Quãng Đời Còn Lại Dành Hết Cho Em
Chương 44
Không thể từ chức được sao.
Diệp Chi có chút lo lắng, cô chớp chớp đôi mắt còn muốn hỏi thêm, đã bị huấn luyện viên Lâm lại lần nữa giơ tay lên che lại đôi mắt.
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, dán vào mí mắt của cô, che đi ánh sáng có chút chói mắt.
Cơn buồn ngủ lại lần nữa từng chút từng chút ập đến.
Trong sự kinh sợ đột nhiên biến thành hợp đồng trọn đời, cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ cuộn người lại, nắm chặt lấy góc áo của Lâm Mộ Đông, cô lo lắng mà ngủ quên mất.
Lại lần nữa mở mắt ra, Diệp Chi cảm thấy bản thân dường như có chút choáng váng.
Kiểu choáng váng như trời đất xoay chuyển ấy. Cả người gần như đang bay bổng, hơi nóng quanh quẩn ở tai và cổ họng, cơ thể ngược lại cảm thấy lạnh, mí mắt nặng nề đến mức giống như bị keo dính lên, có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể vén lên một khe hở nho nhỏ mà thôi.
Diệp Chi víu víu lấy chất vải mềm mại, từ trong đống quần áo kín kẽ chặt chẽ cô ló ra nửa cái đầu.
Cô đúng thật là đang bay bổng.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, đang bước nhanh đi đến nơi nào đó, cánh tay vững vàng đang lót ở sau lưng cô.
Cảm nhận được động tĩnh, Lâm Mộ Đông dừng bước cúi đầu xuống nhìn.
Cánh tay của anh tăng thêm chút lực, càng đem người cuốn sâu vào lòng hơn, giọng nói trầm thấp: “ Có khó chịu không?”
Diệp Chi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ngoại trừ có chút lạnh, có chút choáng váng bay bổng, còn lại thực ra cũng không khó chịu cho lắm.
Chí ít còn đỡ hơn một mình ngồi xổm trong nền tuyết rất nhiều.
Diệp Chi vừa tỉnh, còn có chút mơ hồ. Trong sự ấm áp bao bọc ở quanh người cô dần dần hồi lại thần, chân mày khẽ nhíu lại: “ Cổ tay……. ”
Cô vừa mở miệng với phát hiện cổ họng tựa hồ như vô cùng khàn đặc, cô không nhịn được thấp giọng ho khan vài tiếng.
“ Không đau. ”
Lâm Mộ Đông giống như biết được cô đang muốn nói cái gì, anh đem cô gái nhỏ ôm vào trong lòng, lấy thẻ phòng ra, quẹt thẻ mở cửa.
Công tắc nhẹ nhàng vang lên một tiếng, ánh sáng chiếu xuống có chút chói mắt.
Diệp Chi lúc này mới phát hiện, thì ra bọn họ đã về đến khách sạn đang ở.
Trong hành lang thực sự quá dọa người rồi đi, mỗi lần đến buổi tối, cô đều phải vũ trang đầy đủ lấy cho bản thân chút dũng khí sau đó mới nhanh chóng chạy ra khỏi cửa. Nhưng vào lúc này cô không cảm thấy sợ hãi chút nào nữa, an ổn đến mức khiến cô gần như một chút cũng không phát hiện ra cư nhiên đã về đến nơi.
Diệp Chi động đậy cánh tay, muốn dụi dụi đôi mắt, nhưng cánh tay bị Lâm Mộ Đông cách vài lớp quần áo nhẹ nhàng nắm lấy.
“ Em đang phát sốt. ”
Lâm Mộ Đông đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường, anh cúi người giúp cô gái nhỏ vén những sợi tóc vụn đang rải rác ở giữa trán, rồi cầm lấy gối nằm cẩn thận kê ở sau lưng của cô: “ Thuốc em để ở đâu thế?”
Trên người không có chút sức lực nào, Diệp Chi đắm chìm trong vòng vây của gối nằm và quần áo đang bao bọc, cô nghĩ nghĩ một lúc, rồi nhẹ giọng báo cáo vị trí.
Trong hòm thuốc của đội y thường có thuốc chuẩn bị sẵn, không ngờ rằng bản thân cô thế mà cũng dùng đến.
Lâm Mộ Đông giúp cô đặt balo xuống, tìm thấy thuốc, anh thử nhiệt độ của nước ở trong ly, anh dùng ấm nước đổ chút nước vào đun sôi.
Từ trong túi áo anh còn biến ra một hũ thạch trái cây, xé lớp giấy nhựa ra cắm muỗng nhỏ vào, sau đó đặt vào trong tay của cô gái nhỏ.
Diệp Chi cầm hũ thạch rau câu, ngẩng đầu nhìn vào bóng lưng nhanh nhẹn của anh.
Cô buồn ngủ không thôi, tầm mắt cũng cách lớp mi mắt mơ mơ hồ hồ. Ánh đèn đổ xuống, tăng thêm một vòng sáng ấm áp xù xù cho bả vai mạnh mẽ thẳng tắp của Lâm Mộ Đông, khiến cả người của anh cũng giống như tự nhiên nhu hòa hơn không ít.
Gió tuyết cách lớp của sổ ầm ĩ gào thét, trong gian phòng vô cùng ấm áp, một chút gió lạnh đều không lọt vào được.
Diệp Chi gần như có chút nghĩ không ra tại sao trước đó bản thân mình lại khó chịu.
Tâm trạng bị cơn sốt làm cho mơ hồ thành một nắm, Diệp Chi mím mím khóe môi khô nẻ, cô không nhịn được muốn khép mắt lại, bả vai đột nhiên bị cánh tay nhẹ nhàng kéo lấy.
Nhiệt độ ấm áp bao bọc lấy cô.
Lâm Mộ Đông một đường ôm cô từ trên xe chạy đến đây, còn chưa kịp thay quần áo, bả vai vẫn mang theo chút mùi vị tuyết mới trong sạch và hơi lạnh.
Diệp Chi không muốn mở mắt, cô nghiêng mặt qua, vùi vào trong bả vai rộng rãi vững chắc.
m giọng của cô nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo chút âm mũi vô cùng mềm mại, không quá tình nguyện: “ Em buồn ngủ lắm ……. ”
“ Anh biết. ” Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô. “ Uống thuốc xong rồi hãy ngủ. ”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ngữ khí dỗ dành cô gái nhỏ, vừa kiên nhẫn lại ôn hòa: “ Rất nhanh thôi mà, uống thuốc xong sẽ không khó chịu nữa. ”
Cô gái nhỏ rất không tình nguyện, nhưng vẫn theo bản năng nghe lời anh, cô gian nan tỉnh lại được một chút, từ trên bả vai của anh lung lung lay lay mà ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt của Lâm Mộ Đông im lặng nhu hòa trở lại, kịp thời đem thuốc đưa đến bên miệng của cô.
Diệp Chi ngoan ngoãn há miệng ra uống thuốc.
Cô đã rất buồn ngủ, động tác cũng giống như được thêm hiệu ứng thả chậm. Cánh môi nhạt màu mềm mại chạm vào bàn tay đang đưa thuốc đến, mang theo chút hơi hơi nóng rực đặc trưng của cơn sốt, nhẹ nhàng cọ qua tay anh.
Ánh mắt của Lâm Mộ Đông đột nhiên tối sầm.
Bả vai của anh âm thầm căng chặt, lại từng chút từng chút thả lỏng xuống lại, kịp thời đem nước ấm đã để nguội đưa đến bên miệng của Diệp Chi, anh kiên nhẫn dỗ cô há miệng ra, đem nước và thuốc cùng nhau nuốt hết xuống.
Đáy mắt của anh trào dâng chút sóng ngầm, rơi trên gương mặt vẫn sạch sẽ mềm mại của cô gái nhỏ, rồi lại từng chút từng chút êm đềm trở lại, anh cúi người giúp cô chỉnh lại gối nằm đang kê ở sau người.
Lâm Mộ Đông vuốt vuốt mái tóc của cô, đem hũ thạch trái cây đã ăn gần phân nửa nhẹ nhàng đặt sang một bên: “ Không sao rồi, em ngủ đi. ”
Lúc tỉnh lại, Diệp Chi vừa mới mắt ra liền nhìn thấy gương mặt của Lưu Nhàn và Sài Quốc Hiên trước tiên.
Lại cộng thêm Lâm Mộ Đông ở bên cạnh, rất có khí thể của gói biểu cảm “Bạn tỉnh rồi à” kia.
Cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ bị dọa một phen, cô chống cánh tay lung la lung lay ngồi dậy, nhưng trên cánh tay lại không có chút sức lực, người phút chốc mềm nhũn rồi đầu nặng chân nhẹ mà ngã lại xuống giường.
Sài Quốc Hiên giật cả mình, ông vội vã lôi kéo Lưu Nhàn cùng đỡ người. Không đợi hai người tiến đến, Lâm Mộ Đông ngồi ở bên cạnh giường, đã không chút sai lệch mà duỗi tay, vô cùng vững vàng đỡ lấy người cô.
Diệp Chi đụng vào lồng ngực rộng rãi lại rắn chắc, nhịp tim cô tăng nhanh, ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông giống như chưa hề rời đi, thậm chí đến cả vị trí ngồi của anh cũng chưa từng thay đổi, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi lúc đi đón cô, anh cúi đầu nhìn lấy cô.
Chất vải sạch sẽ chỉnh tề, nơi bả vai thấm ướt đã khô ráo đi không ít, chỉ là vẫn lưu lại một mảng vết tích không quá nổi bật.
Diệp Chi cảm thấy bản thân mình dường như sốt càng nặng hơn.
“ Còn khó chịu không?”
Thấy đã cô tỉnh, Lưu Nhàn cuối cùng cũng thở phào một hơi, bà sờ sờ vầng trán đổ chút mồ hôi của cô gái nhỏ: “ Còn có hơi sốt, chắc là bị cảm lạnh. ”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô dần dần hồi lại thần, đôi mắt cong lên lắc lắc đầu: “ Cảm ơn huấn luyện viên Lưu…….. ”
Trên mặt của cô gái nhỏ vẫn hơi ửng đỏ, âm giọng cũng ủ rũ không có tí tinh thần nào cả.
Lưu Nhàn cầm ly nước đã nguội ở bên cạnh lên đưa cho cô, bà đưa tay sờ sờ quần áo hơi ẩm ướt của cô: “ Ngủ như thế này không được, tôi giúp em, chúng ta nằm xuống ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút. ”
Lâm Mộ Đông căn bản không biết chăm sóc người khác, cứ để cho cô gái nhỏ mặc quần áo như thế này đi ngủ, đợi trời sáng chắc chắn sẽ khó chịu hơn.
Bà dìu lấy Diệp Chi, cẩn thận nhỏ nhẹ hỏi cô chỗ nào khó chịu, bà tiện tay đuổi hai người vướng bận ra khỏi phòng: “ Hai người ra ngoài trước đi, Diệp đội y của chúng ta phải thay quần áo, một lát nữa lại gọi hai người vào. ”
Sài Quốc Hiên vẫn rất muốn quan tâm tình trạng thân thể của Diệp đội y, chưa đợi ông mở miệng, đã bị Lưu Nhàn không chút lưu tình đẩy ra ngoài hành lang âm u.
Giây tiếp theo, Lâm Mộ Đông cũng cầm theo áo khác, trầm mặc loạng choạng mà đi ra cửa.
Lưu Nhàn vỗ vỗ tay, bà vòng đến bên cạnh giường, dìu Diệp Chi xuống giường: “ Thế nào, em có sức đứng lên không?”
Diệp Chi do dự một lúc, nhẹ nhàng gật đầu, cô thuận theo lực đạo của bà thử đứng dậy, cổ chân đột nhiên đau nhói kịch liệt, cô nhịn không được nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
“ Em sao thế?” Lưu Nhàn giật cả mình, bà vội vã đỡ lấy cô, “ Trật chân rồi sao? Có nghiêm trọng hay không…….. ”
Diệp Chi vội vàng giơ tay lên, nhẹ nhàng bịt miệng của huấn luyện viên Lưu lại, cô khẽ nhìn nhìn ra cửa.
Ngón tay của cô gái nhỏ kề lên môi, “suỵt” một tiếng, sau đó lại nhìn vào Lưu Nhàn cong cong đôi mắt.
Sau khi gặp được Lâm Mộ Đông cô chưa từng đùng đến chân, tới lui đều là được anh ôm lấy, xém chút nữa cô đã quên mất chuyện mình bị trật chân.
Lúc quay lại đã gần 11 giờ đêm, hiện tại đã gần khuya, các huấn luyện viên ngày mai còn phải dậy sớm đi tham gia nghi thức bế mạc, nếu còn thức khuya nữa thì quá cực khổ.
Huấn luyện viên Lâm cần phải nghỉ ngơi.
Con ngươi của cô gái nhỏ trong veo sáng rực, mang theo một chút giảo hoạt mềm mại nhưng vô hại, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên, chút chủ ý nhỏ bé ấy gần như đều viết hết lên mặt.
Lưu Nhàn nhướng nhướng chân mày.
Người trẻ tuổi, có chuyện gì phản ứng đầu tiên đều là nhẫn nhịn không nói, tự mình gánh lấy, không muốn để nửa kia quá lo lắng.
Bà đương nhiên là có thể hiểu.
Bà không những có thể hiểu, bà còn rất thích nhìn những người trẻ tuổi sau khi không cẩn thận lật xe, sẽ cuộn mình ở góc tường ngoan ngoãn nhận sai, lại bị nửa còn lại ôm lên đè ra hôn.
Lưu Nhàn bất động thanh sắc, bà rất phối hợp mà ngậm miệng lại gật gật đầu, cẩn thận dìu cô ngồi xuống, bà xoay người không chút khách khí mà khóa trái cửa phòng lại.
Nửa đêm nhận được thông báo kết quả kiểm tra thuốc của vận động viên nước H không hợp cách, thông báo hủy đi thành tích quán quân ở hạng mục súng lục vận động 50m, xoay đầu lại nghe nói Diệp đội y bị bệnh, đội trưởng Sài người đã kéo theo mấy khớp xương già vội vội vàng vàng chạy đến đây thăm hỏi đội y và thăm dò tình hình giờ đây lại đang ngồi xổm ở hành lang, cảm thấy càng mù mờ hơn.
Đội trưởng Sài mù mờ đem cửa sổ thông gió ở hành lang đóng chặt lại, kéo lấy Lâm Mộ Đông người cũng bị ném ra ngoài, đè thấp giọng nói: “ Rốt cuộc là có chuyện gì thế, chuyện kiểm tra thuốc có liên quan đến Diệp đội y à?”
Lâm Mộ Đông gật gật đầu, ánh mắt anh vẫn rơi trên cánh cửa đang đóng lại.
Anh không có ý định muốn nói nhiều hơn, Sài Quốc Hiên nhíu nhíu mày, ông cùng phối hợp không hỏi thêm nữa, dựa vào bên cửa sổ nhìn tuyết rơi, nhẹ giọng thở dài một hơi: “ Lại thêm một người nữa. ”
Giữa vận động viên luôn cần phải có cũ mới xen kẽ. Không ai không khát vọng vào thời điểm đỉnh cao vinh dự nhất có thể huy hoàng chào cảm ơn, sở dĩ cho dù thành tích có tuột dốc, thậm chí chó cùng rứt giậu trôi dạt đến bước đường cùng, cũng vẫn kiên trì ở lại trên sân thi đấu, chỉ là bởi vì họ không có đường lui, không ai kế thừa.
Đối với bất kỳ một người lão vận động viên đã giành được đủ sự huy hoàng và vinh dự, đã đánh đổi hơn nửa đời người mà nói, đây chính là một con đường mà họ không tình nguyện bước lên, lại thường không có cách nào chọn lựa không thể không đi lên.
Nhưng chuyện đã làm sai chính là làm sai, không thể dùng bất cứ lý do vào để giải thích và tha thứ.
Cho dù bởi vì chuyện như thế này mà đổi lại được một huy chương đồng, cũng không có ai cảm thấy vui mừng. Sài Quốc Hiên xoa xoa mặt, ông hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra: “ Nếu đã như thế, người xếp áp chót ở trên nghi thức bế mạc liền biến thành chúng ta… ”
Cho đến hiện tại, những nội dung chi tiết về điều chỉnh hạng mục ở đại hội vận động Olympic đã trở thành một bí mật không còn được bí mật, bên ban tổ chức đều vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên là muốn đợi đến ngày nghi thức bế mạc cuối cùng có nhiều phóng viên nhất, và có sức ảnh hưởng lớn nhất mới tuyên bố chuyện này.
Hạng mục súng lục vận động 50m được xem là hạng mục đơn nam đã được quyết định sẽ bị hủy bỏ, trong nghi thức bế mạc cũng có phần thi mang tính chất biểu diễn. Theo dự kiến ban đầu, ở mục cuối cùng sẽ để vận động viên của các quốc gia luân lưu tiến hành buổi biểu diễn bắn súng, cuối cùng lại để nước H đã dẫn đầu giành huy chương vàng và ba quốc gia khác lần lượt đạt huy chương bạc, đồng sẽ mỗi người một cú bắn, dùng đạn thật lưu lại vết tích trên tấm bia như một lời tạm biệt cuối cùng đối với cái hạng mục truyền thống này.
Ba cú bắn cuối cùng nhất định sẽ có tiếp sóng trực tiếp, hiện tại vận động viên của nước H hiển nhiên không thể lên sân, cái vị trí này sẽ bất ngờ rơi ở trên người của đội Trung Quốc.
Lâm Mộ Đông thu hồi tầm mắt, tay phải rũ ở bên người nhẹ nhàng động đậy.
Chân mày của Sài Quốc Hiên bất ngờ nhíu chặt lại, ngữ khí nghiêm nghị: “ Nghĩ cũng đừng có nghĩ, một cú bắn cũng không được!”
Thân hình của Lâm Mộ Đông bất động, tay phải anh dần dần khép lại, lại lần nữa từng chút thả lỏng ra.
“ Đừng có khiêu chiến trạng thái tâm lý của bản thân mình. ”
Hơn bất cứ ai khác, ông hiểu rõ người đồ đệ do ông một tay dẫn dắt này đang nghĩ cái gì, thần sắc của Sài Quốc Hiên phút chốc nghiêm trọng, rồi lại bình tĩnh trở lại, ông nỗ lực thả nhẹ ngữ khí.
“ Tôi biết hiện tại tay của cậu đã có chuyển biến tốt, nhưng cho dù chỉ là một cú bắn, cũng không phải việc bản thân cậu có thể khống chế được……..đừng gây áp lực cho bản thân mình nữa, hiện tại cậu còn có thể chống đỡ được bức tường nào đó, chúng tôi không ai biết được, nhưng nếu như có một ngày nó hoàn toàn sụp đổ, thứ cậu phải đối mặt sẽ lại là gì đây. ”
Ông đè lên bả vai của Lâm Mộ Đông, khẽ dùng chút lực: “ Nếu như bởi vì bắn súng, khiến nửa đời sau của cậu đều bị giam cầm trong đó, tôi sẽ ăn năn cả đời mất……. ”
Lâm Mộ Đông rũ mi mắt, nhẹ giọng mở miệng: “ Sẽ không đâu. ”
Sài Quốc Hiên ngẩn người: “ Cái gì?”
“ Tôi có…….. ”
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên, từ trong túi áo ở ngực trái lấy ra một cái túi vải nhỏ được buộc chặt miệng, đưa cho ông xem: “ Tôi có cái này. ”
Sài Quốc Hiên ngốc luôn: “ Cái này là gì thế……..bùa hộ thân à? Hay là cái gì thế……..bây giờ cậu cũng tin cái này sao?”
Đội bắn súng là đội ngũ lâu năm, trước giờ luôn không tán đồng việc mê tín dị đoan. Sài Quốc Hiên lời nói thành khẩn, kéo lấy anh giảng đạo lý: “ Không được quá tin tưởng những thứ này, phải tin tưởng thời đại, tin tưởng khoa học, tin tưởng Diệp đội y……… ”
Lâm Mộ Đông đánh gãy lời của ông: “ Tôi tin. ”
Lời nói của Sài Quốc Hiên bị đình trệ.
Lâm Mộ Đông chậm rãi đem cái túi vải ấy siết chặt lại, rất nghiêm túc, bổ sung cho ông ấy: “ Cái này chính là Diệp đội y cho tôi đấy. ”
Anh cũng không biết trong đây đựng cái gì.
Là Diệp Chi nói anh nghe lời, nói anh phối hợp chữa trị, hiệu quả chữa trị lại rất tốt, cho nên trước khi đi tham gia buổi hội nghị cô đã tặng nó cho anh.
Anh vẫn không nỡ mở ra.
Đón lấy cái nhìn chăm chú có chút kinh ngạc của Sài Quốc Hiên, Lâm Mộ Đông có lòng đem túi vải đưa đến trước mặt ông ấy, để ông xem được rõ ràng hơn, còn chưa đợi ông ấy chạm vào cổ tay của anh đã rụt về lại: “ Không được mở ra đấy. ”
Sài Quốc Hiên: “ …… ”
Vốn dĩ ông còn tưởng rằng là thuốc Trung y gì đó trữ tâm tĩnh khí có tác dụng hỗ trợ làm thuyên giảm chứng PTSD, ai biết được cư nhiên đến nhìn cũng không được nhìn.
Sài Quốc Hiên tuổi đã lớn rồi, lối tư duy có chút không theo kịp những người trẻ tuổi, nghĩ đến người đồ đệ không được chịu kích thích này, ông mới ôn tồn dịu dàng lại: “ Không được mở ra, thế cậu còn lấy ra đây làm gì hả?”
Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, đem túi vải nhỏ cẩn thận cất vào trong người, vô cùng cẩn trọng: “ Có đẹp không
Diệp Chi có chút lo lắng, cô chớp chớp đôi mắt còn muốn hỏi thêm, đã bị huấn luyện viên Lâm lại lần nữa giơ tay lên che lại đôi mắt.
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, dán vào mí mắt của cô, che đi ánh sáng có chút chói mắt.
Cơn buồn ngủ lại lần nữa từng chút từng chút ập đến.
Trong sự kinh sợ đột nhiên biến thành hợp đồng trọn đời, cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ cuộn người lại, nắm chặt lấy góc áo của Lâm Mộ Đông, cô lo lắng mà ngủ quên mất.
Lại lần nữa mở mắt ra, Diệp Chi cảm thấy bản thân dường như có chút choáng váng.
Kiểu choáng váng như trời đất xoay chuyển ấy. Cả người gần như đang bay bổng, hơi nóng quanh quẩn ở tai và cổ họng, cơ thể ngược lại cảm thấy lạnh, mí mắt nặng nề đến mức giống như bị keo dính lên, có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể vén lên một khe hở nho nhỏ mà thôi.
Diệp Chi víu víu lấy chất vải mềm mại, từ trong đống quần áo kín kẽ chặt chẽ cô ló ra nửa cái đầu.
Cô đúng thật là đang bay bổng.
Lâm Mộ Đông ôm lấy cô, đang bước nhanh đi đến nơi nào đó, cánh tay vững vàng đang lót ở sau lưng cô.
Cảm nhận được động tĩnh, Lâm Mộ Đông dừng bước cúi đầu xuống nhìn.
Cánh tay của anh tăng thêm chút lực, càng đem người cuốn sâu vào lòng hơn, giọng nói trầm thấp: “ Có khó chịu không?”
Diệp Chi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Ngoại trừ có chút lạnh, có chút choáng váng bay bổng, còn lại thực ra cũng không khó chịu cho lắm.
Chí ít còn đỡ hơn một mình ngồi xổm trong nền tuyết rất nhiều.
Diệp Chi vừa tỉnh, còn có chút mơ hồ. Trong sự ấm áp bao bọc ở quanh người cô dần dần hồi lại thần, chân mày khẽ nhíu lại: “ Cổ tay……. ”
Cô vừa mở miệng với phát hiện cổ họng tựa hồ như vô cùng khàn đặc, cô không nhịn được thấp giọng ho khan vài tiếng.
“ Không đau. ”
Lâm Mộ Đông giống như biết được cô đang muốn nói cái gì, anh đem cô gái nhỏ ôm vào trong lòng, lấy thẻ phòng ra, quẹt thẻ mở cửa.
Công tắc nhẹ nhàng vang lên một tiếng, ánh sáng chiếu xuống có chút chói mắt.
Diệp Chi lúc này mới phát hiện, thì ra bọn họ đã về đến khách sạn đang ở.
Trong hành lang thực sự quá dọa người rồi đi, mỗi lần đến buổi tối, cô đều phải vũ trang đầy đủ lấy cho bản thân chút dũng khí sau đó mới nhanh chóng chạy ra khỏi cửa. Nhưng vào lúc này cô không cảm thấy sợ hãi chút nào nữa, an ổn đến mức khiến cô gần như một chút cũng không phát hiện ra cư nhiên đã về đến nơi.
Diệp Chi động đậy cánh tay, muốn dụi dụi đôi mắt, nhưng cánh tay bị Lâm Mộ Đông cách vài lớp quần áo nhẹ nhàng nắm lấy.
“ Em đang phát sốt. ”
Lâm Mộ Đông đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường, anh cúi người giúp cô gái nhỏ vén những sợi tóc vụn đang rải rác ở giữa trán, rồi cầm lấy gối nằm cẩn thận kê ở sau lưng của cô: “ Thuốc em để ở đâu thế?”
Trên người không có chút sức lực nào, Diệp Chi đắm chìm trong vòng vây của gối nằm và quần áo đang bao bọc, cô nghĩ nghĩ một lúc, rồi nhẹ giọng báo cáo vị trí.
Trong hòm thuốc của đội y thường có thuốc chuẩn bị sẵn, không ngờ rằng bản thân cô thế mà cũng dùng đến.
Lâm Mộ Đông giúp cô đặt balo xuống, tìm thấy thuốc, anh thử nhiệt độ của nước ở trong ly, anh dùng ấm nước đổ chút nước vào đun sôi.
Từ trong túi áo anh còn biến ra một hũ thạch trái cây, xé lớp giấy nhựa ra cắm muỗng nhỏ vào, sau đó đặt vào trong tay của cô gái nhỏ.
Diệp Chi cầm hũ thạch rau câu, ngẩng đầu nhìn vào bóng lưng nhanh nhẹn của anh.
Cô buồn ngủ không thôi, tầm mắt cũng cách lớp mi mắt mơ mơ hồ hồ. Ánh đèn đổ xuống, tăng thêm một vòng sáng ấm áp xù xù cho bả vai mạnh mẽ thẳng tắp của Lâm Mộ Đông, khiến cả người của anh cũng giống như tự nhiên nhu hòa hơn không ít.
Gió tuyết cách lớp của sổ ầm ĩ gào thét, trong gian phòng vô cùng ấm áp, một chút gió lạnh đều không lọt vào được.
Diệp Chi gần như có chút nghĩ không ra tại sao trước đó bản thân mình lại khó chịu.
Tâm trạng bị cơn sốt làm cho mơ hồ thành một nắm, Diệp Chi mím mím khóe môi khô nẻ, cô không nhịn được muốn khép mắt lại, bả vai đột nhiên bị cánh tay nhẹ nhàng kéo lấy.
Nhiệt độ ấm áp bao bọc lấy cô.
Lâm Mộ Đông một đường ôm cô từ trên xe chạy đến đây, còn chưa kịp thay quần áo, bả vai vẫn mang theo chút mùi vị tuyết mới trong sạch và hơi lạnh.
Diệp Chi không muốn mở mắt, cô nghiêng mặt qua, vùi vào trong bả vai rộng rãi vững chắc.
m giọng của cô nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo chút âm mũi vô cùng mềm mại, không quá tình nguyện: “ Em buồn ngủ lắm ……. ”
“ Anh biết. ” Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô. “ Uống thuốc xong rồi hãy ngủ. ”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, ngữ khí dỗ dành cô gái nhỏ, vừa kiên nhẫn lại ôn hòa: “ Rất nhanh thôi mà, uống thuốc xong sẽ không khó chịu nữa. ”
Cô gái nhỏ rất không tình nguyện, nhưng vẫn theo bản năng nghe lời anh, cô gian nan tỉnh lại được một chút, từ trên bả vai của anh lung lung lay lay mà ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt của Lâm Mộ Đông im lặng nhu hòa trở lại, kịp thời đem thuốc đưa đến bên miệng của cô.
Diệp Chi ngoan ngoãn há miệng ra uống thuốc.
Cô đã rất buồn ngủ, động tác cũng giống như được thêm hiệu ứng thả chậm. Cánh môi nhạt màu mềm mại chạm vào bàn tay đang đưa thuốc đến, mang theo chút hơi hơi nóng rực đặc trưng của cơn sốt, nhẹ nhàng cọ qua tay anh.
Ánh mắt của Lâm Mộ Đông đột nhiên tối sầm.
Bả vai của anh âm thầm căng chặt, lại từng chút từng chút thả lỏng xuống lại, kịp thời đem nước ấm đã để nguội đưa đến bên miệng của Diệp Chi, anh kiên nhẫn dỗ cô há miệng ra, đem nước và thuốc cùng nhau nuốt hết xuống.
Đáy mắt của anh trào dâng chút sóng ngầm, rơi trên gương mặt vẫn sạch sẽ mềm mại của cô gái nhỏ, rồi lại từng chút từng chút êm đềm trở lại, anh cúi người giúp cô chỉnh lại gối nằm đang kê ở sau người.
Lâm Mộ Đông vuốt vuốt mái tóc của cô, đem hũ thạch trái cây đã ăn gần phân nửa nhẹ nhàng đặt sang một bên: “ Không sao rồi, em ngủ đi. ”
Lúc tỉnh lại, Diệp Chi vừa mới mắt ra liền nhìn thấy gương mặt của Lưu Nhàn và Sài Quốc Hiên trước tiên.
Lại cộng thêm Lâm Mộ Đông ở bên cạnh, rất có khí thể của gói biểu cảm “Bạn tỉnh rồi à” kia.
Cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ bị dọa một phen, cô chống cánh tay lung la lung lay ngồi dậy, nhưng trên cánh tay lại không có chút sức lực, người phút chốc mềm nhũn rồi đầu nặng chân nhẹ mà ngã lại xuống giường.
Sài Quốc Hiên giật cả mình, ông vội vã lôi kéo Lưu Nhàn cùng đỡ người. Không đợi hai người tiến đến, Lâm Mộ Đông ngồi ở bên cạnh giường, đã không chút sai lệch mà duỗi tay, vô cùng vững vàng đỡ lấy người cô.
Diệp Chi đụng vào lồng ngực rộng rãi lại rắn chắc, nhịp tim cô tăng nhanh, ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông giống như chưa hề rời đi, thậm chí đến cả vị trí ngồi của anh cũng chưa từng thay đổi, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi lúc đi đón cô, anh cúi đầu nhìn lấy cô.
Chất vải sạch sẽ chỉnh tề, nơi bả vai thấm ướt đã khô ráo đi không ít, chỉ là vẫn lưu lại một mảng vết tích không quá nổi bật.
Diệp Chi cảm thấy bản thân mình dường như sốt càng nặng hơn.
“ Còn khó chịu không?”
Thấy đã cô tỉnh, Lưu Nhàn cuối cùng cũng thở phào một hơi, bà sờ sờ vầng trán đổ chút mồ hôi của cô gái nhỏ: “ Còn có hơi sốt, chắc là bị cảm lạnh. ”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô dần dần hồi lại thần, đôi mắt cong lên lắc lắc đầu: “ Cảm ơn huấn luyện viên Lưu…….. ”
Trên mặt của cô gái nhỏ vẫn hơi ửng đỏ, âm giọng cũng ủ rũ không có tí tinh thần nào cả.
Lưu Nhàn cầm ly nước đã nguội ở bên cạnh lên đưa cho cô, bà đưa tay sờ sờ quần áo hơi ẩm ướt của cô: “ Ngủ như thế này không được, tôi giúp em, chúng ta nằm xuống ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút. ”
Lâm Mộ Đông căn bản không biết chăm sóc người khác, cứ để cho cô gái nhỏ mặc quần áo như thế này đi ngủ, đợi trời sáng chắc chắn sẽ khó chịu hơn.
Bà dìu lấy Diệp Chi, cẩn thận nhỏ nhẹ hỏi cô chỗ nào khó chịu, bà tiện tay đuổi hai người vướng bận ra khỏi phòng: “ Hai người ra ngoài trước đi, Diệp đội y của chúng ta phải thay quần áo, một lát nữa lại gọi hai người vào. ”
Sài Quốc Hiên vẫn rất muốn quan tâm tình trạng thân thể của Diệp đội y, chưa đợi ông mở miệng, đã bị Lưu Nhàn không chút lưu tình đẩy ra ngoài hành lang âm u.
Giây tiếp theo, Lâm Mộ Đông cũng cầm theo áo khác, trầm mặc loạng choạng mà đi ra cửa.
Lưu Nhàn vỗ vỗ tay, bà vòng đến bên cạnh giường, dìu Diệp Chi xuống giường: “ Thế nào, em có sức đứng lên không?”
Diệp Chi do dự một lúc, nhẹ nhàng gật đầu, cô thuận theo lực đạo của bà thử đứng dậy, cổ chân đột nhiên đau nhói kịch liệt, cô nhịn không được nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.
“ Em sao thế?” Lưu Nhàn giật cả mình, bà vội vã đỡ lấy cô, “ Trật chân rồi sao? Có nghiêm trọng hay không…….. ”
Diệp Chi vội vàng giơ tay lên, nhẹ nhàng bịt miệng của huấn luyện viên Lưu lại, cô khẽ nhìn nhìn ra cửa.
Ngón tay của cô gái nhỏ kề lên môi, “suỵt” một tiếng, sau đó lại nhìn vào Lưu Nhàn cong cong đôi mắt.
Sau khi gặp được Lâm Mộ Đông cô chưa từng đùng đến chân, tới lui đều là được anh ôm lấy, xém chút nữa cô đã quên mất chuyện mình bị trật chân.
Lúc quay lại đã gần 11 giờ đêm, hiện tại đã gần khuya, các huấn luyện viên ngày mai còn phải dậy sớm đi tham gia nghi thức bế mạc, nếu còn thức khuya nữa thì quá cực khổ.
Huấn luyện viên Lâm cần phải nghỉ ngơi.
Con ngươi của cô gái nhỏ trong veo sáng rực, mang theo một chút giảo hoạt mềm mại nhưng vô hại, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên, chút chủ ý nhỏ bé ấy gần như đều viết hết lên mặt.
Lưu Nhàn nhướng nhướng chân mày.
Người trẻ tuổi, có chuyện gì phản ứng đầu tiên đều là nhẫn nhịn không nói, tự mình gánh lấy, không muốn để nửa kia quá lo lắng.
Bà đương nhiên là có thể hiểu.
Bà không những có thể hiểu, bà còn rất thích nhìn những người trẻ tuổi sau khi không cẩn thận lật xe, sẽ cuộn mình ở góc tường ngoan ngoãn nhận sai, lại bị nửa còn lại ôm lên đè ra hôn.
Lưu Nhàn bất động thanh sắc, bà rất phối hợp mà ngậm miệng lại gật gật đầu, cẩn thận dìu cô ngồi xuống, bà xoay người không chút khách khí mà khóa trái cửa phòng lại.
Nửa đêm nhận được thông báo kết quả kiểm tra thuốc của vận động viên nước H không hợp cách, thông báo hủy đi thành tích quán quân ở hạng mục súng lục vận động 50m, xoay đầu lại nghe nói Diệp đội y bị bệnh, đội trưởng Sài người đã kéo theo mấy khớp xương già vội vội vàng vàng chạy đến đây thăm hỏi đội y và thăm dò tình hình giờ đây lại đang ngồi xổm ở hành lang, cảm thấy càng mù mờ hơn.
Đội trưởng Sài mù mờ đem cửa sổ thông gió ở hành lang đóng chặt lại, kéo lấy Lâm Mộ Đông người cũng bị ném ra ngoài, đè thấp giọng nói: “ Rốt cuộc là có chuyện gì thế, chuyện kiểm tra thuốc có liên quan đến Diệp đội y à?”
Lâm Mộ Đông gật gật đầu, ánh mắt anh vẫn rơi trên cánh cửa đang đóng lại.
Anh không có ý định muốn nói nhiều hơn, Sài Quốc Hiên nhíu nhíu mày, ông cùng phối hợp không hỏi thêm nữa, dựa vào bên cửa sổ nhìn tuyết rơi, nhẹ giọng thở dài một hơi: “ Lại thêm một người nữa. ”
Giữa vận động viên luôn cần phải có cũ mới xen kẽ. Không ai không khát vọng vào thời điểm đỉnh cao vinh dự nhất có thể huy hoàng chào cảm ơn, sở dĩ cho dù thành tích có tuột dốc, thậm chí chó cùng rứt giậu trôi dạt đến bước đường cùng, cũng vẫn kiên trì ở lại trên sân thi đấu, chỉ là bởi vì họ không có đường lui, không ai kế thừa.
Đối với bất kỳ một người lão vận động viên đã giành được đủ sự huy hoàng và vinh dự, đã đánh đổi hơn nửa đời người mà nói, đây chính là một con đường mà họ không tình nguyện bước lên, lại thường không có cách nào chọn lựa không thể không đi lên.
Nhưng chuyện đã làm sai chính là làm sai, không thể dùng bất cứ lý do vào để giải thích và tha thứ.
Cho dù bởi vì chuyện như thế này mà đổi lại được một huy chương đồng, cũng không có ai cảm thấy vui mừng. Sài Quốc Hiên xoa xoa mặt, ông hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra: “ Nếu đã như thế, người xếp áp chót ở trên nghi thức bế mạc liền biến thành chúng ta… ”
Cho đến hiện tại, những nội dung chi tiết về điều chỉnh hạng mục ở đại hội vận động Olympic đã trở thành một bí mật không còn được bí mật, bên ban tổ chức đều vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên là muốn đợi đến ngày nghi thức bế mạc cuối cùng có nhiều phóng viên nhất, và có sức ảnh hưởng lớn nhất mới tuyên bố chuyện này.
Hạng mục súng lục vận động 50m được xem là hạng mục đơn nam đã được quyết định sẽ bị hủy bỏ, trong nghi thức bế mạc cũng có phần thi mang tính chất biểu diễn. Theo dự kiến ban đầu, ở mục cuối cùng sẽ để vận động viên của các quốc gia luân lưu tiến hành buổi biểu diễn bắn súng, cuối cùng lại để nước H đã dẫn đầu giành huy chương vàng và ba quốc gia khác lần lượt đạt huy chương bạc, đồng sẽ mỗi người một cú bắn, dùng đạn thật lưu lại vết tích trên tấm bia như một lời tạm biệt cuối cùng đối với cái hạng mục truyền thống này.
Ba cú bắn cuối cùng nhất định sẽ có tiếp sóng trực tiếp, hiện tại vận động viên của nước H hiển nhiên không thể lên sân, cái vị trí này sẽ bất ngờ rơi ở trên người của đội Trung Quốc.
Lâm Mộ Đông thu hồi tầm mắt, tay phải rũ ở bên người nhẹ nhàng động đậy.
Chân mày của Sài Quốc Hiên bất ngờ nhíu chặt lại, ngữ khí nghiêm nghị: “ Nghĩ cũng đừng có nghĩ, một cú bắn cũng không được!”
Thân hình của Lâm Mộ Đông bất động, tay phải anh dần dần khép lại, lại lần nữa từng chút thả lỏng ra.
“ Đừng có khiêu chiến trạng thái tâm lý của bản thân mình. ”
Hơn bất cứ ai khác, ông hiểu rõ người đồ đệ do ông một tay dẫn dắt này đang nghĩ cái gì, thần sắc của Sài Quốc Hiên phút chốc nghiêm trọng, rồi lại bình tĩnh trở lại, ông nỗ lực thả nhẹ ngữ khí.
“ Tôi biết hiện tại tay của cậu đã có chuyển biến tốt, nhưng cho dù chỉ là một cú bắn, cũng không phải việc bản thân cậu có thể khống chế được……..đừng gây áp lực cho bản thân mình nữa, hiện tại cậu còn có thể chống đỡ được bức tường nào đó, chúng tôi không ai biết được, nhưng nếu như có một ngày nó hoàn toàn sụp đổ, thứ cậu phải đối mặt sẽ lại là gì đây. ”
Ông đè lên bả vai của Lâm Mộ Đông, khẽ dùng chút lực: “ Nếu như bởi vì bắn súng, khiến nửa đời sau của cậu đều bị giam cầm trong đó, tôi sẽ ăn năn cả đời mất……. ”
Lâm Mộ Đông rũ mi mắt, nhẹ giọng mở miệng: “ Sẽ không đâu. ”
Sài Quốc Hiên ngẩn người: “ Cái gì?”
“ Tôi có…….. ”
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên, từ trong túi áo ở ngực trái lấy ra một cái túi vải nhỏ được buộc chặt miệng, đưa cho ông xem: “ Tôi có cái này. ”
Sài Quốc Hiên ngốc luôn: “ Cái này là gì thế……..bùa hộ thân à? Hay là cái gì thế……..bây giờ cậu cũng tin cái này sao?”
Đội bắn súng là đội ngũ lâu năm, trước giờ luôn không tán đồng việc mê tín dị đoan. Sài Quốc Hiên lời nói thành khẩn, kéo lấy anh giảng đạo lý: “ Không được quá tin tưởng những thứ này, phải tin tưởng thời đại, tin tưởng khoa học, tin tưởng Diệp đội y……… ”
Lâm Mộ Đông đánh gãy lời của ông: “ Tôi tin. ”
Lời nói của Sài Quốc Hiên bị đình trệ.
Lâm Mộ Đông chậm rãi đem cái túi vải ấy siết chặt lại, rất nghiêm túc, bổ sung cho ông ấy: “ Cái này chính là Diệp đội y cho tôi đấy. ”
Anh cũng không biết trong đây đựng cái gì.
Là Diệp Chi nói anh nghe lời, nói anh phối hợp chữa trị, hiệu quả chữa trị lại rất tốt, cho nên trước khi đi tham gia buổi hội nghị cô đã tặng nó cho anh.
Anh vẫn không nỡ mở ra.
Đón lấy cái nhìn chăm chú có chút kinh ngạc của Sài Quốc Hiên, Lâm Mộ Đông có lòng đem túi vải đưa đến trước mặt ông ấy, để ông xem được rõ ràng hơn, còn chưa đợi ông ấy chạm vào cổ tay của anh đã rụt về lại: “ Không được mở ra đấy. ”
Sài Quốc Hiên: “ …… ”
Vốn dĩ ông còn tưởng rằng là thuốc Trung y gì đó trữ tâm tĩnh khí có tác dụng hỗ trợ làm thuyên giảm chứng PTSD, ai biết được cư nhiên đến nhìn cũng không được nhìn.
Sài Quốc Hiên tuổi đã lớn rồi, lối tư duy có chút không theo kịp những người trẻ tuổi, nghĩ đến người đồ đệ không được chịu kích thích này, ông mới ôn tồn dịu dàng lại: “ Không được mở ra, thế cậu còn lấy ra đây làm gì hả?”
Lâm Mộ Đông nhíu nhíu mày, đem túi vải nhỏ cẩn thận cất vào trong người, vô cùng cẩn trọng: “ Có đẹp không
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương