Quay Ngược Thời Gian Để Yêu Em
Chương 14
" Anh đang quan tâm cô sao "
Hàn Gia Vĩnh đã nói như vậy sao cô còn có thể giả vờ được nữa chứ đành ngồi dậy đáp lời
- Em không đói anh ăn trước đi
Hàn Gia Vĩnh nhìn cô chằm chằm nhưng Tô Mẫn phát hiện ánh mắt anh từ sáng đến giờ nhìn cô rất khác lạ . Trước kia anh chẳng thèm để cô vào mắt , mọi ánh nhìn đều toát lên sự khinh thường tột độ của anh đồi vơi cô . Nhưng nói thế nào bây giờ Tô Mẫn như thấy ảo giác vậy ánh mắt đó của anh rất dịu dàng không những thế nó còn mang theo vẻ nuông chiều
Ùng ục
" Trời ơi bụng ơi mày kêu lúc nào sao kêu lúc này đúng là phản mà "
Tô Mẫn đỏ mặt , tiếng bụng kêu to như vậy không gian lại yên ắng như thế chắc chắn anh đã nghe
- Nhóc con còn dám nói dối xem ra cái bụng của em thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều . Nào đi xuống dưới lầu ăn cơm với anh , anh đã cho quản gia chuẩn bị hết rồi
Hàn Gia Vĩnh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia nhưng Tô Mẫn thì cứ bất động mà nhìn anh chằm chằm
" Hàn Gia Vĩnh mày đúng là tên khốn nạn nhìn xem mày đã từng tàn nhẫn với cô ấy thế nào mà giờ đây thà bỏ bữa cũng không muốn gặp mày "
- Sao thế
Hàn Gia Vĩnh vẫn dịu dàng mỉm cười hỏi lại Tô Mẫn khiến cô nhất thời hoảng sợ như thể gặp ma
- Không em xuống ngay đây
Nói dứt lời cô rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông kia . Không phải cô không thích được quan tâm nhưng anh khác lạ như vậy khiến cô cảm thấy rất khó xử . Cảm thấy có phải bây giờ anh ấy ngày càng ghét mình hơn rồi không , sao có thể đối xử với mình thế chứ . Dù thế nào thì dấu hôn kia sao cô có thể quên đi được chứ
Hàn Gia Vĩnh ngây ngốc nhìn bàn tay đang giơ trên không rồi quay gót chạy theo sau Tô Mẫn xuống dưới vào nhà bếp
Khi Tô Mẫn vừa ngồi xuống Hàn Gia Vĩnh cũng kéo ghế lại ngồi sát bên cạnh cô khiến cô không khỏi bối rối
Trên bàn toàn món thiên cay khiến Tô Mẫn càng hoảng . Hàn Gia Vĩnh với tay gắp mỗi món một ít cho vào bát cô khiến Tô Mẫn khó xử
- Em thử đi
Không muốn làm anh mất hứng nên Tô Mẫn vẫn cố tỏ vẻ bình thản cho từng miếng vào miệng . Dẫu biết việc anh làm nhưng đứng trước sự dịu dàng này Tô Mẫn không thể từ chối được
- Ngon không em
Tô Mẫn gật gật đầu làm Hàn Gia Vĩnh cong mắt cười cười rồi xoa đầu cô
- Ừm vậy ăn nhiều vào
Cứ như vậy cả buổi ăn Hàn Gia Vĩnh cứ liên tục gắp đồ ăn cho cô trông rất vui vẻ
- Anh không ăn sao ?
- Không
- Sẽ đói
- Không sao hết nhìn em ăn là anh no rồi
Không biết anh nói đùa hay không nhưng qua lỗ tai Tô Mẫn đã khiến mặt mày cô đỏ ửng . Quan sát gần như vậy thấy cô đỏ mặt Hàn Gia Vĩnh thấy nao nào " đáng yêu quá " đó là ba từ mà tận đáy lòng anh đang thốt ra lúc này . Ngồi sát như vậy Hàn Gia Vĩnh có thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái . Kiếp trước khoảng thời gian một năm anh thường xuyên trở về nhà khi nhìn thấy cô đã rung động rồi . Mỗi buổi chiều đều ăn món cô nấu cũng thành quen để ý thấy cô có sở thích ăn những món cay giống mình lòng cũng thấy vui nên bây giờ Hàn Gia Vĩnh mới lệnh đầu bếp nấu những món này
- Em ăn no rồi em đi nghỉ trước
- Ừm
Tô Mẫn về phòng đóng cửa ôm lấy trái tim đang còn đập thình thịch cô còn đang nghi vấn liệu có phải Hàn Gia Vĩnh kia là giả mạo không
...----------------...
- Thiếu gia hay tôi cho người làm lại đồ ăn cho người
- Không cần
Dứt lời Hàn Gia Vĩnh kéo bát đồ ăn của Tô Mẫn bên cạnh cầm ngay đũa của cô mà ăn khiến quản gia hốt hoảng
- Ngài ngài
Hàn Gia Vĩnh liếc mắt đến quản gia đang há miệng ngạc nhiên có thể đút vừa quả trứng gà nhíu mày
- Tôi ăn đồ vợ tôi có gì lạ sao ?
- Không không lạ ạ
Ăn hết chỗ thức ăn trong bát Tô Mẫn , Hàn Gia Vĩnh cũng buông đũa lấy khăn lau miệng bộ dạng vô cùng cao lãnh chẳng thèm đói hoài gì thêm với người quản gia đang cứ mở trừng mắt nhìn kia
- Thu lại cái bộ dáng ấy của ông
- Vâng vâng xin lỗi thiếu gia
Đi đến cầu thang như sực nhớ gì đó Hàn Gia Vĩnh lại quay lại
- Quản gia Lưu
- Dạ có tôi
- Việc dọn phòng không cần nữa tôi tự làm
- Vâng
Quản gia Lưu đứng nhìn cho đến khi bóng dáng Hàn Gia Vĩnh khuất sau hành lang rộng lớn . Trong lòng thắc mắc người kia có phải thiếu gia nhà họ không hay là kẻ giả mạo nào đó
Vì khi Hàn Gia Vĩnh ăn đồ thưa của Tô Mẫn trên bàn ăn còn dùng chính bộ đồ dúng đó khiến hai con mắt của ông ta muốn rớt ra ngoài . Quản gia
Lưu được ông nội Hàn tuyển chọn sắp xếp bên cạnh chăm sóc Hàn Gia Vĩnh từ bé tính khí của anh như thế nào ông đều biết rõ . Vô cùng thích sạch sẽ không bao giờ cho phép người khác đụng chạm vào quần áo của mình
Hàn Gia Vĩnh đã nói như vậy sao cô còn có thể giả vờ được nữa chứ đành ngồi dậy đáp lời
- Em không đói anh ăn trước đi
Hàn Gia Vĩnh nhìn cô chằm chằm nhưng Tô Mẫn phát hiện ánh mắt anh từ sáng đến giờ nhìn cô rất khác lạ . Trước kia anh chẳng thèm để cô vào mắt , mọi ánh nhìn đều toát lên sự khinh thường tột độ của anh đồi vơi cô . Nhưng nói thế nào bây giờ Tô Mẫn như thấy ảo giác vậy ánh mắt đó của anh rất dịu dàng không những thế nó còn mang theo vẻ nuông chiều
Ùng ục
" Trời ơi bụng ơi mày kêu lúc nào sao kêu lúc này đúng là phản mà "
Tô Mẫn đỏ mặt , tiếng bụng kêu to như vậy không gian lại yên ắng như thế chắc chắn anh đã nghe
- Nhóc con còn dám nói dối xem ra cái bụng của em thành thật hơn cái miệng nhỏ của em nhiều . Nào đi xuống dưới lầu ăn cơm với anh , anh đã cho quản gia chuẩn bị hết rồi
Hàn Gia Vĩnh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia nhưng Tô Mẫn thì cứ bất động mà nhìn anh chằm chằm
" Hàn Gia Vĩnh mày đúng là tên khốn nạn nhìn xem mày đã từng tàn nhẫn với cô ấy thế nào mà giờ đây thà bỏ bữa cũng không muốn gặp mày "
- Sao thế
Hàn Gia Vĩnh vẫn dịu dàng mỉm cười hỏi lại Tô Mẫn khiến cô nhất thời hoảng sợ như thể gặp ma
- Không em xuống ngay đây
Nói dứt lời cô rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông kia . Không phải cô không thích được quan tâm nhưng anh khác lạ như vậy khiến cô cảm thấy rất khó xử . Cảm thấy có phải bây giờ anh ấy ngày càng ghét mình hơn rồi không , sao có thể đối xử với mình thế chứ . Dù thế nào thì dấu hôn kia sao cô có thể quên đi được chứ
Hàn Gia Vĩnh ngây ngốc nhìn bàn tay đang giơ trên không rồi quay gót chạy theo sau Tô Mẫn xuống dưới vào nhà bếp
Khi Tô Mẫn vừa ngồi xuống Hàn Gia Vĩnh cũng kéo ghế lại ngồi sát bên cạnh cô khiến cô không khỏi bối rối
Trên bàn toàn món thiên cay khiến Tô Mẫn càng hoảng . Hàn Gia Vĩnh với tay gắp mỗi món một ít cho vào bát cô khiến Tô Mẫn khó xử
- Em thử đi
Không muốn làm anh mất hứng nên Tô Mẫn vẫn cố tỏ vẻ bình thản cho từng miếng vào miệng . Dẫu biết việc anh làm nhưng đứng trước sự dịu dàng này Tô Mẫn không thể từ chối được
- Ngon không em
Tô Mẫn gật gật đầu làm Hàn Gia Vĩnh cong mắt cười cười rồi xoa đầu cô
- Ừm vậy ăn nhiều vào
Cứ như vậy cả buổi ăn Hàn Gia Vĩnh cứ liên tục gắp đồ ăn cho cô trông rất vui vẻ
- Anh không ăn sao ?
- Không
- Sẽ đói
- Không sao hết nhìn em ăn là anh no rồi
Không biết anh nói đùa hay không nhưng qua lỗ tai Tô Mẫn đã khiến mặt mày cô đỏ ửng . Quan sát gần như vậy thấy cô đỏ mặt Hàn Gia Vĩnh thấy nao nào " đáng yêu quá " đó là ba từ mà tận đáy lòng anh đang thốt ra lúc này . Ngồi sát như vậy Hàn Gia Vĩnh có thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái . Kiếp trước khoảng thời gian một năm anh thường xuyên trở về nhà khi nhìn thấy cô đã rung động rồi . Mỗi buổi chiều đều ăn món cô nấu cũng thành quen để ý thấy cô có sở thích ăn những món cay giống mình lòng cũng thấy vui nên bây giờ Hàn Gia Vĩnh mới lệnh đầu bếp nấu những món này
- Em ăn no rồi em đi nghỉ trước
- Ừm
Tô Mẫn về phòng đóng cửa ôm lấy trái tim đang còn đập thình thịch cô còn đang nghi vấn liệu có phải Hàn Gia Vĩnh kia là giả mạo không
...----------------...
- Thiếu gia hay tôi cho người làm lại đồ ăn cho người
- Không cần
Dứt lời Hàn Gia Vĩnh kéo bát đồ ăn của Tô Mẫn bên cạnh cầm ngay đũa của cô mà ăn khiến quản gia hốt hoảng
- Ngài ngài
Hàn Gia Vĩnh liếc mắt đến quản gia đang há miệng ngạc nhiên có thể đút vừa quả trứng gà nhíu mày
- Tôi ăn đồ vợ tôi có gì lạ sao ?
- Không không lạ ạ
Ăn hết chỗ thức ăn trong bát Tô Mẫn , Hàn Gia Vĩnh cũng buông đũa lấy khăn lau miệng bộ dạng vô cùng cao lãnh chẳng thèm đói hoài gì thêm với người quản gia đang cứ mở trừng mắt nhìn kia
- Thu lại cái bộ dáng ấy của ông
- Vâng vâng xin lỗi thiếu gia
Đi đến cầu thang như sực nhớ gì đó Hàn Gia Vĩnh lại quay lại
- Quản gia Lưu
- Dạ có tôi
- Việc dọn phòng không cần nữa tôi tự làm
- Vâng
Quản gia Lưu đứng nhìn cho đến khi bóng dáng Hàn Gia Vĩnh khuất sau hành lang rộng lớn . Trong lòng thắc mắc người kia có phải thiếu gia nhà họ không hay là kẻ giả mạo nào đó
Vì khi Hàn Gia Vĩnh ăn đồ thưa của Tô Mẫn trên bàn ăn còn dùng chính bộ đồ dúng đó khiến hai con mắt của ông ta muốn rớt ra ngoài . Quản gia
Lưu được ông nội Hàn tuyển chọn sắp xếp bên cạnh chăm sóc Hàn Gia Vĩnh từ bé tính khí của anh như thế nào ông đều biết rõ . Vô cùng thích sạch sẽ không bao giờ cho phép người khác đụng chạm vào quần áo của mình
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương