Quy Phục Vợ Yêu
Chương 49: Thật sự rất nhớ
Chu Nam kéo Lăng Tuệ đi thẳng, đến lúc bước lên xe, biểu cảm thẫn thờ trên gương mặt cô vẫn không ngừng khiến anh đau lòng.
“Lăng Tuệ.”
Một tiếng nói kéo cô lại với thực tại, cô hơi rũ mắt sang nhìn anh. Lộ rõ vẻ u sầu.
Cô thật sự rất nhớ đến người đàn ông đó.
“Chúng ta về luôn nhé.”
Lăng Tuệ không trả lời, cô vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ.
Bất giác Chu Nam chạm nhẹ vào tay cô, bắt gặp điều đó Lăng Tuệ vội rụt tay lại.
Gương mặt anh có chút hụt hẫng.
“Anh chở em về khách sạn nhé?”
“Vâng.”
Suốt cả đoạn đường, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, giữa hai người không hề nói một câu nào.
Sáu năm, thời gian đó không đủ khiến cô yêu anh sao?
Anh thật sự không quan tâm đến việc cô ấy đã từng có chồng, cũng không quan tâm đến việc hai đứa nhỏ.
Căn bản những điều đó chỉ là cái cớ để cô từ chối.
Lăng Tuệ vẫn còn nhớ đến người đàn ông kia.
…
Cánh cửa vừa mở ra, Lăng Kì cùng Lăng Vi đã mặt mày rạng rỡ nhào vào ôm chặt Lăng Tuệ.
Lăng Vi vừa thấy Chu Nam đã nhảy phắt vào lòng.
“Chú có mua đồ ăn cho cháu không?”
Chu Kì thấy vậy liền bĩu môi.
“Lớn rồi mà còn ăn vặt.”
“Em nói cái gì?” Lăng Vi tức giận bước xuống, dùng bàn chân nhỏ nhắn đạp vào chân Lăng Kì khiến cậu bé ngay lập tức giãy dụa.
Nhìn một màn này Lăng Tuệ liền cau mày, cánh cửa phòng được đóng lại, cô đẩy hai đứa sang một bên, lớn giọng.
“Hai đứa đủ rồi.”
Cuối cùng hai đứa trẻ chỉ đành hậm hực nhìn nhau.
Lăng Tuệ vừa bước vào phòng bếp, Chu Nam đã nhìn chằm chằm vào hai đứa, anh lấy quả táo trên bàn mà gọt ra, nhẹ giọng nói.
“Hai đứa sao cứ phải tìm ba làm gì, không để chú trực tiếp làm ba của hai đứa sẽ tốt hơn ư? Chẳng phải chú đủ khả năng chăm sóc hai đứa sao?”
Lăng Kì vớ lấy miếng táo đã được gọt, cậu bé cắn một miếng, lại hùng dũng lắc đầu, Lăng Vi đứng bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Không được, tuyệt đối không được.”
Chú Chu Nam rất tốt, nhưng lại không phù hợp với điều kiện chút nào.
Lăng Kì lấy ra một tấm giấy nhỏ, mẹ của mình là một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, muốn làm chồng của mẹ phải đủ các tiêu chí sau đây: Đẹp trai, giàu có và rất yêu mẹ.
Lăng Kì với Lăng Vi đẩy mắt qua nhìn Chu Nam.
Đẹp trai chú ấy có, giàu có chú ấy cũng có, đặc biệt lại rất quan tâm đến mẹ. Nhưng mẹ không có thích chú ấy, chỉ coi chú ấy là bạn thôi.
Lăng Vi vội giật lấy cây bút, đổi dòng chữ giàu có thành rất giàu có.
Chu Nam hơi nhếch môi, ải nào cũng không qua, thật sự là chịu thua sao?
Ngay lúc này, cửa chuông liền vang lên, thấy vậy Chu Nam bỏ quả táo xuống mà đi ra, hai đứa bé cũng vội đi theo.
Lăng Tuệ đang rửa đồ định bước ra thì Chu Nam đã chặn lại.
“Em cứ làm việc, anh mở cửa cho.”
Cánh cửa vừa được mở ra, hai đứa bé không khỏi trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Chú này chẳng phải người ban chiều sao?
Phó Mặc Quân bắt gặp hai đứa trẻ gương mặt anh hơi dao động, lại nhớ đến việc lúc chiều, nhưng chưa kịp suy nghĩ đã bị Chu Nam cắt ngang.
Chu Nam lập tức đẩy Phó Mặc Quân ra ngoài, cánh cửa đóng rầm lại, hai đứa trẻ cũng bị đẩy vào trong.
“Phó tổng đêm hôm khuya khoắt còn phải phiền anh đến đây nữa.”
Phó Mặc Quân cau mày đẩy Chu Nam ra, nhưng chưa đi được Chu Nam đã tức giận đẩy ra.
“Phó tổng, anh nên biết đây không phải là khu vực của anh.”
Phó Mặc Quân hơi nhếch môi, ánh mắt đang nung nấu một cơn giận dữ.
…
Hai đứa trẻ lại cau mày suy nghĩ từng lời nói ban nãy.
Rời đi sáu năm, vậy chẳng lẽ mẹ với chú trước đó còn có quan hệ sao. Vậy không lẽ chú ấy là ba của mình.
“Lăng Tuệ.”
Một tiếng nói kéo cô lại với thực tại, cô hơi rũ mắt sang nhìn anh. Lộ rõ vẻ u sầu.
Cô thật sự rất nhớ đến người đàn ông đó.
“Chúng ta về luôn nhé.”
Lăng Tuệ không trả lời, cô vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ.
Bất giác Chu Nam chạm nhẹ vào tay cô, bắt gặp điều đó Lăng Tuệ vội rụt tay lại.
Gương mặt anh có chút hụt hẫng.
“Anh chở em về khách sạn nhé?”
“Vâng.”
Suốt cả đoạn đường, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, giữa hai người không hề nói một câu nào.
Sáu năm, thời gian đó không đủ khiến cô yêu anh sao?
Anh thật sự không quan tâm đến việc cô ấy đã từng có chồng, cũng không quan tâm đến việc hai đứa nhỏ.
Căn bản những điều đó chỉ là cái cớ để cô từ chối.
Lăng Tuệ vẫn còn nhớ đến người đàn ông kia.
…
Cánh cửa vừa mở ra, Lăng Kì cùng Lăng Vi đã mặt mày rạng rỡ nhào vào ôm chặt Lăng Tuệ.
Lăng Vi vừa thấy Chu Nam đã nhảy phắt vào lòng.
“Chú có mua đồ ăn cho cháu không?”
Chu Kì thấy vậy liền bĩu môi.
“Lớn rồi mà còn ăn vặt.”
“Em nói cái gì?” Lăng Vi tức giận bước xuống, dùng bàn chân nhỏ nhắn đạp vào chân Lăng Kì khiến cậu bé ngay lập tức giãy dụa.
Nhìn một màn này Lăng Tuệ liền cau mày, cánh cửa phòng được đóng lại, cô đẩy hai đứa sang một bên, lớn giọng.
“Hai đứa đủ rồi.”
Cuối cùng hai đứa trẻ chỉ đành hậm hực nhìn nhau.
Lăng Tuệ vừa bước vào phòng bếp, Chu Nam đã nhìn chằm chằm vào hai đứa, anh lấy quả táo trên bàn mà gọt ra, nhẹ giọng nói.
“Hai đứa sao cứ phải tìm ba làm gì, không để chú trực tiếp làm ba của hai đứa sẽ tốt hơn ư? Chẳng phải chú đủ khả năng chăm sóc hai đứa sao?”
Lăng Kì vớ lấy miếng táo đã được gọt, cậu bé cắn một miếng, lại hùng dũng lắc đầu, Lăng Vi đứng bên cạnh cũng phụ họa theo.
“Không được, tuyệt đối không được.”
Chú Chu Nam rất tốt, nhưng lại không phù hợp với điều kiện chút nào.
Lăng Kì lấy ra một tấm giấy nhỏ, mẹ của mình là một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, muốn làm chồng của mẹ phải đủ các tiêu chí sau đây: Đẹp trai, giàu có và rất yêu mẹ.
Lăng Kì với Lăng Vi đẩy mắt qua nhìn Chu Nam.
Đẹp trai chú ấy có, giàu có chú ấy cũng có, đặc biệt lại rất quan tâm đến mẹ. Nhưng mẹ không có thích chú ấy, chỉ coi chú ấy là bạn thôi.
Lăng Vi vội giật lấy cây bút, đổi dòng chữ giàu có thành rất giàu có.
Chu Nam hơi nhếch môi, ải nào cũng không qua, thật sự là chịu thua sao?
Ngay lúc này, cửa chuông liền vang lên, thấy vậy Chu Nam bỏ quả táo xuống mà đi ra, hai đứa bé cũng vội đi theo.
Lăng Tuệ đang rửa đồ định bước ra thì Chu Nam đã chặn lại.
“Em cứ làm việc, anh mở cửa cho.”
Cánh cửa vừa được mở ra, hai đứa bé không khỏi trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Chú này chẳng phải người ban chiều sao?
Phó Mặc Quân bắt gặp hai đứa trẻ gương mặt anh hơi dao động, lại nhớ đến việc lúc chiều, nhưng chưa kịp suy nghĩ đã bị Chu Nam cắt ngang.
Chu Nam lập tức đẩy Phó Mặc Quân ra ngoài, cánh cửa đóng rầm lại, hai đứa trẻ cũng bị đẩy vào trong.
“Phó tổng đêm hôm khuya khoắt còn phải phiền anh đến đây nữa.”
Phó Mặc Quân cau mày đẩy Chu Nam ra, nhưng chưa đi được Chu Nam đã tức giận đẩy ra.
“Phó tổng, anh nên biết đây không phải là khu vực của anh.”
Phó Mặc Quân hơi nhếch môi, ánh mắt đang nung nấu một cơn giận dữ.
…
Hai đứa trẻ lại cau mày suy nghĩ từng lời nói ban nãy.
Rời đi sáu năm, vậy chẳng lẽ mẹ với chú trước đó còn có quan hệ sao. Vậy không lẽ chú ấy là ba của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương