Quy Phục Vợ Yêu
Chương 37: Đừng làm việc quá độ nhé
Sáng hôm sau, vừa tỉnh lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, người đàn ông bên cạnh đáng lẽ đã đi làm từ sớm thì nay vẫn còn ngủ.
Lăng Tuệ khẽ động, trong phút chốc toàn bộ kí ức đêm qua chợt ùa về. Hình như đêm qua, cô đã nói…Vừa nghĩ đến đây, gương mặt liền đỏ bừng, bản thân nhanh chóng ngăn kí ức đêm qua gợi lại.
Cô quay qua nhìn người đàn ông đang ngủ say bên mình, đôi chân vừa động, đã chạm tới thân thể ấm nóng của anh, cả hai người giờ đây đều trong trạng thái không tấc vải.
Phó Mặc Quân đưa tay kéo cô nằm xuống, gương mặt anh tuấn nở nụ cười rạng rỡ.
“Đêm qua em nhớ em nói gì không?”
Bị kéo vào lòng ngực vững chãi, cô rúc trong lòng anh, hai má đỏ hồng, khoảng cách này có thể cảm nhận rõ được nhịp tim của anh.
Cô im lặng, nhưng người đàn ông bên cạnh không bỏ qua dễ dàng, anh lại trở mình, hai người đổi tư thế, nam trên nữ dưới.
“Đêm qua, em…”
Cô ngập ngừng giây lát, đúng là uống rượu chỉ có hại cho bản thân.
Phó Mặc Quân thấy cô không nói gì, bàn tay anh từ từ lướt xuống phía dưới, gương mặt anh kề sát lại, cắn nhẹ vào bả vai.
“Xem ra, cần ôn lại rồi.”
Trong phút chốc, Lăng Tuệ liền hét lên.
“Em nói, em nói.”
Nghĩ đoạn cô lại lắp bắp, ánh mắt liếc sang hướng khác:-“Em, em yêu anh.”
Phó Mặc Quân hài lòng nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch
“Nữa nhé?”
Mặt cô lại đỏ lên. Ý anh là gì? Cho đến khi gương mặt anh dán lại gần, cô mới chợt nhận ra ý đồ, ấp a ấp úng nói.
“Em đau. Không động được.”
“Không sao, anh làm là đủ rồi.”
Lăng Tuệ lại trợn tròn đôi mắt nhìn nam nhân trước mặt. Cứ như vậy, cô lại bị hành hạ đến giữa trưa. Ngay khi xong việc, một người thân xác rã rời, một người thì gương mặt lại vô cùng rạng rỡ.
Cô không muốn cử động, lười biếng xoay người, Phó Mặc Quân liền tiến lên, xốc chăn, bế cô lên.
“A…” Lăng Tuệ giật nảy mình, vội vàng ôm lấy cổ anh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Phó Mặc Quân mỉm cười nói.
“Anh tắm cho em.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn, khi vừa đặt xuồng, tấm chăn quấn quanh thân người cô cũng rớt phịch xuống, Lăng Tuệ theo quán tính liền đưa hai tay chặn lại. Ý cười trên gương mặt Phó Mặc Quân càng lúc càng đậm.
“Giờ mới che có vẻ hơi muộn.”
Không chịu nổi lời nói bá đạo như vậy cô liền xoay người ngược lại, bóng lưng trắng noãn cứ như thế lồ lộ trước mặt anh. Ngay sau đó anh bước vào bồn tắm, không gian vừa đủ cho hai người, anh ôm chặt lấy cô.
Cô phải mất một lúc mới ổn định lại cảm xúc, cả người cô giờ phút này đều nhiễm một lớp phấn hồng, cô vừa mới cử động anh đã kéo lại, ngay lập tức cả người cô lại cảm nhận được vật cơ thể ấm nóng của anh.
“Em tự tắm được, anh mau ra.”
Hai tay cô xua anh, nhưng trái lại Phó Mặc Quân bắt lấy đôi tay đang làm loạn ấy.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói hiển nhiên là rất kiềm chế.
Lăng Tuệ hơi giật mình, câu nói này của anh, hàm chứa rất nhiều ý tứ. Đêm qua cô đã bị hành hạ cả đêm, sáng dậy lại bị hành tiếp, sao ham muốn người đàn ông này có thể lớn như vậy chứ.
Cô xoay người, nép sát vào thành bồn tắm, cách xa anh ra một chút.
“Em đang mang thai, anh nên kiềm chế lại.”
Cô vừa xoay người, mái tóc đen buông xõa trên làn nước, hai bầu ngực cứ như vậy ẩn hiện, bộ dạng muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu, ánh mắt Phó Mặc Quân lại lần nữa tối sầm, yết hầu anh chuyển động lên xuống, cái thứ bên dưới giờ phút này cương cứng đến phát đau.
“Đều tại em cho anh nhịn hơn một tháng trời.”
Phó Mặc Quân thấy cô liền kéo xuống ngồi bên cạnh, chiếc áo này vốn không phải là chiếc áo cao cổ, vì vậy để lộ trên cổ cô các dấu vết ửng đỏ tương đối dễ nhìn. Tô Mạch Hoa và Phó Trung Kì thấy vậy liền cười thầm, bắt đầu gắp thức ăn vào chén cho cô.
“Hai đứa cứ từ từ, đừng làm việc quá độ nhé.”
Thức ăn vừa vào đến giữa chừng Lăng Tuệ không nhịn được liền ho khan.
Lăng Tuệ khẽ động, trong phút chốc toàn bộ kí ức đêm qua chợt ùa về. Hình như đêm qua, cô đã nói…Vừa nghĩ đến đây, gương mặt liền đỏ bừng, bản thân nhanh chóng ngăn kí ức đêm qua gợi lại.
Cô quay qua nhìn người đàn ông đang ngủ say bên mình, đôi chân vừa động, đã chạm tới thân thể ấm nóng của anh, cả hai người giờ đây đều trong trạng thái không tấc vải.
Phó Mặc Quân đưa tay kéo cô nằm xuống, gương mặt anh tuấn nở nụ cười rạng rỡ.
“Đêm qua em nhớ em nói gì không?”
Bị kéo vào lòng ngực vững chãi, cô rúc trong lòng anh, hai má đỏ hồng, khoảng cách này có thể cảm nhận rõ được nhịp tim của anh.
Cô im lặng, nhưng người đàn ông bên cạnh không bỏ qua dễ dàng, anh lại trở mình, hai người đổi tư thế, nam trên nữ dưới.
“Đêm qua, em…”
Cô ngập ngừng giây lát, đúng là uống rượu chỉ có hại cho bản thân.
Phó Mặc Quân thấy cô không nói gì, bàn tay anh từ từ lướt xuống phía dưới, gương mặt anh kề sát lại, cắn nhẹ vào bả vai.
“Xem ra, cần ôn lại rồi.”
Trong phút chốc, Lăng Tuệ liền hét lên.
“Em nói, em nói.”
Nghĩ đoạn cô lại lắp bắp, ánh mắt liếc sang hướng khác:-“Em, em yêu anh.”
Phó Mặc Quân hài lòng nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch
“Nữa nhé?”
Mặt cô lại đỏ lên. Ý anh là gì? Cho đến khi gương mặt anh dán lại gần, cô mới chợt nhận ra ý đồ, ấp a ấp úng nói.
“Em đau. Không động được.”
“Không sao, anh làm là đủ rồi.”
Lăng Tuệ lại trợn tròn đôi mắt nhìn nam nhân trước mặt. Cứ như vậy, cô lại bị hành hạ đến giữa trưa. Ngay khi xong việc, một người thân xác rã rời, một người thì gương mặt lại vô cùng rạng rỡ.
Cô không muốn cử động, lười biếng xoay người, Phó Mặc Quân liền tiến lên, xốc chăn, bế cô lên.
“A…” Lăng Tuệ giật nảy mình, vội vàng ôm lấy cổ anh, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
Phó Mặc Quân mỉm cười nói.
“Anh tắm cho em.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn, khi vừa đặt xuồng, tấm chăn quấn quanh thân người cô cũng rớt phịch xuống, Lăng Tuệ theo quán tính liền đưa hai tay chặn lại. Ý cười trên gương mặt Phó Mặc Quân càng lúc càng đậm.
“Giờ mới che có vẻ hơi muộn.”
Không chịu nổi lời nói bá đạo như vậy cô liền xoay người ngược lại, bóng lưng trắng noãn cứ như thế lồ lộ trước mặt anh. Ngay sau đó anh bước vào bồn tắm, không gian vừa đủ cho hai người, anh ôm chặt lấy cô.
Cô phải mất một lúc mới ổn định lại cảm xúc, cả người cô giờ phút này đều nhiễm một lớp phấn hồng, cô vừa mới cử động anh đã kéo lại, ngay lập tức cả người cô lại cảm nhận được vật cơ thể ấm nóng của anh.
“Em tự tắm được, anh mau ra.”
Hai tay cô xua anh, nhưng trái lại Phó Mặc Quân bắt lấy đôi tay đang làm loạn ấy.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói hiển nhiên là rất kiềm chế.
Lăng Tuệ hơi giật mình, câu nói này của anh, hàm chứa rất nhiều ý tứ. Đêm qua cô đã bị hành hạ cả đêm, sáng dậy lại bị hành tiếp, sao ham muốn người đàn ông này có thể lớn như vậy chứ.
Cô xoay người, nép sát vào thành bồn tắm, cách xa anh ra một chút.
“Em đang mang thai, anh nên kiềm chế lại.”
Cô vừa xoay người, mái tóc đen buông xõa trên làn nước, hai bầu ngực cứ như vậy ẩn hiện, bộ dạng muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu, ánh mắt Phó Mặc Quân lại lần nữa tối sầm, yết hầu anh chuyển động lên xuống, cái thứ bên dưới giờ phút này cương cứng đến phát đau.
“Đều tại em cho anh nhịn hơn một tháng trời.”
Phó Mặc Quân thấy cô liền kéo xuống ngồi bên cạnh, chiếc áo này vốn không phải là chiếc áo cao cổ, vì vậy để lộ trên cổ cô các dấu vết ửng đỏ tương đối dễ nhìn. Tô Mạch Hoa và Phó Trung Kì thấy vậy liền cười thầm, bắt đầu gắp thức ăn vào chén cho cô.
“Hai đứa cứ từ từ, đừng làm việc quá độ nhé.”
Thức ăn vừa vào đến giữa chừng Lăng Tuệ không nhịn được liền ho khan.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương