tùy thân để dùng trong những trường hợp cần thiết, cho dù hòm thuốc không ở bên cạnh, cũng có thể xử lý đơn giản trước, không cần phải quay về lấy theo hòm thuốc.
Diệp Chi cúi đầu xuống, cẩn thận lục tìm lại trong túi áo: “ Đợi một chút, tôi sẽ ở đây thay…… ”
Chưa đợi cô lấy băng keo cá nhân ra, Lâm Mộ Đông đã giơ tay phủ lên đầu nhỏ của cô, rồi chậm rãi xoa xoa.
Động tác của Diệp Chi chợt ngừng lại, dưới lòng bàn tay khô khan hơi ấm áp cô ngẩng mặt lên, hứng lấy cái nhìn thâm thúy của con ngươi đen láy.
Bàn tay của Lâm Mộ Đông phủ lên đỉnh đầu của cô, động tác của anh rất chậm rãi, lòng bàn tay dán sát vào mái tóc ngắn suôn thẳng mềm mại của cô gái nhỏ, từng chút từng chút xoa vò nó.
Trong hành lang yên tĩnh đến mức gần như trống trải, Lâm Mộ Đông cúi đầu, tầm mắt dán sát vào cô, giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên: “ Còn sợ không?”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, có chút do dự.
Lúc mới bị phóng viên vây quanh thì có sợ thật, sau đó vừa phải chạy lại vừa phải nhớ đường, cô liền không còn nhớ đến chuyện sợ hãi nữa. Tiếp đến nữa có Lâm Mộ Đông đứng chắn ở trước người cô, đến cả việc nhớ đường cùng bỏ chạy đều cô đều gần như lãng quên hết rồi.
Cơ hồ là vừa nãy cô còn đang nghĩ rằng nếu như có huấn luyện viên Lâm ở đây thì tốt quá rồi, sau đó Lâm Mộ Đông liền xuất hiện ngay.
Rõ ràng là có nhiều lối đi như thế, thật sự không dễ tìm chút nào.
Trong lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn và ấm áp, sự bất an thấp thỏm của khi nãy đều đã vơi đi không ít rồi. Cô gái nhỏ trước giờ chỉ cần nếm qua vị ngọt liền không nhớ đến cơn đau, cô nhẹ giọng ngẩng đầu: “ Không quá…… ”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Mộ Đông đã từ trong túi áo lấy ra một viên bánh Thanh Đoàn, anh xé vỏ bánh ra rồi đặt vào lòng bàn tay cô.
Vỏ bánh bằng nhựa được xé ra một nửa, bánh Thanh Đoàn được một lớp gạo nếp hơi trong suốt bao bọc lấy, trong suốt long lanh lại mềm mại, gần như còn có thể lờ mờ nhìn thấy nhân đậu đỏ ở bên trong.
Ngón tay thon dài với các khớp tay rõ ràng cầm lấy viên bánh mochi ấy, lực đạo nhẹ nhàng, ngón tay khẽ gập lại, xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng dán vào lòng bàn tay vẫn còn lạnh băng của cô gái nhỏ.
Con ngươi của Diệp Chi không nhịn được mà sáng bừng lên.
Đồ ăn vặt cô mang từ trong nước sang đã sắp hết rồi, cơ hội ra khỏi khách sạn lại không nhiều, có thể đến 7-Elenven để mua thì cũng chỉ có những loại thường thấy nhất, cứ ăn đi ăn lại mãi cũng cảm thấy chả còn mùi vị gì nữa rồi.
Cô vẫn luôn rất thích mấy loại đồ ăn vặt mềm mềm mịn mịn thế này, vừa nhìn thấy bánh Thanh Đoàn cô liền ngừng nói ngay, cẩn thận dùng đầu ngón tay cách một lớp vỏ mỏng cầm viên bánh lên, đôi mắt cô cong cong nhét cái bánh vào miệng.
Bánh Thanh Đoàn không to lắm, vừa đủ để ăn hết trong một lần. Cô gái nhỏ cẩn thận nhai viên bánh Thanh Đoàn, hai má nhô lên thành một độ cong nho nhỏ, đôi mắt xinh đẹp cũng theo đó vừa lòng mãn nguyện mà híp lại thành một độ cong dịu dàng.
Lâm Mộ Đông khẽ nhíu mày.
Tay của cô gái nhỏ quá lạnh rồi, lại thêm chút ẩm ướt lờ mờ, vết ửng đỏ hằn lại vì luyện súng trong ngày hôm qua còn chưa phai hết đi, vừa rồi bởi vì quá căng thẳng nên các đầu ngón tay siết chặt lại khiến lòng bàn tay xuất hiện thêm bốn vết đỏ nho nhỏ.
Anh không có nhiều cách dùng để dỗ dành người khác, bánh Thanh Đoàn hôm qua anh vừa mới nhờ người đi mua, vốn dĩ là muốn dùng làm phần thưởng cho cô gái nhỏ đã bắn trúng vòng số ba, không ngờ rằng hôm nay lại gặp phải chuyện như thế này.
Nhìn vào vết tích trên lòng bàn tay trắng nõn, đáy lòng Lâm Mộ Đông bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu, anh lại lấy ra một viên bánh Thanh Đoàn nhân mè đen đặt vào trong tay của Diệp Chi: “ Hiện tại còn sợ không?”
Ánh mắt của cô gái nhỏ lại không kìm được mà sáng rực hơn nữa.
Sợ thì sẽ có đồ ăn ngon nha.
Lớp giấy gạo mong mỏng tan ra, bánh Thanh Đoàn vừa mềm dẻo vừa dai dai, ăn vào trong miệng thơm dịu ngọt ngào. Diệp Chi cúi đầu liếc viên bánh Thanh Đoàn kia một cái, nhịp tim đập hơi nhanh, vành tai trắng nõn mỏng manh khẽ phủ lên một tầng màu hồng nhạt, cô cong ngón tay cúi đầu nói: “ Sợ…..sợ ạ. ”
Cô thực sự không biết nói dối, chỉ có hai chữ mà nói vô cùng khó khăn, giọng nói cũng mềm mại dịu dàng, mang theo một chút run rẩy khe khẽ.
Chân mày của huấn luyện viên Lâm càng nhíu chặt hơn nữa, từ trong túi áo lại biến ra một viên bánh Thanh Đoàn nhân đậu phộng.
……..
Tiếp đến lại biến ra thêm một viên nhân trứng sữa.
Con ngươi của cô gái nhỏ lấp la lấp lánh, nhìn vào túi áo khoác không biết chứa bao nhiêu viên bánh Thanh Đoàn của huấn luyện viên Lâm, nhịp tim cô thình thịch vang lên, nhịn không được khẽ cúi đầu nhìn nhìn.
Lâm Mộ Đông hơi cúi đầu xuống, đáy mắt sâu thẳm ẩn giấu sự quan tâm lo lắng thầm lặng.
……….đây là viên cuối cùng rồi.
Diệp Chi nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trân quý mà cầm một đống bánh Thanh Đoàn nhét hết vào trong túi, sắc mặt đỏ đỏ, cô bẻ bẻ ngón tay nhỏ giọng mở miệng: “ Vẫn…vẫn còn một chút chút chút… ”
Ánh mắt của cô đuổi theo bàn tay đang rũ bên người của Lâm Mộ Đông, không kịp chờ đợi muốn biết viên tiếp theo sẽ là nhân gì đây, chợt cô phát hiện lần này huấn luyện viên Lâm không hề đưa tay dò vào trong túi áo.
Trái tim cô gái nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên.
Nói không chừng là đã cho hết rồi.
Không nên đòi hỏi nhiều như thế nha.
Diệp Chi sờ sờ túi áo, có chút tự trách, đang nghĩ có nên trả lại cho huấn luyện viên Lâm hai viên hay không, thì huấn luyện viên Lâm người từ đầu đến cuối luôn trầm mặc đứng ở đối diện lại giơ tay ra chìa về phía cô.
Bàn tay đó lại hướng về phía cô, nhẹ nhàng áp sát vào sau lưng cô.
Nhịp tim của Diệp Chi bỗng dưng tăng nhanh, cô ngây ngốc ngẩng đầu, đón lấy đôi mắt sâu xa an tĩnh ấy.
Độ ấm của lòng bàn tay xuyên qua lớp vải áo, dán sát vào sống lưng của cô, lực đạo dịu dàng khẽ thu lại, thân thể của cô liền bị cuốn vào một vòng tay, lớp vải dày dặn ấm áp ngay lập tức gắt gao bao trùm cả người cô.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, nhiệt độ cơ thể an tĩnh xuyên qua sự ngăn cách của lớp vải, cánh tay căng chặt đến mức gần như có chút khẩn trương, từng chút từng chút, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô.
“ Đừng sợ nữa. ”
Đầu của Diệp Chi được bàn tay to rộng của anh phủ lên, rồi cẩn thận dán sát vào vai cô.
Hơi thở rõ ràng mang tính xâm lược vô cùng mạnh mẽ tức khắc rơi lên mặt cô, nhưng lại tận lực ẩn giấu đi hết tất cả hàn ý, tất cả sự xa lạ và tất cả sự sắc bén hung hãn, chỉ để lại phần dịu dàng và an tĩnh nhất, trông như đang nín thở, anh cẩn thận tỉ mỉ bao bọc lấy cô gái nhỏ ở trong lòng.
Giọng nói của Lâm Mộ Đông trầm thấp dịu dàng, lộ ra một chút âm giọng hơi khàn đặc, anh chậm rãi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của cô, vô cùng trúc trắc muốn nỗ lực dỗ dành cô.
“ Ổn cả rồi, đừng sợ nữa nhé. ”
Vành mắt Diệp Chi hơi nóng lên.
Vốn dĩ đã sớm lãng quên rồi, nỗi thấp thỏm vì bị nhóm người và camera bao vây, không thể không ứng phó một mình, nỗi căng thẳng khi nỗ lực muốn dũng cảm đứng lên bảo vệ các đội viên, cánh tay vẫn còn đau, chạy đến nỗi chân cũng đau, lồng ngực vẫn còn thở gấp đến mức khó chịu nóng rát………..
Tất cả mọi thứ một mình cô đã sớm có thể xử lý ổn thỏa, phản ứng có hơi chậm một chút, thậm chí cô đều đã quên đi cả sự ủy khuất bất an kia, bỗng nhiên ngoài dự đoán rơi vào một vòng ôm ấm áp khiến cả người cô xôn xao.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn được ôm lấy, tựa vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, một tay cô siết chặt lấy góc áo của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng run rẩy.
Sương mù nhanh chóng tích tụ trong đôi mắt cô, lông mi nhẹ nhàng nhấp nháy vài cái, nước mắt liền từng giọt từng giọt tràn ra ngoài.
Vốn dĩ chỉ còn một chút chút chút sợ hãi mà thôi, chớp mắt anh đã dỗ con người ta đến bật khóc luôn rồi.
Lần đầu tiên Lâm Mộ Đông sinh ra chút cảm giác không biết phải làm sao, cánh tay treo ở sau lưng cô không biết có nên dùng lực hay không, khóe môi anh trắng bệch mím chặt lại: “ Đừng khóc……. ”
Anh không biết có phải bản thân mình đã làm sai ở đâu rồi hay không, anh vô thức muốn buông tay ra lùi lại. Bỗng nhiên cô gái nhỏ lại càng vùi sâu vào lòng anh hơn, nước mắt rơi càng lúc càng lợi hại: “ Hiện tại, hiện tại không còn sợ chút nào nữa rồi…”
Biểu hiện của cô thực sự quá không có sức thuyết phục, đôi tay của Lâm Mộ Đông ôm lấy cô gái nhỏ đang nhào vào lòng mình, anh không dám dùng sức, nhẹ giọng dỗ dành cô: “ Tôi biết rồi. ”
Diệp Chi tự trách không thôi, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, cô nghẹn ngào nói xin lỗi: “ Thật ra…vẫn luôn không hề sợ hãi. ”
Cô gái nhỏ hiếu thắng, Lâm Mộ Đông gật gật đầu, không chút động đậy mà đứng thẳng lên, từ đầu đến cuối luôn ôm chặt cô: “ Tôi biết mà. ”
Diệp Chi càng tự trách hơn nữa, đôi mắt cô ngấn lệ nghẹn ngào thẳng thắn: “ Em chỉ là muốn ăn bánh Thanh Đoàn mà thôi…… ”
Lâm Mộ Đông: “ ….. ”
Lâm Mộ Đông lục lọi túi áo khoác đã trống rỗng, anh nhẹ nhàng hít một hơi, cúi đầu xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ: “ Hết mất rồi, quay về lại mua thêm. ”
Cô gái nhỏ ở trong lòng vẫn còn rơi nước mắt, giọng nói mềm mềm mại mại mang theo một chút nghẹn ngào nho nhỏ, cô hít mũi lắc đầu, lấy ra một viên bánh Thanh Đoàn trả lại cho huấn luyện viên Lâm.
Do dự một lúc lâu, mới lưu luyến đưa thêm một viên nữa.
Lúc này đây anh cuối cùng cũng hiểu ra Diệp Chi đang làm cái gì, Lâm Mộ Đông cầm hai viên Thanh Đoàn được cô thành thật trả lại, cúi đầu nhìn nhìn cô một lúc lâu, đáy mắt dần dần từng chút dịu dàng đi, khóe môi thầm lặng khẽ cong lên.
Lâm Mộ Đông buông cánh tay ra, đứng ở trước mặt Diệp Chi một tay xé vỏ bánh ra, bản thân mình cũng ăn một cái.
Trong đôi mắt khóc đến ửng đỏ của cô gái nhỏ tràn ngập sự tiếc nuối không nỡ, nhưng vẫn vô cùng hiểu chuyện, ánh mắt đuổi theo viên bánh Thanh Đoàn trong tay anh, rồi lại an an tĩnh tĩnh thu hồi lại.
Lâm Mộ Đông xé thêm một cái nữa, đưa đến bên miệng của cô.
Diệp Chi ngẩn người một lúc, cô ngửa mặt lên.
Ngón tay anh thon dài trắng trẻo cầm lấy viên bánh Thanh Đoàn nhân trứng sữa mềm mại, vững vàng đưa đến trước mặt cô, kiên nhẫn đợi cô há miệng ra: “ Cái này không vì điều gì cả. ”
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng, giọng nói từ tính khàn khàn nhẹ nhàng rơi ở bên tai cô: “ Tôi muốn cho em ăn. ”
………
Diệp Chi cảm thấy bản thân mình hình như lại có chút căng thẳng rồi.
Hô hấp của cô gái nhỏ hơi dồn dập, cô vô thức ấn ấn vào lồng ngực, cẩn thận dè dặt ló cái đầu nhỏ ra, len lén liếc nhìn thần sắc của Lâm Mộ Đông, rồi nhanh chóng ngoạm đi cái bánh Thanh Đoàn trong tay anh.
Trông như một chú chuột hamster nhỏ đang bảo vệ thức ăn.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, ý cười cuối cùng cũng rõ ràng đột phát dưới đáy mắt, anh khẽ cúi đầu nhẹ giọng cười ra tiếng.
Hai người vẫn đứng dán sát vào nhau, trong hành lang yên tĩnh đến mức một người cũng không có, có thể nghe rõ tiếng cười trầm thấp ôn hòa sục sôi giữa lồng ngực của anh, rung động đến mức khiến hai má Diệp Chi lại phủ lên một màu đỏ nhạt không dễ nhận ra.
Tiếng phát thanh đinh tai nhức óc bỗng nhiên truyền ra từ các loa phóng thanh ở khắp mọi nơi.
Diệp Chi bị dọa đến mức rùng mình một cái, cô theo điều kiện phản xạ mà đứng thẳng người lên, được Lâm Mộ Đông một tay ôm lấy, anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống băng ghế dài ở bên cạnh hành lang.
“ Còn kịp. ”
Cuộc thi đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu, hiện tại chỉ là điểm danh xác nhận mục dự thi mà thôi. Lâm Mộ Đông đã từng tham gia vô số lần cuộc thi như thế này, đối với những quy trình này anh nắm rất rõ, anh giơ cổ tay lên nhìn nhìn thời gian: “ Nghỉ ngơi thêm ba phút nữa, rồi chúng ta cùng nhau qua đó. ”
Diệp Chi từ trước đến giờ vẫn luôn vô cùng tin tưởng vào năng lực dẫn đường của huấn luyện viên Lâm, cô nghe lời gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế dài.
Ghế ngồi trong sân vận động đa số đều là thiết kế cho các vận động viên, cô gái nhỏ ngồi lên có chút cao, hai tay cô chống lên thành ghế, chân thì thả lỏng đung đưa đung đưa, nước mắt đã hoàn toàn ngừng rơi rồi, chỉ là hốc mắt vẫn bị dụi đến mức ửng đỏ.
Lâm Mộ Đông nhìn cô một lúc, rồi lấy một cái khăn mặt tiêu độc tự hủy dành cho vận động viên, đi đến bên cạnh máy lọc nước rót nửa ly nước nóng, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo ù ù reng lên.
Sài Quốc Hiên không tìm được người, cầm cái hộp súng đáng sợ này ông thực sự rất căng thẳng, cuối cùng cũng không nhịn được vội vàng gọi điện thoại cho anh.
“ Cậu đang ở đâu thế?” Sài Quốc Hiên vẫn chưa biết anh đột nhiên chạy đi mất để làm gì, ông vô cùng lo lắng thúc giục anh, “ Mau quay lại đây, súng của nhà cậu một lát nữa sẽ bỏ nhà đi mất đấy!”
Lâm Mộ Đông khẽ nhíu mày.
Lâm Mộ Đông trước giờ luôn trân quý khẩu súng như mạng, thời thiếu niên anh gần như đều là súng không rời tay, cùng ăn cùng ngủ. Sài Quốc Hiên dỗ trẻ con dỗ đến quen luôn rồi, ông thêm mắm dặm muối hù dọa anh: “Thật đó! Tôi cảm thấy qua một lúc nữa có thể nó sẽ tự mở hộp súng ra, rồi tự mình nhảy ra ngoài……. ”
“ Tôi biết rồi. ”
Lâm Mộ Đông cắt ngang lời nói của đội trưởng Sài, anh đem nước nóng đổ lên cái khăn mặt, rồi dùng một tay vắt khô: “ Bảo nó nghe lời đi, một lúc nữa tôi sẽ quay lại. ”
Diện tích của sân vận động Busan không nhỏ, tiếng ồn ào huyên náo ở phía sau dần dần bị vứt lại, trong hành lang lại khôi phục trạng thái an tĩnh mang theo chút vang vọng.
Diệp Chi đi theo sau lưng Lâm Mộ Đông, cô chuyên tâm bước từng bước chân.
Lối đi của sân vận động rất phức tạp, mỗi khi cô rẽ qua một lối rẽ đều phải ghi nhớ cẩn thận một hồi, nếu không khi bất cẩn sẽ rất dễ bị lạc đường. Vừa rồi lúc chạy trốn phóng viên, trong đầu cô ngoại trừ những tuyến đường linh tinh lộn xộn ra, gần như không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Hiện tại càng không cần phải suy nghĩ.
Cô gái nhỏ đối với năng lực nhớ đường của huấn luyện viên Lâm là vô cùng tin tưởng, cô chỉ việc yên tâm mà đi theo phía sau bóng lưng anh tuấn cao thẳng, đuổi theo bóng dáng của Lâm Mộ Đông một đường đi về phía trước.
Rẽ qua vài chỗ ngoặt, thân ảnh ở trước mặt bỗng nhiên gần kề phóng đại lên. Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, trước mặt liền đâm vào lồng ngực của Lâm Mộ Đông.
Diệp Chi xoa xoa đầu mũi, đứng thẳng ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông không biết từ lúc nào đã ngừng lại xoay người qua, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy cô gái nhỏ vừa đâm vào lồng ngực mình, anh cúi đầu yên lặng nhìn lấy cô.
Diệp Chi “ah” lên một tiếng, bỗng dưng nhớ ra bản thân mình bị kéo ra đây để làm gì.
Trên người cô lúc nào cũng mang theo vài miếng băng keo cá nhân tùy thân để dùng trong những trường hợp cần thiết, cho dù hòm thuốc không ở bên cạnh, cũng có thể xử lý đơn giản trước, không cần phải quay về lấy theo hòm thuốc.
Diệp Chi cúi đầu xuống, cẩn thận lục tìm lại trong túi áo: “ Đợi một chút, tôi sẽ ở đây thay…… ”
Chưa đợi cô lấy băng keo cá nhân ra, Lâm Mộ Đông đã giơ tay phủ lên đầu nhỏ của cô, rồi chậm rãi xoa xoa.
Động tác của Diệp Chi chợt ngừng lại, dưới lòng bàn tay khô khan hơi ấm áp cô ngẩng mặt lên, hứng lấy cái nhìn thâm thúy của con ngươi đen láy.
Bàn tay của Lâm Mộ Đông phủ lên đỉnh đầu của cô, động tác của anh rất chậm rãi, lòng bàn tay dán sát vào mái tóc ngắn suôn thẳng mềm mại của cô gái nhỏ, từng chút từng chút xoa vò nó.
Trong hành lang yên tĩnh đến mức gần như trống trải, Lâm Mộ Đông cúi đầu, tầm mắt dán sát vào cô, giọng nói trầm thấp ôn hòa vang lên: “ Còn sợ không?”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, có chút do dự.
Lúc mới bị phóng viên vây quanh thì có sợ thật, sau đó vừa phải chạy lại vừa phải nhớ đường, cô liền không còn nhớ đến chuyện sợ hãi nữa. Tiếp đến nữa có Lâm Mộ Đông đứng chắn ở trước người cô, đến cả việc nhớ đường cùng bỏ chạy đều cô đều gần như lãng quên hết rồi.
Cơ hồ là vừa nãy cô còn đang nghĩ rằng nếu như có huấn luyện viên Lâm ở đây thì tốt quá rồi, sau đó Lâm Mộ Đông liền xuất hiện ngay.
Rõ ràng là có nhiều lối đi như thế, thật sự không dễ tìm chút nào.
Trong lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn và ấm áp, sự bất an thấp thỏm của khi nãy đều đã vơi đi không ít rồi. Cô gái nhỏ trước giờ chỉ cần nếm qua vị ngọt liền không nhớ đến cơn đau, cô nhẹ giọng ngẩng đầu: “ Không quá…… ”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Mộ Đông đã từ trong túi áo lấy ra một viên bánh Thanh Đoàn, anh xé vỏ bánh ra rồi đặt vào lòng bàn tay cô.
Vỏ bánh bằng nhựa được xé ra một nửa, bánh Thanh Đoàn được một lớp gạo nếp hơi trong suốt bao bọc lấy, trong suốt long lanh lại mềm mại, gần như còn có thể lờ mờ nhìn thấy nhân đậu đỏ ở bên trong.
Ngón tay thon dài với các khớp tay rõ ràng cầm lấy viên bánh mochi ấy, lực đạo nhẹ nhàng, ngón tay khẽ gập lại, xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng dán vào lòng bàn tay vẫn còn lạnh băng của cô gái nhỏ.
Con ngươi của Diệp Chi không nhịn được mà sáng bừng lên.
Đồ ăn vặt cô mang từ trong nước sang đã sắp hết rồi, cơ hội ra khỏi khách sạn lại không nhiều, có thể đến 7-Elenven để mua thì cũng chỉ có những loại thường thấy nhất, cứ ăn đi ăn lại mãi cũng cảm thấy chả còn mùi vị gì nữa rồi.
Cô vẫn luôn rất thích mấy loại đồ ăn vặt mềm mềm mịn mịn thế này, vừa nhìn thấy bánh Thanh Đoàn cô liền ngừng nói ngay, cẩn thận dùng đầu ngón tay cách một lớp vỏ mỏng cầm viên bánh lên, đôi mắt cô cong cong nhét cái bánh vào miệng.
Bánh Thanh Đoàn không to lắm, vừa đủ để ăn hết trong một lần. Cô gái nhỏ cẩn thận nhai viên bánh Thanh Đoàn, hai má nhô lên thành một độ cong nho nhỏ, đôi mắt xinh đẹp cũng theo đó vừa lòng mãn nguyện mà híp lại thành một độ cong dịu dàng.
Lâm Mộ Đông khẽ nhíu mày.
Tay của cô gái nhỏ quá lạnh rồi, lại thêm chút ẩm ướt lờ mờ, vết ửng đỏ hằn lại vì luyện súng trong ngày hôm qua còn chưa phai hết đi, vừa rồi bởi vì quá căng thẳng nên các đầu ngón tay siết chặt lại khiến lòng bàn tay xuất hiện thêm bốn vết đỏ nho nhỏ.
Anh không có nhiều cách dùng để dỗ dành người khác, bánh Thanh Đoàn hôm qua anh vừa mới nhờ người đi mua, vốn dĩ là muốn dùng làm phần thưởng cho cô gái nhỏ đã bắn trúng vòng số ba, không ngờ rằng hôm nay lại gặp phải chuyện như thế này.
Nhìn vào vết tích trên lòng bàn tay trắng nõn, đáy lòng Lâm Mộ Đông bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu, anh lại lấy ra một viên bánh Thanh Đoàn nhân mè đen đặt vào trong tay của Diệp Chi: “ Hiện tại còn sợ không?”
Ánh mắt của cô gái nhỏ lại không kìm được mà sáng rực hơn nữa.
Sợ thì sẽ có đồ ăn ngon nha.
Lớp giấy gạo mong mỏng tan ra, bánh Thanh Đoàn vừa mềm dẻo vừa dai dai, ăn vào trong miệng thơm dịu ngọt ngào. Diệp Chi cúi đầu liếc viên bánh Thanh Đoàn kia một cái, nhịp tim đập hơi nhanh, vành tai trắng nõn mỏng manh khẽ phủ lên một tầng màu hồng nhạt, cô cong ngón tay cúi đầu nói: “ Sợ…..sợ ạ. ”
Cô thực sự không biết nói dối, chỉ có hai chữ mà nói vô cùng khó khăn, giọng nói cũng mềm mại dịu dàng, mang theo một chút run rẩy khe khẽ.
Chân mày của huấn luyện viên Lâm càng nhíu chặt hơn nữa, từ trong túi áo lại biến ra một viên bánh Thanh Đoàn nhân đậu phộng.
……..
Tiếp đến lại biến ra thêm một viên nhân trứng sữa.
Con ngươi của cô gái nhỏ lấp la lấp lánh, nhìn vào túi áo khoác không biết chứa bao nhiêu viên bánh Thanh Đoàn của huấn luyện viên Lâm, nhịp tim cô thình thịch vang lên, nhịn không được khẽ cúi đầu nhìn nhìn.
Lâm Mộ Đông hơi cúi đầu xuống, đáy mắt sâu thẳm ẩn giấu sự quan tâm lo lắng thầm lặng.
……….đây là viên cuối cùng rồi.
Diệp Chi nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trân quý mà cầm một đống bánh Thanh Đoàn nhét hết vào trong túi, sắc mặt đỏ đỏ, cô bẻ bẻ ngón tay nhỏ giọng mở miệng: “ Vẫn…vẫn còn một chút chút chút… ”
Ánh mắt của cô đuổi theo bàn tay đang rũ bên người của Lâm Mộ Đông, không kịp chờ đợi muốn biết viên tiếp theo sẽ là nhân gì đây, chợt cô phát hiện lần này huấn luyện viên Lâm không hề đưa tay dò vào trong túi áo.
Trái tim cô gái nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên.
Nói không chừng là đã cho hết rồi.
Không nên đòi hỏi nhiều như thế nha.
Diệp Chi sờ sờ túi áo, có chút tự trách, đang nghĩ có nên trả lại cho huấn luyện viên Lâm hai viên hay không, thì huấn luyện viên Lâm người từ đầu đến cuối luôn trầm mặc đứng ở đối diện lại giơ tay ra chìa về phía cô.
Bàn tay đó lại hướng về phía cô, nhẹ nhàng áp sát vào sau lưng cô.
Nhịp tim của Diệp Chi bỗng dưng tăng nhanh, cô ngây ngốc ngẩng đầu, đón lấy đôi mắt sâu xa an tĩnh ấy.
Độ ấm của lòng bàn tay xuyên qua lớp vải áo, dán sát vào sống lưng của cô, lực đạo dịu dàng khẽ thu lại, thân thể của cô liền bị cuốn vào một vòng tay, lớp vải dày dặn ấm áp ngay lập tức gắt gao bao trùm cả người cô.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, nhiệt độ cơ thể an tĩnh xuyên qua sự ngăn cách của lớp vải, cánh tay căng chặt đến mức gần như có chút khẩn trương, từng chút từng chút, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô.
“ Đừng sợ nữa. ”
Đầu của Diệp Chi được bàn tay to rộng của anh phủ lên, rồi cẩn thận dán sát vào vai cô.
Hơi thở rõ ràng mang tính xâm lược vô cùng mạnh mẽ tức khắc rơi lên mặt cô, nhưng lại tận lực ẩn giấu đi hết tất cả hàn ý, tất cả sự xa lạ và tất cả sự sắc bén hung hãn, chỉ để lại phần dịu dàng và an tĩnh nhất, trông như đang nín thở, anh cẩn thận tỉ mỉ bao bọc lấy cô gái nhỏ ở trong lòng.
Giọng nói của Lâm Mộ Đông trầm thấp dịu dàng, lộ ra một chút âm giọng hơi khàn đặc, anh chậm rãi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của cô, vô cùng trúc trắc muốn nỗ lực dỗ dành cô.
“ Ổn cả rồi, đừng sợ nữa nhé. ”
Vành mắt Diệp Chi hơi nóng lên.
Vốn dĩ đã sớm lãng quên rồi, nỗi thấp thỏm vì bị nhóm người và camera bao vây, không thể không ứng phó một mình, nỗi căng thẳng khi nỗ lực muốn dũng cảm đứng lên bảo vệ các đội viên, cánh tay vẫn còn đau, chạy đến nỗi chân cũng đau, lồng ngực vẫn còn thở gấp đến mức khó chịu nóng rát………..
Tất cả mọi thứ một mình cô đã sớm có thể xử lý ổn thỏa, phản ứng có hơi chậm một chút, thậm chí cô đều đã quên đi cả sự ủy khuất bất an kia, bỗng nhiên ngoài dự đoán rơi vào một vòng ôm ấm áp khiến cả người cô xôn xao.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn được ôm lấy, tựa vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, một tay cô siết chặt lấy góc áo của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng run rẩy.
Sương mù nhanh chóng tích tụ trong đôi mắt cô, lông mi nhẹ nhàng nhấp nháy vài cái, nước mắt liền từng giọt từng giọt tràn ra ngoài.
Vốn dĩ chỉ còn một chút chút chút sợ hãi mà thôi, chớp mắt anh đã dỗ con người ta đến bật khóc luôn rồi.
Lần đầu tiên Lâm Mộ Đông sinh ra chút cảm giác không biết phải làm sao, cánh tay treo ở sau lưng cô không biết có nên dùng lực hay không, khóe môi anh trắng bệch mím chặt lại: “ Đừng khóc……. ”
Anh không biết có phải bản thân mình đã làm sai ở đâu rồi hay không, anh vô thức muốn buông tay ra lùi lại. Bỗng nhiên cô gái nhỏ lại càng vùi sâu vào lòng anh hơn, nước mắt rơi càng lúc càng lợi hại: “ Hiện tại, hiện tại không còn sợ chút nào nữa rồi…”
Biểu hiện của cô thực sự quá không có sức thuyết phục, đôi tay của Lâm Mộ Đông ôm lấy cô gái nhỏ đang nhào vào lòng mình, anh không dám dùng sức, nhẹ giọng dỗ dành cô: “ Tôi biết rồi. ”
Diệp Chi tự trách không thôi, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống, cô nghẹn ngào nói xin lỗi: “ Thật ra…vẫn luôn không hề sợ hãi. ”
Cô gái nhỏ hiếu thắng, Lâm Mộ Đông gật gật đầu, không chút động đậy mà đứng thẳng lên, từ đầu đến cuối luôn ôm chặt cô: “ Tôi biết mà. ”
Diệp Chi càng tự trách hơn nữa, đôi mắt cô ngấn lệ nghẹn ngào thẳng thắn: “ Em chỉ là muốn ăn bánh Thanh Đoàn mà thôi…… ”
Lâm Mộ Đông: “ ….. ”
Lâm Mộ Đông lục lọi túi áo khoác đã trống rỗng, anh nhẹ nhàng hít một hơi, cúi đầu xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ: “ Hết mất rồi, quay về lại mua thêm. ”
Cô gái nhỏ ở trong lòng vẫn còn rơi nước mắt, giọng nói mềm mềm mại mại mang theo một chút nghẹn ngào nho nhỏ, cô hít mũi lắc đầu, lấy ra một viên bánh Thanh Đoàn trả lại cho huấn luyện viên Lâm.
Do dự một lúc lâu, mới lưu luyến đưa thêm một viên nữa.
Lúc này đây anh cuối cùng cũng hiểu ra Diệp Chi đang làm cái gì, Lâm Mộ Đông cầm hai viên Thanh Đoàn được cô thành thật trả lại, cúi đầu nhìn nhìn cô một lúc lâu, đáy mắt dần dần từng chút dịu dàng đi, khóe môi thầm lặng khẽ cong lên.
Lâm Mộ Đông buông cánh tay ra, đứng ở trước mặt Diệp Chi một tay xé vỏ bánh ra, bản thân mình cũng ăn một cái.
Trong đôi mắt khóc đến ửng đỏ của cô gái nhỏ tràn ngập sự tiếc nuối không nỡ, nhưng vẫn vô cùng hiểu chuyện, ánh mắt đuổi theo viên bánh Thanh Đoàn trong tay anh, rồi lại an an tĩnh tĩnh thu hồi lại.
Lâm Mộ Đông xé thêm một cái nữa, đưa đến bên miệng của cô.
Diệp Chi ngẩn người một lúc, cô ngửa mặt lên.
Ngón tay anh thon dài trắng trẻo cầm lấy viên bánh Thanh Đoàn nhân trứng sữa mềm mại, vững vàng đưa đến trước mặt cô, kiên nhẫn đợi cô há miệng ra: “ Cái này không vì điều gì cả. ”
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, đôi mắt trầm tĩnh dịu dàng, giọng nói từ tính khàn khàn nhẹ nhàng rơi ở bên tai cô: “ Tôi muốn cho em ăn. ”
………
Diệp Chi cảm thấy bản thân mình hình như lại có chút căng thẳng rồi.
Hô hấp của cô gái nhỏ hơi dồn dập, cô vô thức ấn ấn vào lồng ngực, cẩn thận dè dặt ló cái đầu nhỏ ra, len lén liếc nhìn thần sắc của Lâm Mộ Đông, rồi nhanh chóng ngoạm đi cái bánh Thanh Đoàn trong tay anh.
Trông như một chú chuột hamster nhỏ đang bảo vệ thức ăn.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, ý cười cuối cùng cũng rõ ràng đột phát dưới đáy mắt, anh khẽ cúi đầu nhẹ giọng cười ra tiếng.
Hai người vẫn đứng dán sát vào nhau, trong hành lang yên tĩnh đến mức một người cũng không có, có thể nghe rõ tiếng cười trầm thấp ôn hòa sục sôi giữa lồng ngực của anh, rung động đến mức khiến hai má Diệp Chi lại phủ lên một màu đỏ nhạt không dễ nhận ra.
Tiếng phát thanh đinh tai nhức óc bỗng nhiên truyền ra từ các loa phóng thanh ở khắp mọi nơi.
Diệp Chi bị dọa đến mức rùng mình một cái, cô theo điều kiện phản xạ mà đứng thẳng người lên, được Lâm Mộ Đông một tay ôm lấy, anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống băng ghế dài ở bên cạnh hành lang.
“ Còn kịp. ”
Cuộc thi đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu, hiện tại chỉ là điểm danh xác nhận mục dự thi mà thôi. Lâm Mộ Đông đã từng tham gia vô số lần cuộc thi như thế này, đối với những quy trình này anh nắm rất rõ, anh giơ cổ tay lên nhìn nhìn thời gian: “ Nghỉ ngơi thêm ba phút nữa, rồi chúng ta cùng nhau qua đó. ”
Diệp Chi từ trước đến giờ vẫn luôn vô cùng tin tưởng vào năng lực dẫn đường của huấn luyện viên Lâm, cô nghe lời gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống băng ghế dài.
Ghế ngồi trong sân vận động đa số đều là thiết kế cho các vận động viên, cô gái nhỏ ngồi lên có chút cao, hai tay cô chống lên thành ghế, chân thì thả lỏng đung đưa đung đưa, nước mắt đã hoàn toàn ngừng rơi rồi, chỉ là hốc mắt vẫn bị dụi đến mức ửng đỏ.
Lâm Mộ Đông nhìn cô một lúc, rồi lấy một cái khăn mặt tiêu độc tự hủy dành cho vận động viên, đi đến bên cạnh máy lọc nước rót nửa ly nước nóng, bỗng nhiên điện thoại trong túi áo ù ù reng lên.
Sài Quốc Hiên không tìm được người, cầm cái hộp súng đáng sợ này ông thực sự rất căng thẳng, cuối cùng cũng không nhịn được vội vàng gọi điện thoại cho anh.
“ Cậu đang ở đâu thế?” Sài Quốc Hiên vẫn chưa biết anh đột nhiên chạy đi mất để làm gì, ông vô cùng lo lắng thúc giục anh, “ Mau quay lại đây, súng của nhà cậu một lát nữa sẽ bỏ nhà đi mất đấy!”
Lâm Mộ Đông khẽ nhíu mày.
Lâm Mộ Đông trước giờ luôn trân quý khẩu súng như mạng, thời thiếu niên anh gần như đều là súng không rời tay, cùng ăn cùng ngủ. Sài Quốc Hiên dỗ trẻ con dỗ đến quen luôn rồi, ông thêm mắm dặm muối hù dọa anh: “Thật đó! Tôi cảm thấy qua một lúc nữa có thể nó sẽ tự mở hộp súng ra, rồi tự mình nhảy ra ngoài……. ”
“ Tôi biết rồi. ”
Lâm Mộ Đông cắt ngang lời nói của đội trưởng Sài, anh đem nước nóng đổ lên cái khăn mặt, rồi dùng một tay vắt khô: “ Bảo nó nghe lời đi, một lúc nữa tôi sẽ quay lại. ”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương