[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 48: Tô Đình khóc rồi



Loảng xoảng.

Tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên cực kì rõ ràng.

"Tiểu thư, cô có làm sao không?"

Người làm nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào xem tình hình, lo lắng không thôi.

Tô Đình nhìn bàn tay mình, mất một lúc mới hồi thần lại, cô nhẹ giọng trả lời: "Không sao đâu."

Bước từng bước lên phòng, Tô Đình chợt đặt tay lên vị trí trái tim của mình, nơi đó không hiểu sao đập rất nhanh...

càng đập càng nhanh.

Một sự khủng hoảng trước nay chưa từng có xuất hiện trong lòng Tô Đình.

Cô chạy nhanh lên lầu, hốt hoảng lấy điện thoại gọi cho một người.

Nhưng đợi được không phải là giọng nói quen thuộc ấy, mà là những tiếng tút tút kéo dài.

Nháy mắt đó, điện thoại không bị ràng buộc, trượt theo bàn tay buông lỏng của cô, rơi xuống đất, trên màn hình còn hiển thị hai chữ Niệm Ức.

(Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và Manga Toon, mọi trang web khác đều là reup!]

Lần đầu tiên trong đời Tiểu Ngũ cảm thấy thở thôi cũng khó khăn như vậy, cổ họng hắn như nghẹn lại khi thấy những người được đưa vào cấp cứu kia.

Những người đó... là anh em của hắn, là những người cùng hắn trèo tường trốn học, chửi lộn đánh nhau, tranh giành đồ ăn thức uống và... là những quan trọng nhất đối với hắn.

Xung quanh, người đến kẻ đi, không những có y tá, bác sĩ, mà còn có cảnh sát.

"Chào cậu, chúng tôi là cảnh sát, lúc chúng tôi nhận được thông báo, đến hiện trường thì có sáu người bị thương nặng ở đó, trong đó, có một người trước khi bất tỉnh đã nói là còn một người nữa, là nạn nhân Niệm Ức, bạn học của bọn họ, nhưng chúng tôi đến hiện giờ vẫn chưa tìm được tung tích của người này, cũng không liên hệ được với người thân nạn nhân. Theo những gì quan sát và lấy được từ hiện trường, kết quả tạm thời chúng tôi đưa ra chính là một cuộc ẩu đả, hiện tại vẫn đang điều tra để tìm người gây ra thương tích đối với bạn học của cậu..."

Bên tai Tiểu Ngũ ong ong, không còn nghe rõ gì nữa.

Niệm Ức? Niệm ca của bọn họ đâu rồi?

Tại sao? Tại sao chỉ đi gặp một nữ sinh thôi mà, rốt cuộc tại sao lại thành ra như vậy chứ?

Hắn cũng coi như hiểu được tác phong làm việc của Niệm Ức, tuyệt đối sẽ không ra tay với nữ sinh, hắn chỉ đi hỏi cho rõ mọi chuyện thôi mà?



Những tiếng khóc của người nhà bọn họ lọt vào tai.

"Con trai... con trai của mẹ, con làm sao thế này?"

"Hức hức hức... con trai chúng ta sẽ không sao đúng không?"

"Thằng nhóc này, làm sao lại để ra nông nổi này cơ chứ?"

Từng lời, từng lời than khóc, lo lắng của phụ huynh lọt vào tai Tiều Ngũ, nhưng mà trong đó... không có ai lo lắng cho Niệm Ức cả.

Mẹ Từ Việt coi như là thân quen với Tiểu Ngũ, bà nước mắt giàn dụa nắm lấy bàn tay của hắn: "Con... con nói cho dì, sao chúng nó lại ra nông nỗi này?"

Hắn cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, tự hỏi bản thân, tại sao vậy nhỉ?

Chợt, một hình bóng lướt qua tâm trí hẳn, Tô Đình! Đúng rồi, là đi đòi lại công bằng cho Tô Đình.

"Dì, dì bình tĩnh, con... biết phải làm sao rồi!"

Nói rồi, hắn chạy theo hai người cảnh sát vẫn còn chưa đi xa: "Chú cảnh sát! Cháu có... cháu có ít manh mối ạ."

"Tô Đình, mãi mà cô vẫn chưa thực hiện lời hứa, chúng tôi chỉ có thể làm một vài động tác trước thôi..."

Đương lúc Tô Đình hốt hoảng chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ thì một giọng nói vang lên trong đầu cô.

Tô Đình giật mình, sắc mặt tái nhợt, cô sợ không còn kịp, liền không cần biết cái gì nữa, chỉ gấp gáp muốn biết

Niệm Ức đang ở đâu mà thôi.

"Anh ấy đang ở đâu?"

Thấy cô vừa mở đầu đã hỏi trực tiếp như vậy, dường như giọng nói kia không còn hứng thú nữa, nhàm chán nói:

"Chẳng thú vị gì cả, muốn biết vị trí của người đó, đương nhiên được, nhưng mà... cái gì cũng có cái giá của nó." (I

"Được!" Nhịp tim vẫn không có dấu hiệu chậm lại, cảm giác đau nhói càng ngày càng rõ rệt, toàn tâm trí của Tô Đình bây giờ chỉ có một người, những gương mặt càng ngày càng mờ nhạt làm cô hoảng hốt.

'Tô Đình' bên trong tâm trí Tô Đình nhìn cô như vậy, không hiểu sao thở dài một hơi.

Chậc, yêu đến bản thân cũng không màn. Q



Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, bầu trời hoàng hôn lãng mạn đã không còn, chỉ còn bóng tối bao trùm, không nhìn thấy ánh sáng.

Trên lưng chừng ngọn núi sau trường học, một nữ sinh đang thất thểu tìm kiểm người.

Trên bộ đồ đồng phục vẫn chưa kịp thay toàn là máu và vết bần, cả người không chỗ nào lành lặn, dường như đã ngã rất nhiều lần.

"Niệm Ức, anh nghe em nói gì không? Anh đừng làm em sợ..." •

Thiếu nữ dùng tất cả sức lực còn sót lại của mình đi tìm một người.

Máu tươi lênh láng, giọng nói khàn đặc bị gió cuốn đi, không lời hồi đáp. (

Tô Đình bước chân lảo đảo, ngã lăn xuống, va phải một thân cây.

Mái tóc nhẹ nhàng bay bổng bây giờ dính chặt vào nhau, gương mặt nhợt nhạt, bờ môi khô khốc, cô đã tìm nơi này ba tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy tung tích của Niệm Ức.

Nguyên chủ chỉ nói cho cô biết hắn ở ngọn núi này, nhưng vị trí cụ thể thì không có, cô chỉ có thể vừa đi vừa đánh dấu, tìm từng nơi một.

'Tô Đình' nói, nếu không muốn người biến mất mãi mãi thì cô phải một mình đi tìm, tuyệt đối không được nhận bất kì sự trợ giúp nào.

Ba tiếng trước, Tiểu Ngũ đã gọi điện thoại cho cô, báo rằng Niệm Ức, lúc đó Tô Đình chỉ có thể nói hai chữ 'đã biết' rồi tắt máy đi tìm người.

Cổ chân sưng tím, vết thương trên đầu gối vì không kịp chữa trị, máu chảy ra càng ngày càng nhiều.

Nhưng cô không còn nhiều thời gian, phải tìm được Niệm Ức sớm nhất có thể.

Bàn tay gầy gò chống lên thân cây, nhặt một cành cây có vẻ chắc chắn lên, chống cây đi tiếp.

"Niệm Ức! Niệm Ức!"

Không biết đi qua bao lâu, Tô Đình bỗng thấy một bóng người dựa vào tảng đá cách đó không xa.

Nhìn đôi giày không thể quen thuộc hơn kia, Tô Đình lại gọi nhiều hơn: "Niệm Ức! Là anh đúng không?"

Đôi mắt vô hồn lại như được thắp sáng bởi cả dải ngân hà, Tô Đình thất thểu chạy đến nơi người đó đang nằm.

Cho đến khi nhìn thấy thiếu niên cả người đầy máu yên tĩnh nằm đó.

Tô Đình khóc rồi.
Chương trước Chương tiếp