[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Chương 11: Một chút chua xót
Trái tim lỡ một nhịp, giống như bị đâm cho nát bét, sau đó rơi xuống hố băng.
Niệm Ức đau đến không thở nổi, cũng không nói được thành lời.
Hắn đã từng..từng nghĩ đến nhiều kết quả, cũng đã đoán được bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nhưng khi chính tai nghe thấy cô từ chối, hắn vẫn không thể nào coi như không có chuyện gì được.
Không thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không thể không thích cô, càng không thể bắt cô thích hắn được.
Không biết phải mất bao lâu, cho đến khi Tiểu Ngũ quay lại gọi, Niệm Ức mới chịu phản ứng.
Vòng tay khắc chế buông cô ra, lùi lại một bước, hắn khàn khàn nói một chữ: "Được."
Sau đó đem áo khoác của mình khoác lên bờ vai gầy yếu của cô, xoay người, rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, bàn tay hết lần này đến lần khác vươn lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng Tô Đình buông lỏng tay bên người, trầm mặc đi theo phía sau.
Không sao cả, quyết định lần này của cô không hẳn là đúng đắn, nhưng đây là cách duy nhất để hắn không tổn thương... không tổn thương sau khi cô rời đi.
Ngay từ đầu không gieo hy vọng, thì đến khi giấc mộng tan vỡ, hắn sẽ không đau nhiều.
Đến khi sắp ra ngoài hoàn toàn, cô mới khẽ nói: "Sau khi thi đại học, cậu không cần làm vệ sĩ cho tớ nữa, chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều, hoặc cũng có thể là không gặp nhau nữa. Cậu... hiểu ý của tớ, đúng không?"
Niệm Ức đã hoàn toàn quay lại trạng thái bình thường, nghe cô nói, hắn liền quay người lại, nhàn nhạt nhìn cô, giống như trở về ngày đầu tiên gặp nhau, những tình cảm, dục vọng vừa rồi không còn một chút gì nữa.
Niệm Ức đương nhiên hiểu, cô đây là không muốn liên quan gì đến hắn nữa, muốn hắn chết tâm.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, nếu đã như vậy, sao cô không cắt đứt từ bây giờ, mà phải đợi đến một năm sau?
Nghĩ đến đây, bàn tay trong túi quần lặng lẽ nắm chặt lại, như không có chuyện gì mà đáp lại: "Hiểu.
Nhìn người mới vừa rồi còn điên cuồng, bây giờ đã lập tức có thể như bình thường. Tô Đình không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Có thở phào nhẹ nhõm, có may mắn, có... một chút chua xót.
Như vậy... cũng rất tốt, nếu cô rời khỏi, hắn cũng sẽ nhanh chóng quên đi cô thôi.
Rất tốt.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện trên NovelToon và MangaToon, hy vọng mọi người ủng hộ trang chính chủ để Tranh có thêm động lực ra chương mới nhé!]
\=====
Tại sở cảnh sát, cả đám người đang ngồi tập trung, ai nấy đều mặc đồng phục học sinh, vừa nhìn liền biết còn rất trẻ tuổi.
Thịnh Triết hiện đang cấp cứu ở bệnh viện, đám người Tô Đình ở đây được cảnh sát gọi đến lấy lời khai.
Tô Đình cũng không thêm mắm dặm muối gì, chỉ trung thực kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói đến đoạn Niệm Ức chạy đến đánh người, cô hơi dừng lại, khai rằng Niệm Ức là vệ sĩ của cô, cho nên trong trường hợp thấy cô gặp nguy hiểm, đã không kịp nghĩ nhiều mà xông đến kiềm chế lại Thịnh Triết.
Tô Đình thầm cảm thấy may mắn vì trong phòng vệ sinh không có camera, nếu không, những chuyện mà Niệm Ức làm sau đó...
Tô Đình hoàn toàn không nghĩ đến những hành động mà Niệm Ức làm với cô, có lẽ còn nặng hơn cả Thịnh Triết. Nhưng cô một chút cũng không có ý tứ tố cáo, đó là vì sao? Bởi vì cô cũng có tình cảm, cũng âm thầm cho phép. Nếu không, dù cho sức lực của cô có không bằng hắn, cô cũng không để hắn đạt được mục đích.
Cảnh sát cũng vào xem camera, thấy Tô Đình vào nhà vệ sinh trước, sau đó Thịnh Triết mới theo vào, cuối cùng là Niệm Ức lao đến phá cửa.
Thêm lời khai của người bị hại là Tô Đình, cuối cùng việc đánh người của Niệm Ức được quy vào việc nghĩa, trừ gian diệt ác, còn Thịnh Triết trong bệnh viện sẽ bị tạm giam chờ xử lý.
Tô Đình biết, chắc chắn Thịnh Triết sẽ không gặp chuyện gì, hắn có hào quang nhân vật chính, có Thịnh gia phía sau chống đỡ. Nhưng dù vậy, qua việc này, hắn ít nhiều cũng sẽ gặp chút phiền phức.
Hiện tại, chắc hẳn Thịnh gia cũng đã biết chuyện rồi. Chuyện này có lẽ sẽ bị ép xuống, nhưng Thịnh gia cũng đủ thông minh để biết rằng hiện tại không thể chọc vào Tô già.
Dù sao thì, giai đoạn này, gia thế của Thịnh gia so với Tô gia thì vẫn hơi kém một chút. Cô có nên cảm ơn tác giả nguyên tác đã đề ra cái chi tiết này không nhỉ?
Điều cô lo lắng bây giờ là Niệm Ức.
Họ không thể làm gì Tô gia, nhưng với Niệm Ức thì có thể.
Điều cô cần làm bây giờ là gặp mặt cha mẹ Thịnh Triết, đưa ra vài điều kiện, cho người đi theo bảo vệ mẹ Niệm Ức, để Niệm Ức đi theo bên cạnh cô.
Cô không biết mình có thể làm tới đâu, nhưng trước khi quay trở về, cô muốn làm tất cả trong phạm vi của mình.
Niệm Ức đau đến không thở nổi, cũng không nói được thành lời.
Hắn đã từng..từng nghĩ đến nhiều kết quả, cũng đã đoán được bản thân sẽ phải đối mặt với điều gì.
Nhưng khi chính tai nghe thấy cô từ chối, hắn vẫn không thể nào coi như không có chuyện gì được.
Không thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, không thể không thích cô, càng không thể bắt cô thích hắn được.
Không biết phải mất bao lâu, cho đến khi Tiểu Ngũ quay lại gọi, Niệm Ức mới chịu phản ứng.
Vòng tay khắc chế buông cô ra, lùi lại một bước, hắn khàn khàn nói một chữ: "Được."
Sau đó đem áo khoác của mình khoác lên bờ vai gầy yếu của cô, xoay người, rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, bàn tay hết lần này đến lần khác vươn lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng Tô Đình buông lỏng tay bên người, trầm mặc đi theo phía sau.
Không sao cả, quyết định lần này của cô không hẳn là đúng đắn, nhưng đây là cách duy nhất để hắn không tổn thương... không tổn thương sau khi cô rời đi.
Ngay từ đầu không gieo hy vọng, thì đến khi giấc mộng tan vỡ, hắn sẽ không đau nhiều.
Đến khi sắp ra ngoài hoàn toàn, cô mới khẽ nói: "Sau khi thi đại học, cậu không cần làm vệ sĩ cho tớ nữa, chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều, hoặc cũng có thể là không gặp nhau nữa. Cậu... hiểu ý của tớ, đúng không?"
Niệm Ức đã hoàn toàn quay lại trạng thái bình thường, nghe cô nói, hắn liền quay người lại, nhàn nhạt nhìn cô, giống như trở về ngày đầu tiên gặp nhau, những tình cảm, dục vọng vừa rồi không còn một chút gì nữa.
Niệm Ức đương nhiên hiểu, cô đây là không muốn liên quan gì đến hắn nữa, muốn hắn chết tâm.
Nhưng hắn vẫn không hiểu, nếu đã như vậy, sao cô không cắt đứt từ bây giờ, mà phải đợi đến một năm sau?
Nghĩ đến đây, bàn tay trong túi quần lặng lẽ nắm chặt lại, như không có chuyện gì mà đáp lại: "Hiểu.
Nhìn người mới vừa rồi còn điên cuồng, bây giờ đã lập tức có thể như bình thường. Tô Đình không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Có thở phào nhẹ nhõm, có may mắn, có... một chút chua xót.
Như vậy... cũng rất tốt, nếu cô rời khỏi, hắn cũng sẽ nhanh chóng quên đi cô thôi.
Rất tốt.
[Tranh Ca chỉ đăng truyện trên NovelToon và MangaToon, hy vọng mọi người ủng hộ trang chính chủ để Tranh có thêm động lực ra chương mới nhé!]
\=====
Tại sở cảnh sát, cả đám người đang ngồi tập trung, ai nấy đều mặc đồng phục học sinh, vừa nhìn liền biết còn rất trẻ tuổi.
Thịnh Triết hiện đang cấp cứu ở bệnh viện, đám người Tô Đình ở đây được cảnh sát gọi đến lấy lời khai.
Tô Đình cũng không thêm mắm dặm muối gì, chỉ trung thực kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói đến đoạn Niệm Ức chạy đến đánh người, cô hơi dừng lại, khai rằng Niệm Ức là vệ sĩ của cô, cho nên trong trường hợp thấy cô gặp nguy hiểm, đã không kịp nghĩ nhiều mà xông đến kiềm chế lại Thịnh Triết.
Tô Đình thầm cảm thấy may mắn vì trong phòng vệ sinh không có camera, nếu không, những chuyện mà Niệm Ức làm sau đó...
Tô Đình hoàn toàn không nghĩ đến những hành động mà Niệm Ức làm với cô, có lẽ còn nặng hơn cả Thịnh Triết. Nhưng cô một chút cũng không có ý tứ tố cáo, đó là vì sao? Bởi vì cô cũng có tình cảm, cũng âm thầm cho phép. Nếu không, dù cho sức lực của cô có không bằng hắn, cô cũng không để hắn đạt được mục đích.
Cảnh sát cũng vào xem camera, thấy Tô Đình vào nhà vệ sinh trước, sau đó Thịnh Triết mới theo vào, cuối cùng là Niệm Ức lao đến phá cửa.
Thêm lời khai của người bị hại là Tô Đình, cuối cùng việc đánh người của Niệm Ức được quy vào việc nghĩa, trừ gian diệt ác, còn Thịnh Triết trong bệnh viện sẽ bị tạm giam chờ xử lý.
Tô Đình biết, chắc chắn Thịnh Triết sẽ không gặp chuyện gì, hắn có hào quang nhân vật chính, có Thịnh gia phía sau chống đỡ. Nhưng dù vậy, qua việc này, hắn ít nhiều cũng sẽ gặp chút phiền phức.
Hiện tại, chắc hẳn Thịnh gia cũng đã biết chuyện rồi. Chuyện này có lẽ sẽ bị ép xuống, nhưng Thịnh gia cũng đủ thông minh để biết rằng hiện tại không thể chọc vào Tô già.
Dù sao thì, giai đoạn này, gia thế của Thịnh gia so với Tô gia thì vẫn hơi kém một chút. Cô có nên cảm ơn tác giả nguyên tác đã đề ra cái chi tiết này không nhỉ?
Điều cô lo lắng bây giờ là Niệm Ức.
Họ không thể làm gì Tô gia, nhưng với Niệm Ức thì có thể.
Điều cô cần làm bây giờ là gặp mặt cha mẹ Thịnh Triết, đưa ra vài điều kiện, cho người đi theo bảo vệ mẹ Niệm Ức, để Niệm Ức đi theo bên cạnh cô.
Cô không biết mình có thể làm tới đâu, nhưng trước khi quay trở về, cô muốn làm tất cả trong phạm vi của mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương