Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 39
Ý đồ bị một lời đâm thủng, sắc mặt của người đội y nước H chớp mắt biến đổi.
Anh ta đương nhiên không đáp trả lại được lời nói của Lâm Mộ Đông.
Trạng thái của Lâm Mộ Đông căn bản không hề bất ổn giống như bọn họ đã suy đoán, nhìn vào thế này thậm chí còn không nhìn ra được có điều gì bất thường. Tầm mắt của anh ta chạm phải đôi mắt u tối không mang chút nhiệt độ của đối phương, anh ta lập tức bị dọa sợ đến mức rụt người lại, chột dạ mà đứt dạt qua một bên.
Ông chủ còn đang kinh ngạc truy hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, đã có không ít người bị thu hút đến đây, họ hiếu kỳ thấp giọng nghị luận về một màn thần kỳ không thể tin được vừa xảy ra.
Người đội y của nước H tiến thoái lưỡng nan mà há to miệng, miễn cưỡng tìm một cái cớ, cười gượng gạo hàn huyên vài câu, sau đó nhanh chóng chạy lẫn vào dòng người.
Diệp Chi ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng lưng của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông vẫn đứng xoay lưng với cô.
Sống lưng của anh cao thẳng mạnh mẽ, trông như một thanh kiếm được tôi thép đã rút ra khỏi vỏ không thể nào thu hồi lại được, âm thầm trấn thủ một điểm giới hạn nào đó mà bạn không thể đặt chân bước vào, bị gió cát mài giũa ăn mòn từng chút từng chút một, để lại một vết tích có sâu có cạn.
Diệp Chi dùng sức mím chặt khóe môi, cô đi về phía anh, kéo lấy tay phải của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông khẽ nghiêng người qua, rũ mắt nhìn cô.
Lòng bàn tay của cô gái nhỏ có chút lạnh lẽo, cô gắt gao nắm chặt lấy tay anh.
Lâm Mộ Đông bị cô nắm lấy, mi mắt rủ xuống, tầm mắt an tĩnh rơi lên trên người Diệp Chi.
Vô vàn sự phức tạp thâm thúy khó có thể phân biệt đang dần dần thu vào đáy mắt anh, anh khép mắt lại, thần sắc từng chút từng chút ôn hòa trở lại.
Giọng nói thật trầm thấp, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng giống như sợ sẽ dọa đến cô vậy: “ Được rồi, không sao nữa. ”
Cô gái nhỏ nhát gan, hơi to tiếng một chút có thể sẽ bật khóc mất.
Anh vẫn còn nhớ nên an ủi cô như thế nào.
Lâm Mộ Đông cử động cánh tay, tay trái thả nhẹ lực đạo đặt lên trên đỉnh đầu của cô, đang muốn xoa dịu, bỗng dưng trong lòng khẽ chùng xuống.
Cả người anh bị Diệp Chi gắt gao ôm chặt lấy.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn chui vào lòng anh, cánh tay ghì lấy anh, lực đạo vô cùng mạnh mẽ không chút kiêng dè, tựa như sợ rằng anh sẽ đột nhiên biến mất vậy, trán cô dùng sức tựa vào bả vai của anh.
Lâm Mộ Đông không nhìn thấy sắc mặt của cô, bàn tay phủ trên đỉnh đầu cô dần dần dời xuống dưới, rơi trên lưng của Diệp Chi: “ Đừng khóc. ”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ngữ khí mang theo một chuýt khàn khàn: “ Anh không hung dữ nữa, em đừng khóc. ”
Nhóm người bị thu hút đến đây, người có hứng thú bắn súng thắng giải thưởng cũng bắt đầu trở nên nhiều hơn. Ông chủ hết sức phấn khởi mà quay lại đó chào hàng với khách, ở xung quanh hai người cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Có pháo hoa lần lượt được bắn lên trời, luồng ánh sáng xán lạn sáng lên rồi lại tối đi.
Cô gái nhỏ rất hiếu thắng, giọng nói cô buồn buồn: “ Em không có khóc……. ”
Cô ngẩng đầu lên, đầu mũi cũng ửng đỏ, tay dùng sức dụi dụi đôi mắt, cho anh chút ý kiến: “ Anh phải hung dữ thêm một chút nữa. ”
Lâm Mộ Đông ngẩn người.
Hốc mắt Diệp Chi ửng đỏ một vòng, nhưng không có nước mắt rơi xuống, khóe môi nhạt màu mím lại thật chặt, dáng vẻ vẫn còn rất tức giận.
Nhìn vào vô cùng hung dữ.
Xem ra nếu như người đội y nước H kia không chạy nhanh, thì rất có thể sẽ bị dỡ mất một cánh tay.
Lâm Mộ Đông vừa quay đầu nhìn thấy cô tức giận đến thế này, anh vô thức xoa xoa đầu nhỏ của cô, khẽ cúi người xuống.
Cô gái khó tức hừng hực ngẩng đầu lên: “ Loại người như thế này….. ”
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Độ chênh lệch chiều cao vốn dĩ an toàn bị động tác cúi người của Lâm Mộ Đông làm cho mơ hồ một chút, hai người cách nhau quá gần, cô vừa ngẩng đầu lên, trán liền nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của Lâm Mộ Đông.
Khô ráo mềm mại, mang theo một chút ấm áp.
Nhịp tim của Diệp Chi bỗng nhiên tăng tốc không kiểm soát được.
Chút khí chất mạnh mẽ hiếm thấy bởi vì quá tức giận mà dâng lên trong chớp mắt liền tan thành mây khói mất, giọng nói của cô gái nhỏ mềm mềm mại mại dịu dàng trở lại, cô ngây ngẩn rụt vào trong lòng của Lâm Mộ Đông, toàn bộ thân thể từng chút từng chút bắt đầu nóng lên.
Một cỗ pháo cỡ lớn đùng một tiếng nổ ra, toàn bộ công viên giải trí đều giống như theo đó mà rung nhẹ lên. Pháo hoa phức tạp và hoa lệ nở ra trên bầu trời đêm tối mịt như thiên nga nhung, một vệt sáng vô cùng rực rỡ,
Diệp Chi cúi đầu xuống, nhấn nhấn vào lồng ngực đang thình thịch vang lên.
Cô há miệng ta, giọng nói lại nhẹ nhàng đến mức đến cả bản thân mình cũng không hề nghe thấy.
Ngón tay của Diệp Chi nhẹ nhàng cong lên, nắm lấy một góc vải ở nơi tay áo của Lâm Mộ Đông.
Cô cố gắng muốn để bản thân mình khôi phục lại bình thường, cô dùng mu bàn tay bị đông lạnh dán lên mặt mình, ngẩng đầu muốn nói gì đó.
Còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Mộ Đông, cô đã bị một cái mặt nạ hồ ly nhỏ nhẹ nhàng phủ lên gương mặt.
Diệp Chi khẽ ngẩn ngơ, đôi mắt chớp chớp dưới cái mặt nạ, giọng nói mềm mại dịu dàng: “ Huấn luyện viên Lâm…… ”
“ Đừng động đậy. ”
Âm giọng của Lâm Mộ Đông trầm thấp đến mức gần như có chút khàn đặc, một tay anh ôm lấy cô, đem cả người cô hoàn toàn cuốn vào trong lòng mình.
Diệp Chi tựa vào lồng ngực của anh, nhịp tim đập tăng tốc.
Mặt nạ hơi cứng, vừa hay chừa lại một chút không gian để hít thở. Lực đạo mạnh mẽ khác với ngày thường ôm chặt lấy cô, giống như đang tận lực khắc chế, cánh tay siết chặt đến mức gần như cứng nhắc.
Diệp Chi có chút muốn nhắc nhở anh là đôi mắt của mặt nạ có khe hở, lại bỗng dưng cảm thấy vào lúc này hình như không nên nói chuyện, cô chần chừ mất một lúc, vẫn là khẽ ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, phần cổ thon dài không đeo khăn choàng cổ được cổ áo của áo gió che hết phân nửa, hầu kết rõ ràng, hô hấp chậm rãi.
Cơ hồ là cách một lúc sau, Diệp Chi mới ý thức được dán vào lồng ngực đập thình thịch vô cùng kịch liệt, dương như đó không chỉ là nhịp tim của bản thân mình.
Lâm Mộ Đông ôm cô một lúc, sau đó cánh tay khẽ buông ra.
Động tác của anh rất chậm rãi, một tay ôm lấy cô gái nhỏ đã đeo mặt nạ, ánh sáng dưới đáy mắt lúc sáng lúc tối, anh từng chút từng chút cúi đầu xuống.
Diệp Chi ngây ngây ngốc ngốc mà ngẩng mặt lên.
Tầm nhìn của mặt nạ có hạn, một chút ánh sáng rực rỡ của pháo hoa từ trong khe hở rơi xuống. Trán của cô cách một lớp mặt nạ, giống như được một lực đạo rất dịu dàng nhẹ nhàng chạm vào.
Còn chưa kịp hồi lại thần, Lâm Mộ Đông đã nhẹ nhàng buông cô ra.
Một cây kẹo bông gòn khác được xem là phần thưởng được tháo xuống, đưa vào tay của cô gái nhỏ.
Bọn họ vốn dĩ đã bắn trúng vòng số đủ để nhận thưởng,ông chủ đang bận rộn chào đón những khách hàng được bọn họ thu hút đến, nhìn thấy hai người cầm quà rời đi, còn đặc biệt vẫy tay tạm biệt họ, nhiệt tình mà mời bọn họ có thời gian lại đến chơi.
Diệp Chi cầm cây kẹo bông gòn, cũng vẫy vẫy tay với ông chủ, rồi cùng với Lâm Mộ Đông đi về phía trước.
Bàn tay của cô được Lâm Mộ Đông nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp gắt gao bao bọc lấy cô, kín kẽ tựa như không lọt được chút gió, ngăn cách khỏi cái lạnh có chút thấu xương.
Bước chân của Lâm Mộ Đông chợt dừng lại, anh khẽ cúi đầu, giúp cô gái nhỏ vén mặt nạ lên một chút, cầm lấy cây kẹo bông gòn ở trong tay cô, đưa đến bên miệng của Diệp Chi.
Vết kẹo ngọt lịm dính lên khóe môi cô, từng chút từng chút tan ra.
Diệp Chi nhấp từng ngụm nhỏ kẹo bông gòn mềm nhũn, đi theo phía sau Lâm Mộ Đông từng bước từng bước tiến về phía trước, nhìn vào bầu trời đầy pháo hoa đang từng chút từng chút tiêu tan trong sắc đêm tĩnh mịch, bàn tay được anh nắm lấy bỗng nhiên nhẹ nhàng vùng vẫy.
Số lần Lâm Mộ Đông nắm tay cô như thế này vốn không nhiều, tư thế vẫn có chút xa lạ. Bàn tay của cô gái nhỏ vừa mềm vừa trơn, nhẹ nhàng vùng vẫy, liền có thể linh hoạt mà tuột ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, anh chậm rãi buông tay ra.
Vẫn chưa hoàn hoàn buông ra, bàn tay của Diệp Chi đã nắm ngược lại.
Rất dùng sức, gắt gao nắm chặt lấy anh, cô nỗ lực đem một chút ấm áp đó cũng bao phủ lên bàn tay của anh.
Lồng ngực của Lâm Mộ Đông âm thầm siết lại, anh rũ mắt, tầm mắt bao trùm lấy cô gái nhỏ bị mặt nạ che lại.
Một chút âm cuối cuối cùng của pháo hoa cũng rơi vào trong màn đêm, đèn đường trên đỉnh đầu của bọn họ lắc lư vài cái, rồi đột ngột bừng sáng lên.
Về đến khách sạn. Lâm Mộ Đông tiễn đội y về đến phòng xong, liền đem chuyện đi chơi công viên giải trí nói đại khái đơn giản cho Sài Quốc Hiên nghe.
Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn ở trong gian phòng lớn đợi anh đến nửa đêm, vốn dĩ là muốn nghe ngóng thăm dò tin tình báo trực tiếp, nghe đến chuyện đội y của nước H, chân mày đồng loạt nhíu chặt lại với nhau.
“ Sớm biết như thế ban đầu đã không nên tìm bọn họ. ”
Thần sắc của Sài Quốc Hiên nghiêm nghiêm nghiêm nghị: “ Không có ý tốt lành gì……..sao lại trùng hợp đến mức có thể gặp được hai người ở công viên giải trí thế, lại còn khéo đến mức nhận ra Diệp đội y, tìm cơ hội cùng cô ấy nói chuyện này nữa?”
Chuyện này thực sự quá rõ ràng, bọn họ đã sống trên những sân thi đấu thế này mấy chục năm, gần như chỉ cần nhìn sơ qua liền có thể nhìn ra được người của nước H đang làm trò gì.
Tinh thần vận động nơi nào cũng có, nhưng có những nơi, ham muốn chiến thắng bị khuếch đại đến mức có thể đi đến bước đường không từ thủ đoạn, có nhiều chuyện dưới mắt nhìn của người ngoài thậm chí có chút khó bề tưởng tượng, ở nơi này đều có khả năng phát sinh.
Cách thức tranh giành chiến thắng của đa số vận động viên đều là không ngừng biến mạnh. Nhưng luôn có những nơi, có những người, sẽ luôn khư khư nhận định rằng, chỉ cần giải quyết được người ở trước mặt, thì giải nhất sẽ trực tiếp rơi xuống đầu của bản thân mình.
Sau khi Lâm Mộ Đông bởi vì chấn thương nên về hưu, có không ít người bởi vì thế mà thở phào một hơi, trái tim của lúc này có lẽ lại bởi vì đội y mới của đội Trung Quốc mà lờ mờ treo lên trở lại.
“ Duỗi tay không tránh khỏi quá dài……. ”
Lưu Nhàn đối với những người này sớm đã không có ấn tượng gì tốt, bà xùy một tiếng: “ Thật đúng là nhọc lòng khổ tâm mà, Diệp đội y của chúng ta lẽ nào lại dễ bị lừa gạt đến thế sao?”
Bà đối với Diệp Chi rất có lòng tin, hiện tại nhìn thấy cô gái nhỏ cùng Lâm Mộ Đông càng đi càng gần, bà lại càng cảm thấy còn có gì đáng lo lắng nữa đâu chứ: “ Để cho bọn họ đắc ý đi, chung quy cũng là giỏ tre múc nước công dã tràng mà, bọn họ có chút tinh lực đi lo xa chuyện này cũng tốt đấy chứ. ”
“ Nói cái gì thế hả, chúng ta chẳng phải nên đề cao đãi ngộ dành cho đội y, củng cố xây dựng đội ngũ à?”
Sài Quốc Hiên nhíu nhíu mày, ông cảm thấy người trẻ tuổi thực sự quá dễ tự tin một cách mù quáng: “ Trẻ nhỏ đều là trẻ nhỏ ngoan, cũng phải quan tâm nhiều một chút. Chừng đó tôi sẽ đến trò chuyện cùng Diệp đội y, xem xem cô ấy có còn vấn đề gì hay không, có thể khuyên bảo thì khuyên bảo, có thể giải quyết thì chúng ta tận lực giải quyết cho bằng hết…….. ”
Lưu Nhàn cảm thấy ông có chút quá đỗi nhọc tâm, bà chống cánh tay nói: “ Không cần à? Tôi cảm thấy huấn luyện viên Lâm…….. ”
Bà chợt ngừng lại, nhìn nhìn qua Lâm Mộ Đông ở bên cạnh không biết là đang ngầm thừa nhận lời nói của Sài Quốc Hiên hay là đang mất hồn ngây ngốc: “ Huấn luyện viên Lâm?”
Lâm Mộ Đông vẫn dựa vào ghế sô pha.
Tay phải của anh đặt ở trên đùi, không đeo găng tay bảo vệ cổ tay, bàn tay không dùng sức, cứ khép hờ đó, giống như đang mô phỏng cầm nắm cái gì đó vậy.
Dựa theo kinh nghiệm, Lưu Nhàn cảm thấy có lẽ anh là đang mô phỏng lúc cầm súng.
Nhưng kinh nghiệm của bà gần đây khẳng định là đã lật xe khá nhiều lần.
Hơn nữa tư thế tay của huấn luyện viên Lâm cũng không giống như đang cầm súng, bởi vì bất luận là từ cảm nhận hay là kích thước, hoặc là về tạo hình và độ mềm dẻo, đều là một thứ không giống với súng nha.
Tuy rằng bà không nghĩ ra được thứ gì khác có thể khiến anh hư không luyện tập tăng thêm cảm giác cho cơ bắp như thế này, nhưng huấn luyện viên Lâm nghiêm túc như thế này, lại khiến người ta cảm thấy hình như đúng thật không tiện quấy rầy.
Lưu Nhàn bất lực than thở một hơi, bà miễn cưỡng nhẹ tay nhẹ chân giơ tay lên, cho quyết định của Sài Quốc Hiên thêm một phiếu tán thành mặc dù chả được ích lợi gì.
Dẫn đội Sài người đã nhận được hai phiếu tán thành vào sáng sớm ngày hôm sau, liền tìm cơ hội đến trò chuyện cùng đội y mới người đã xém chút nữa bị người khác bắt đi mất.
Lâm Mộ Đông đúng lúc đi ra ngoài tắm rửa, vừa đi qua chỗ ngoặt, liền đụng phải Sài Quốc Hiên đang dùng những lời nói thành khẩn để nói chuyện với Diệp Chi.
Sài Quốc Hiên đang nói chuyện cùng cô gái nhỏ, vì muốn có thể hoàn toàn giữ lại người đội y hiếm có này, để cô an an tâm tâm mà giúp Lâm Mộ Đông chữa tay, cả quá trình ông đều kiên nhẫn đến tột cùng, ngữ khí đều thả nhẹ đến mức vừa ôn hòa vừa từ tính.
Bước chân của Lâm Mộ Đông đột nhiên ngừng lại, anh không lên tiếng mà dừng lại bước chân.
Sài Quốc Hiên từ trước đến giờ luôn kiên trì với chuyện của anh chỉ có bản thân anh mới có tư cách nói, không chỉ có người trong đội bị nghiêm cấm không được nói nhiều, cho dù lúc này đây đội y có hỏi đến, cũng chỉ là hàm hồ giải thích đơn giải vài ba câu, nếu như thực sự nói không rõ thì sẽ đánh trống lảng vòng vèo bỏ qua nó.
Diệp Chi cũng không sốt sắng chút nào, cô nhỏ giọng thì thầm hỏi, từng chút từng chút từ trong câu trả lời bị Sài Quốc Hiên tận lực lảng tránh lấy được một vài thông tin hữu dụng.
“ …….đại khái chính là như thế. ”
Có mấy lần suýt nữa bị lọt vào bẫy, Sài Quốc Hiên xoa xoa trán, bất lực cười khổ: “ Diệp đội y, có những chuyện không phải không nói cho cô biết, mà là tôi không có quyền lợi thay cậu ấy quyết định, chỉ có cậu ấy biết có nên đem những chuyện này nói ra hay không…….. ”
Diệp Chi gật gật đầu, rất nghiêm túc: “ Em biết rồi, như thế đã rất cảm tạ thầy. ”
Sài Quốc Hiên nhìn lấy cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Mấy người nước H kia thực ra không có tìm sai điểm mấu chốt, Diệp Chi rất quan tâm vết thương của Lâm Mộ Đông, cho nên mấy người đó mới vội vã chạy đến đây, đầu độc cho cô những suy nghĩ như Lâm Mộ Đông “đã hết hy vọng ”, “không thể chữa trị được”, hy vọng khiến cô biết khó mà lui, đừng mãi tìm cách thực hiện chuyện này nữa, cắt đứt đi tia hy vọng quay trở lại cuối cùng của Lâm Mộ Đông.
Nhưng bọn họ thậm chí không có sức lực để hoàn toàn phủ nhận.
Sài Quốc Hiên nhìn vào cô gái nhỏ ở trước mắt, ông nắm chặt nắm tay: “ Diệp đội y, cô hiện tại……..hiện tại có kế hoạch gì?”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu lên: “ Em sẽ cố gắng hết sức thông qua con đường ngoại giao với bên này tìm cách phẫu thuật, sau khi về nước, tranh thủ có thể cho Lâm Mộ Đông làm một cuộc kiểm tra toàn diện, sau đó lập ra kế hoạch phẫu thuật và phục hồi chức năng cụ thể…….. ”
“ Nếu như…….. ”
Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, giọng nói hơi chát: “ Nếu như thất bại thì sao?”
Diệp Chi ngây người.
Sài Quốc Hiên quá lo lắng cô bị cản trở đả kích sẽ biết khó mà lui, ông cắn cắn răng, dồn ép bản thân mình tiếp tục hỏi cô: “ Nếu như thật sự không tìm ra cách thì sao? Chúng tôi cũng đã làm rất nhiều cuộc kiểm tra……rất nhiều chuyên gia đều xem qua. ”
Diệp Chi mím mím khóe môi, cô khẽ cúi đầu.
Hô hấp của Sài Quốc Hiên khẽ tăng nhanh, ánh mắt ông không động đậy dán chặt trên người của cô: “ Nếu như thật sự không được, cô có thể…….cô sẽ làm thế nào?”
Ông chỉ muốn để Lâm Mộ Đông có thể giống như người bình thường, nhưng nếu như Lâm Mộ Đông thật sự không thể cầm súng được nữa, thế thì đây đã không còn là chức trách của đội y nữa.
Ông không có lập trường đi gượng ép Diệp Chi, nhưng bất luận thế nào ông vẫn không nỡ từ bỏ một chút hy vọng cuối cùng.
“ Thế……em có thể sẽ khóc mất. ”
Cô gái nhỏ khẽ cúi thấp đầu, ngón tay cong cong lên: “ Em sẽ chỉ có thể vừa khóc vừa thông qua con đường ngoại giao của em với bên này rồi tìm cách khác, vừa khóc vừa cho huấn luyện viên Lâm làm một cuộc kiểm tra càng toàn diện hơn, sau đó vừa khóc vừa lập hai phần kế hoạch phẫu thuật và phục hồi chức năng thôi. ”
Anh ta đương nhiên không đáp trả lại được lời nói của Lâm Mộ Đông.
Trạng thái của Lâm Mộ Đông căn bản không hề bất ổn giống như bọn họ đã suy đoán, nhìn vào thế này thậm chí còn không nhìn ra được có điều gì bất thường. Tầm mắt của anh ta chạm phải đôi mắt u tối không mang chút nhiệt độ của đối phương, anh ta lập tức bị dọa sợ đến mức rụt người lại, chột dạ mà đứt dạt qua một bên.
Ông chủ còn đang kinh ngạc truy hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, đã có không ít người bị thu hút đến đây, họ hiếu kỳ thấp giọng nghị luận về một màn thần kỳ không thể tin được vừa xảy ra.
Người đội y của nước H tiến thoái lưỡng nan mà há to miệng, miễn cưỡng tìm một cái cớ, cười gượng gạo hàn huyên vài câu, sau đó nhanh chóng chạy lẫn vào dòng người.
Diệp Chi ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng lưng của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông vẫn đứng xoay lưng với cô.
Sống lưng của anh cao thẳng mạnh mẽ, trông như một thanh kiếm được tôi thép đã rút ra khỏi vỏ không thể nào thu hồi lại được, âm thầm trấn thủ một điểm giới hạn nào đó mà bạn không thể đặt chân bước vào, bị gió cát mài giũa ăn mòn từng chút từng chút một, để lại một vết tích có sâu có cạn.
Diệp Chi dùng sức mím chặt khóe môi, cô đi về phía anh, kéo lấy tay phải của Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông khẽ nghiêng người qua, rũ mắt nhìn cô.
Lòng bàn tay của cô gái nhỏ có chút lạnh lẽo, cô gắt gao nắm chặt lấy tay anh.
Lâm Mộ Đông bị cô nắm lấy, mi mắt rủ xuống, tầm mắt an tĩnh rơi lên trên người Diệp Chi.
Vô vàn sự phức tạp thâm thúy khó có thể phân biệt đang dần dần thu vào đáy mắt anh, anh khép mắt lại, thần sắc từng chút từng chút ôn hòa trở lại.
Giọng nói thật trầm thấp, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng giống như sợ sẽ dọa đến cô vậy: “ Được rồi, không sao nữa. ”
Cô gái nhỏ nhát gan, hơi to tiếng một chút có thể sẽ bật khóc mất.
Anh vẫn còn nhớ nên an ủi cô như thế nào.
Lâm Mộ Đông cử động cánh tay, tay trái thả nhẹ lực đạo đặt lên trên đỉnh đầu của cô, đang muốn xoa dịu, bỗng dưng trong lòng khẽ chùng xuống.
Cả người anh bị Diệp Chi gắt gao ôm chặt lấy.
Thân thể mềm mại nhỏ nhắn chui vào lòng anh, cánh tay ghì lấy anh, lực đạo vô cùng mạnh mẽ không chút kiêng dè, tựa như sợ rằng anh sẽ đột nhiên biến mất vậy, trán cô dùng sức tựa vào bả vai của anh.
Lâm Mộ Đông không nhìn thấy sắc mặt của cô, bàn tay phủ trên đỉnh đầu cô dần dần dời xuống dưới, rơi trên lưng của Diệp Chi: “ Đừng khóc. ”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ngữ khí mang theo một chuýt khàn khàn: “ Anh không hung dữ nữa, em đừng khóc. ”
Nhóm người bị thu hút đến đây, người có hứng thú bắn súng thắng giải thưởng cũng bắt đầu trở nên nhiều hơn. Ông chủ hết sức phấn khởi mà quay lại đó chào hàng với khách, ở xung quanh hai người cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Có pháo hoa lần lượt được bắn lên trời, luồng ánh sáng xán lạn sáng lên rồi lại tối đi.
Cô gái nhỏ rất hiếu thắng, giọng nói cô buồn buồn: “ Em không có khóc……. ”
Cô ngẩng đầu lên, đầu mũi cũng ửng đỏ, tay dùng sức dụi dụi đôi mắt, cho anh chút ý kiến: “ Anh phải hung dữ thêm một chút nữa. ”
Lâm Mộ Đông ngẩn người.
Hốc mắt Diệp Chi ửng đỏ một vòng, nhưng không có nước mắt rơi xuống, khóe môi nhạt màu mím lại thật chặt, dáng vẻ vẫn còn rất tức giận.
Nhìn vào vô cùng hung dữ.
Xem ra nếu như người đội y nước H kia không chạy nhanh, thì rất có thể sẽ bị dỡ mất một cánh tay.
Lâm Mộ Đông vừa quay đầu nhìn thấy cô tức giận đến thế này, anh vô thức xoa xoa đầu nhỏ của cô, khẽ cúi người xuống.
Cô gái khó tức hừng hực ngẩng đầu lên: “ Loại người như thế này….. ”
Giọng nói của cô đột ngột dừng lại.
Độ chênh lệch chiều cao vốn dĩ an toàn bị động tác cúi người của Lâm Mộ Đông làm cho mơ hồ một chút, hai người cách nhau quá gần, cô vừa ngẩng đầu lên, trán liền nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của Lâm Mộ Đông.
Khô ráo mềm mại, mang theo một chút ấm áp.
Nhịp tim của Diệp Chi bỗng nhiên tăng tốc không kiểm soát được.
Chút khí chất mạnh mẽ hiếm thấy bởi vì quá tức giận mà dâng lên trong chớp mắt liền tan thành mây khói mất, giọng nói của cô gái nhỏ mềm mềm mại mại dịu dàng trở lại, cô ngây ngẩn rụt vào trong lòng của Lâm Mộ Đông, toàn bộ thân thể từng chút từng chút bắt đầu nóng lên.
Một cỗ pháo cỡ lớn đùng một tiếng nổ ra, toàn bộ công viên giải trí đều giống như theo đó mà rung nhẹ lên. Pháo hoa phức tạp và hoa lệ nở ra trên bầu trời đêm tối mịt như thiên nga nhung, một vệt sáng vô cùng rực rỡ,
Diệp Chi cúi đầu xuống, nhấn nhấn vào lồng ngực đang thình thịch vang lên.
Cô há miệng ta, giọng nói lại nhẹ nhàng đến mức đến cả bản thân mình cũng không hề nghe thấy.
Ngón tay của Diệp Chi nhẹ nhàng cong lên, nắm lấy một góc vải ở nơi tay áo của Lâm Mộ Đông.
Cô cố gắng muốn để bản thân mình khôi phục lại bình thường, cô dùng mu bàn tay bị đông lạnh dán lên mặt mình, ngẩng đầu muốn nói gì đó.
Còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Mộ Đông, cô đã bị một cái mặt nạ hồ ly nhỏ nhẹ nhàng phủ lên gương mặt.
Diệp Chi khẽ ngẩn ngơ, đôi mắt chớp chớp dưới cái mặt nạ, giọng nói mềm mại dịu dàng: “ Huấn luyện viên Lâm…… ”
“ Đừng động đậy. ”
Âm giọng của Lâm Mộ Đông trầm thấp đến mức gần như có chút khàn đặc, một tay anh ôm lấy cô, đem cả người cô hoàn toàn cuốn vào trong lòng mình.
Diệp Chi tựa vào lồng ngực của anh, nhịp tim đập tăng tốc.
Mặt nạ hơi cứng, vừa hay chừa lại một chút không gian để hít thở. Lực đạo mạnh mẽ khác với ngày thường ôm chặt lấy cô, giống như đang tận lực khắc chế, cánh tay siết chặt đến mức gần như cứng nhắc.
Diệp Chi có chút muốn nhắc nhở anh là đôi mắt của mặt nạ có khe hở, lại bỗng dưng cảm thấy vào lúc này hình như không nên nói chuyện, cô chần chừ mất một lúc, vẫn là khẽ ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, phần cổ thon dài không đeo khăn choàng cổ được cổ áo của áo gió che hết phân nửa, hầu kết rõ ràng, hô hấp chậm rãi.
Cơ hồ là cách một lúc sau, Diệp Chi mới ý thức được dán vào lồng ngực đập thình thịch vô cùng kịch liệt, dương như đó không chỉ là nhịp tim của bản thân mình.
Lâm Mộ Đông ôm cô một lúc, sau đó cánh tay khẽ buông ra.
Động tác của anh rất chậm rãi, một tay ôm lấy cô gái nhỏ đã đeo mặt nạ, ánh sáng dưới đáy mắt lúc sáng lúc tối, anh từng chút từng chút cúi đầu xuống.
Diệp Chi ngây ngây ngốc ngốc mà ngẩng mặt lên.
Tầm nhìn của mặt nạ có hạn, một chút ánh sáng rực rỡ của pháo hoa từ trong khe hở rơi xuống. Trán của cô cách một lớp mặt nạ, giống như được một lực đạo rất dịu dàng nhẹ nhàng chạm vào.
Còn chưa kịp hồi lại thần, Lâm Mộ Đông đã nhẹ nhàng buông cô ra.
Một cây kẹo bông gòn khác được xem là phần thưởng được tháo xuống, đưa vào tay của cô gái nhỏ.
Bọn họ vốn dĩ đã bắn trúng vòng số đủ để nhận thưởng,ông chủ đang bận rộn chào đón những khách hàng được bọn họ thu hút đến, nhìn thấy hai người cầm quà rời đi, còn đặc biệt vẫy tay tạm biệt họ, nhiệt tình mà mời bọn họ có thời gian lại đến chơi.
Diệp Chi cầm cây kẹo bông gòn, cũng vẫy vẫy tay với ông chủ, rồi cùng với Lâm Mộ Đông đi về phía trước.
Bàn tay của cô được Lâm Mộ Đông nắm lấy, lòng bàn tay ấm áp gắt gao bao bọc lấy cô, kín kẽ tựa như không lọt được chút gió, ngăn cách khỏi cái lạnh có chút thấu xương.
Bước chân của Lâm Mộ Đông chợt dừng lại, anh khẽ cúi đầu, giúp cô gái nhỏ vén mặt nạ lên một chút, cầm lấy cây kẹo bông gòn ở trong tay cô, đưa đến bên miệng của Diệp Chi.
Vết kẹo ngọt lịm dính lên khóe môi cô, từng chút từng chút tan ra.
Diệp Chi nhấp từng ngụm nhỏ kẹo bông gòn mềm nhũn, đi theo phía sau Lâm Mộ Đông từng bước từng bước tiến về phía trước, nhìn vào bầu trời đầy pháo hoa đang từng chút từng chút tiêu tan trong sắc đêm tĩnh mịch, bàn tay được anh nắm lấy bỗng nhiên nhẹ nhàng vùng vẫy.
Số lần Lâm Mộ Đông nắm tay cô như thế này vốn không nhiều, tư thế vẫn có chút xa lạ. Bàn tay của cô gái nhỏ vừa mềm vừa trơn, nhẹ nhàng vùng vẫy, liền có thể linh hoạt mà tuột ra khỏi lòng bàn tay của anh.
Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, anh chậm rãi buông tay ra.
Vẫn chưa hoàn hoàn buông ra, bàn tay của Diệp Chi đã nắm ngược lại.
Rất dùng sức, gắt gao nắm chặt lấy anh, cô nỗ lực đem một chút ấm áp đó cũng bao phủ lên bàn tay của anh.
Lồng ngực của Lâm Mộ Đông âm thầm siết lại, anh rũ mắt, tầm mắt bao trùm lấy cô gái nhỏ bị mặt nạ che lại.
Một chút âm cuối cuối cùng của pháo hoa cũng rơi vào trong màn đêm, đèn đường trên đỉnh đầu của bọn họ lắc lư vài cái, rồi đột ngột bừng sáng lên.
Về đến khách sạn. Lâm Mộ Đông tiễn đội y về đến phòng xong, liền đem chuyện đi chơi công viên giải trí nói đại khái đơn giản cho Sài Quốc Hiên nghe.
Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn ở trong gian phòng lớn đợi anh đến nửa đêm, vốn dĩ là muốn nghe ngóng thăm dò tin tình báo trực tiếp, nghe đến chuyện đội y của nước H, chân mày đồng loạt nhíu chặt lại với nhau.
“ Sớm biết như thế ban đầu đã không nên tìm bọn họ. ”
Thần sắc của Sài Quốc Hiên nghiêm nghiêm nghiêm nghị: “ Không có ý tốt lành gì……..sao lại trùng hợp đến mức có thể gặp được hai người ở công viên giải trí thế, lại còn khéo đến mức nhận ra Diệp đội y, tìm cơ hội cùng cô ấy nói chuyện này nữa?”
Chuyện này thực sự quá rõ ràng, bọn họ đã sống trên những sân thi đấu thế này mấy chục năm, gần như chỉ cần nhìn sơ qua liền có thể nhìn ra được người của nước H đang làm trò gì.
Tinh thần vận động nơi nào cũng có, nhưng có những nơi, ham muốn chiến thắng bị khuếch đại đến mức có thể đi đến bước đường không từ thủ đoạn, có nhiều chuyện dưới mắt nhìn của người ngoài thậm chí có chút khó bề tưởng tượng, ở nơi này đều có khả năng phát sinh.
Cách thức tranh giành chiến thắng của đa số vận động viên đều là không ngừng biến mạnh. Nhưng luôn có những nơi, có những người, sẽ luôn khư khư nhận định rằng, chỉ cần giải quyết được người ở trước mặt, thì giải nhất sẽ trực tiếp rơi xuống đầu của bản thân mình.
Sau khi Lâm Mộ Đông bởi vì chấn thương nên về hưu, có không ít người bởi vì thế mà thở phào một hơi, trái tim của lúc này có lẽ lại bởi vì đội y mới của đội Trung Quốc mà lờ mờ treo lên trở lại.
“ Duỗi tay không tránh khỏi quá dài……. ”
Lưu Nhàn đối với những người này sớm đã không có ấn tượng gì tốt, bà xùy một tiếng: “ Thật đúng là nhọc lòng khổ tâm mà, Diệp đội y của chúng ta lẽ nào lại dễ bị lừa gạt đến thế sao?”
Bà đối với Diệp Chi rất có lòng tin, hiện tại nhìn thấy cô gái nhỏ cùng Lâm Mộ Đông càng đi càng gần, bà lại càng cảm thấy còn có gì đáng lo lắng nữa đâu chứ: “ Để cho bọn họ đắc ý đi, chung quy cũng là giỏ tre múc nước công dã tràng mà, bọn họ có chút tinh lực đi lo xa chuyện này cũng tốt đấy chứ. ”
“ Nói cái gì thế hả, chúng ta chẳng phải nên đề cao đãi ngộ dành cho đội y, củng cố xây dựng đội ngũ à?”
Sài Quốc Hiên nhíu nhíu mày, ông cảm thấy người trẻ tuổi thực sự quá dễ tự tin một cách mù quáng: “ Trẻ nhỏ đều là trẻ nhỏ ngoan, cũng phải quan tâm nhiều một chút. Chừng đó tôi sẽ đến trò chuyện cùng Diệp đội y, xem xem cô ấy có còn vấn đề gì hay không, có thể khuyên bảo thì khuyên bảo, có thể giải quyết thì chúng ta tận lực giải quyết cho bằng hết…….. ”
Lưu Nhàn cảm thấy ông có chút quá đỗi nhọc tâm, bà chống cánh tay nói: “ Không cần à? Tôi cảm thấy huấn luyện viên Lâm…….. ”
Bà chợt ngừng lại, nhìn nhìn qua Lâm Mộ Đông ở bên cạnh không biết là đang ngầm thừa nhận lời nói của Sài Quốc Hiên hay là đang mất hồn ngây ngốc: “ Huấn luyện viên Lâm?”
Lâm Mộ Đông vẫn dựa vào ghế sô pha.
Tay phải của anh đặt ở trên đùi, không đeo găng tay bảo vệ cổ tay, bàn tay không dùng sức, cứ khép hờ đó, giống như đang mô phỏng cầm nắm cái gì đó vậy.
Dựa theo kinh nghiệm, Lưu Nhàn cảm thấy có lẽ anh là đang mô phỏng lúc cầm súng.
Nhưng kinh nghiệm của bà gần đây khẳng định là đã lật xe khá nhiều lần.
Hơn nữa tư thế tay của huấn luyện viên Lâm cũng không giống như đang cầm súng, bởi vì bất luận là từ cảm nhận hay là kích thước, hoặc là về tạo hình và độ mềm dẻo, đều là một thứ không giống với súng nha.
Tuy rằng bà không nghĩ ra được thứ gì khác có thể khiến anh hư không luyện tập tăng thêm cảm giác cho cơ bắp như thế này, nhưng huấn luyện viên Lâm nghiêm túc như thế này, lại khiến người ta cảm thấy hình như đúng thật không tiện quấy rầy.
Lưu Nhàn bất lực than thở một hơi, bà miễn cưỡng nhẹ tay nhẹ chân giơ tay lên, cho quyết định của Sài Quốc Hiên thêm một phiếu tán thành mặc dù chả được ích lợi gì.
Dẫn đội Sài người đã nhận được hai phiếu tán thành vào sáng sớm ngày hôm sau, liền tìm cơ hội đến trò chuyện cùng đội y mới người đã xém chút nữa bị người khác bắt đi mất.
Lâm Mộ Đông đúng lúc đi ra ngoài tắm rửa, vừa đi qua chỗ ngoặt, liền đụng phải Sài Quốc Hiên đang dùng những lời nói thành khẩn để nói chuyện với Diệp Chi.
Sài Quốc Hiên đang nói chuyện cùng cô gái nhỏ, vì muốn có thể hoàn toàn giữ lại người đội y hiếm có này, để cô an an tâm tâm mà giúp Lâm Mộ Đông chữa tay, cả quá trình ông đều kiên nhẫn đến tột cùng, ngữ khí đều thả nhẹ đến mức vừa ôn hòa vừa từ tính.
Bước chân của Lâm Mộ Đông đột nhiên ngừng lại, anh không lên tiếng mà dừng lại bước chân.
Sài Quốc Hiên từ trước đến giờ luôn kiên trì với chuyện của anh chỉ có bản thân anh mới có tư cách nói, không chỉ có người trong đội bị nghiêm cấm không được nói nhiều, cho dù lúc này đây đội y có hỏi đến, cũng chỉ là hàm hồ giải thích đơn giải vài ba câu, nếu như thực sự nói không rõ thì sẽ đánh trống lảng vòng vèo bỏ qua nó.
Diệp Chi cũng không sốt sắng chút nào, cô nhỏ giọng thì thầm hỏi, từng chút từng chút từ trong câu trả lời bị Sài Quốc Hiên tận lực lảng tránh lấy được một vài thông tin hữu dụng.
“ …….đại khái chính là như thế. ”
Có mấy lần suýt nữa bị lọt vào bẫy, Sài Quốc Hiên xoa xoa trán, bất lực cười khổ: “ Diệp đội y, có những chuyện không phải không nói cho cô biết, mà là tôi không có quyền lợi thay cậu ấy quyết định, chỉ có cậu ấy biết có nên đem những chuyện này nói ra hay không…….. ”
Diệp Chi gật gật đầu, rất nghiêm túc: “ Em biết rồi, như thế đã rất cảm tạ thầy. ”
Sài Quốc Hiên nhìn lấy cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Mấy người nước H kia thực ra không có tìm sai điểm mấu chốt, Diệp Chi rất quan tâm vết thương của Lâm Mộ Đông, cho nên mấy người đó mới vội vã chạy đến đây, đầu độc cho cô những suy nghĩ như Lâm Mộ Đông “đã hết hy vọng ”, “không thể chữa trị được”, hy vọng khiến cô biết khó mà lui, đừng mãi tìm cách thực hiện chuyện này nữa, cắt đứt đi tia hy vọng quay trở lại cuối cùng của Lâm Mộ Đông.
Nhưng bọn họ thậm chí không có sức lực để hoàn toàn phủ nhận.
Sài Quốc Hiên nhìn vào cô gái nhỏ ở trước mắt, ông nắm chặt nắm tay: “ Diệp đội y, cô hiện tại……..hiện tại có kế hoạch gì?”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu lên: “ Em sẽ cố gắng hết sức thông qua con đường ngoại giao với bên này tìm cách phẫu thuật, sau khi về nước, tranh thủ có thể cho Lâm Mộ Đông làm một cuộc kiểm tra toàn diện, sau đó lập ra kế hoạch phẫu thuật và phục hồi chức năng cụ thể…….. ”
“ Nếu như…….. ”
Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, giọng nói hơi chát: “ Nếu như thất bại thì sao?”
Diệp Chi ngây người.
Sài Quốc Hiên quá lo lắng cô bị cản trở đả kích sẽ biết khó mà lui, ông cắn cắn răng, dồn ép bản thân mình tiếp tục hỏi cô: “ Nếu như thật sự không tìm ra cách thì sao? Chúng tôi cũng đã làm rất nhiều cuộc kiểm tra……rất nhiều chuyên gia đều xem qua. ”
Diệp Chi mím mím khóe môi, cô khẽ cúi đầu.
Hô hấp của Sài Quốc Hiên khẽ tăng nhanh, ánh mắt ông không động đậy dán chặt trên người của cô: “ Nếu như thật sự không được, cô có thể…….cô sẽ làm thế nào?”
Ông chỉ muốn để Lâm Mộ Đông có thể giống như người bình thường, nhưng nếu như Lâm Mộ Đông thật sự không thể cầm súng được nữa, thế thì đây đã không còn là chức trách của đội y nữa.
Ông không có lập trường đi gượng ép Diệp Chi, nhưng bất luận thế nào ông vẫn không nỡ từ bỏ một chút hy vọng cuối cùng.
“ Thế……em có thể sẽ khóc mất. ”
Cô gái nhỏ khẽ cúi thấp đầu, ngón tay cong cong lên: “ Em sẽ chỉ có thể vừa khóc vừa thông qua con đường ngoại giao của em với bên này rồi tìm cách khác, vừa khóc vừa cho huấn luyện viên Lâm làm một cuộc kiểm tra càng toàn diện hơn, sau đó vừa khóc vừa lập hai phần kế hoạch phẫu thuật và phục hồi chức năng thôi. ”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương