[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 5: Tứ giác tình yêu



Những học sinh khác thấy Niệm Ức trở về, liền không dám hóng hớt gì nữa, đua nhau đứng ngắm cảnh đêm.

Hà Kiều nhìn sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của cô ta, nghiến răng nghiến lợi.

Hay lắm Tô Đình, có chỗ dựa thì thế nào?

Cô ta không tin không trị được Tô Đình.

Tại sao cứ phải nhắm vào Tô Đình vậy? Hà Kiều không rõ nữa, chỉ là cô ta theo bản năng cảm thấy 'địa vị' của mình gặp nguy hiểm mà thôi.

Một lúc sau đó, chiếc xe 30 chỗ lớp trưởng đặt cuối cùng cũng tới, mọi người nối đuôi nhau đi lên.

Lớp 40 người, nhưng lớp trưởng đã kéo 10 người đi trước rồi, còn lại 30 người đứng đây chờ mà thôi.

Không khí nháy mắt lại sôi nổi lại.

Cũng không phân biệt nam hay nữ, cứ chơi với nhau thân thì tự động ngồi thành một cụm.

Nhóm người Tô Đình cũng không ngoại lệ.

Tô Đình theo mọi người ngồi vào hàng ghế sau cùng, Niệm Ức đi ngay phía sau cô.

Có bạn nam vừa lên xe đã đùa giỡn, xô xô đẩy đẩy một hồi lại xô tới Tô Đình.

Cô lui về sau một bước, người phía sau cũng theo phản xạ mà vòng tay ôm lấy cô.

Cảm nhận được lồng ngực ấm áp đằng sau lưng, cả người Tô Đình đều run lên. Nhưng cô biết đó là Niệm Ức nên không quá hoảng hốt.

Chỉ là... tim của Niệm Ức đập có chút nhanh.

"Đừng xô đẩy." Giọng nói lạnh lùng phát ra.

Hai bạn nam lập tức dừng lại, ngoan ngoãn trở về chỗ. Đùa à, người này là Niệm Ức đấy!

Nói thì nói vậy, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không rời khỏi Tô Đình.

Nhìn thấy vành tai của cô nhuộm một màu đỏ chói mắt, bàn tay vẫn đang để trên eo cô không tự chủ được âm thầm siết lại, nhưng rất nhanh lại thả ra.

Hơi thở mạnh mẽ ấy nhạt dần, Tô Đình thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới đến ngồi xuống.

Cả đường đi, họ không nói gì, nhưng không hiểu sao lại cho người khác một cảm giác hài hòa đến lạ.

[Tranh Ca chỉ đăng truyện trên NovelToon và MangaToon, hy vọng mọi người đọc của chính chủ để ủng hộ Tranh :3]



Rất nhanh đã đến địa điểm hẹn trước đó.

Nhóm người lớp trưởng đang cười nói rất rôm rả, thấy lớp mình đã đến, liền nhanh chóng thu xếp chỗ ngồi.

Trùng hợp như thế nào, Tô Đình lại thành ngồi giữa hai người...

Niệm Ức và Thịnh Triết.

Tô Đình: "..."

Thật muốn cho lớp trưởng một sao!

Bầu không khí giữa ba người rất kì lạ, đến ngay cả đầu gỗ như Tiểu Ngũ còn nhận ra được, huống chi là những nhân tinh ở đây.

"Này." Tiểu Ngũ khẽ kéo kéo ống tay sơ mi của người bên cạnh.

Tư Việt cúi xuồng nhìn chằm chằm đôi tay đang cầm áo mình, ý cười lan ra trong đáy mắt: "Hửm?"

"Tao thấy Niệm ca muốn đi đánh nhau lắm rồi đó, coi cái mặt đen thui kìa."

Tư Việt theo đà nhìn về phía ba người kia, trong lòng thầm than không ổn, nhưng người ta không nói gì, hắn cũng không thể xen vào được.

Nhưng hắn tin tưởng Tô Đình, Tô Đình của bây giờ.

"Tao nghĩ hẳn là Niệm ca đã đọc được tin nhắn tao gửi rồi."

Bỗng dưng trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, Từ Việt nhìn cái người ngu ngơ này, nghi ngờ hỏi: "Mày nhắn cái gì?"

Tiểu Ngũ lập tức lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn đưa cho hắn.

Đọc xong tin nhắn, nhìn chữ 'đã xem', thái dương của hắn giật giật.

Cuối cùng, không nhịn được véo mạnh hai bên má trắng trẻo của ai kia: "Xong rồi."

Bị bất ngờ nhéo mạnh, Tiểu Ngũ cũng rất tức giận, cũng không quản đang ở bên ngoài, cũng nhào đến nhéo lại.

"Bỏ hay ga!" (Bỏ tay ra!) Sức lực không bằng người, bị nhéo đến mức bẹo hình bẹo dạng, Tiểu Ngũ hung hăng mở miệng.

Tư Việt cũng biết đây không phải lúc, lưu luyến buông ra.

Quay đầu lại, phát hiện rất nhiều ánh mắt đang nhìn bọn họ, trong đó có cả ánh mắt lạnh lẽo của Niệm Ức.

Vở kịch của cả hai rốt cuộc kết thúc dưới ánh mắt lạnh sống lưng này.

"Múa rất đẹp."



Thịnh Triết ngồi bên cạnh bất thình lình tung ra một câu.

Tô Đình nghĩ là hắn đang nói Hà Kiều nên giữ im lặng.

Không cũng không để ý rằng Hà Kiều không có ở đây.

"Tô Đình, múa rất đẹp."

Có thể là nhận ra ý nghĩ này của cô, hắn ta lại thêm tên cô vào.

Lần này, Niệm Ức cũng nghe thấy.

Vốn dĩ là đang tức giận việc cô gặp phiền phức nhưng lại không cho hắn biết, lúc này nghe được lời nói của nam sinh bên cạnh cô, hắn cảm thấy hắn sắp không che giấu được sự tàn bạo của bản thân nữa rồi.

Tô Đình hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Cảm ơn."

Sau đó không nói gì nữa.

Nếu nguyên chủ ở đây, nghe được lời khen này của hắn ta, hẳn sẽ rất vui vẻ.

Nhưng làm gì có nếu như chứ.

Thịnh Triết cũng không nói gì nữa, càng ngày càng không hiểu hắn đang nghĩ cái gì.

Hà Kiều chỉ vừa vào nhà vệ sinh để chỉnh trang lại, lúc trở về, đám chị em của cô ta gọi một tiếng kêu cô ta qua ngồi.

Miệng cười, ánh mắt lại di chuyển khắp nơi, cô ta muốn ngồi chung với Thịnh Triết hơn.

Khi nhìn thấy ba người ngồi chỗ kia, gương mặt của cô ta trắng bệch.

Tại sao Thịnh Triết lại ngồi với Tô Đình kia?

Tại sao lại không chờ cô ta?

Tại sao...

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhìn qua chính là bông hoa trắng nhỏ bị người ta làm tổn thương.

Bạn học cũng sôi nổi nhìn 'tứ giác tình yêu' này.

Vừa được ăn lẩu, vừa được xem miễn phí chuyện tình trong phim, đa số đều rất vui vẻ hưởng thụ.

Chậc, không biết cuối cùng sẽ ra sao nhỉ?
Chương trước Chương tiếp