[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Chương 50: Quên đi
"Tô Đình, em thật tàn nhẫn! Em đã nói sẽ mãi mãi bên tôi, tại sao em lại nuốt lời?"
"Đình Đình, Đình Đình, tôi mặc kệ em có thật sự thích tôi hay không, em chỉ cần quay về thôi, được không?" (4
"Đình Đình! Đình Đình! Dù cho có cùng trời cuối đất, tôi cũng sẽ tìm bằng được em!"
"Tô Đình, tôi hận em..."
Trong lúc mơ hồ, Tô Đình luôn luôn có thể nghe thấy giọng nói của một người, lúc tức giận, lúc lại khổ sở nỉ non, làm cho trái tim cô... cũng đau nhói theo.
Trong không gian tối đen như mực, không thể thấy bất cứ thứ gì.
Thời gian đằng đẵng trôi qua, chỉ có giọng nói ấy làm bạn với cô.
Cô rất muốn trả lời lại, rất muốn làm cho giọng nói ấy không còn sự tuyệt vọng nữa, nhưng làm như thế nào cô cũng không lên tiếng được, chỉ có đi mãi đi mãi về phía trước.
Cô không biết bản thân tại sao lại ở đây, cũng không hiểu tại sao giọng nói gọi tên cô kia lại đau đớn đến vậy, càng không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.
Vừa mở mắt ra, cô đã phát hiện bản thân ở đây rồi, nếu không phải có giọng nói luôn gọi tên cô, một người như thế nào cũng được như cô sẽ có ngày phát điên lên mất.
"Tô Đình, khi cô tỉnh lại, tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt, những chuyện cô đã trải qua ở thế giới này, cô sẽ không nhớ được gì nữa, vĩnh viễn quên đi, cũng vĩnh viễn mất đi. Vì cảm ơn cô đã đến đây, thần đã ban cho cô một năng lực, chính là có thể đọc được nội tâm của người khác mỗi khi cô chạm vào họ, hy vọng nó có thể giúp ích cho cô."Bỗng nhiên, xung quanh bừng sáng lên, một người đàn ông cả người được giấu dưới lớp áo choàng màu đen xuất hiện trước tầm mắt của cô, giọng nói vọng lại cả không gian trống vắng.
Tô Đình nhất thời chưa thích ứng được với ánh sáng, cô nheo mắt, tuy không thấy rõ diện mạo của người kia, nhưng cô có thể nghe rõ ràng giọng nói ấy.
"Thế giới này, vĩnh viễn quên đi, đọc nội tâm?"
Cô lẩm bẩm lại những từ này, nhưng càng như vậy, đầu càng đau, trái tim cũng đau đớn đến mức không thở được.
Lúc này, một bóng người nữa xuất hiện, lần này là nữ.Vừa nhìn, Tô Đình liền ngây ngẩn, bởi vì...
Người đó giống hệt cô!
"Xem ra cô đã quên hết rồi, như vậy cũng tốt, sống tốt nhé."
Cô gái có gương mặt giống cô nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, cô ấy cười quyến rũ nhìn cô.
Tô Đình thở từng ngụm, cô muốn nói gì đó, nhưng không tài nào nhớ ra được mình cần nói cái gì.
"Tôi... tại sao tôi lại ở đây?"
Người đàn ông không trả lời, ngược lại, cô gái kia rất tự nhiên đáp lại: "Đó là số phận, nhưng không sao, tất cả đã xong rồi, cô sẽ quay trở về với dáng vẻ hoàn hảo nhất."
Bàn tay bên người hơi run lên, cảm giác không nỡ xuất hiện trong lòng, Tô Đình nhắm mắt lại: "Tôi quên tất cả... vậy ở thế giới mà các người nói, những người mà tôi từng tiếp xúc... cũng sẽ quên đi tôi sao?"
Lần này, cô gái trầm mặt, rốt cuộc vẫn là người đàn ông trả lời: "Họ sẽ quên cô."
Nghe được lời này, Tô Đình không hiểu tại sao thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua cảm xúc kì lạ kia, cô càng hy vọng mọi người quên đi cô, như vậy... có lẽ sẽ tốt cho tất cả.
"Được rồi, đã đến lúc cô phải tỉnh lại rồi, Tô Đình, nhắm mắt lại đi."
Tô Đình nhìn cô gái kia một lần cuối, sau đó nhắm mắt lại, ý thức mất đi.
Đợi thân ảnh của cô biến mất rồi, bấy giờ 'Tô Đình - nguyên chủ mới nói một câu: 'Người kia... sẽ quên được cô ấy sao?"
"Sẽ quên được." Người đàn ông chắc chắn nói.
Hắn chính là người đã ra tay đối với đám người Niệm Ức, bức Tô Đình đi theo kế hoạch, để cô rời khỏi thế giới này. ( 3 )
Hắn không cảm thấy bản thân làm gì sai cả, tất cả đều là mệnh lệnh của thần, mà việc của hắn là hoàn toàn làm theo.
Huống hồ, một người đã chết đi rồi, mọi người sẽ nhớ mãi không quên được sao?
Đặc biệt là người kia....
'Tô Đình' cười cười, ánh mắt không rõ: "Đừng chắc chắn chuyện gì quá sớm"
"Tôi tin là con trai của thần, ngài ấy sẽ sớm quên được thất tình lục dục, đi đến đỉnh cao nhân sinh thôi."
Nghe đến 'con trai của thần, nụ cười của cô gái dừng lại, nhưng rất nhanh lại cười tươi hơn: "Vậy thì càng không nên chắc chắn đâu, Trú." ( 1
Trú cũng quay sang nhìn cô gái trước mặt: "Cô không ở trong thế giới đó với Thịnh Triết của cô, chạy ra đây làm gì?"
(Là thế giới quay ngược trước đây Tô Đình bị đưa vào đó mọi người, nguyên chủ được thần thưởng cho cơ hội được sống trong thế giới quay ngược đó với những người là chấp niệm của nguyên chủ, ở đó có tình yêu của cha mẹ và Thịnh Triết - những thứ mà trước đây nguyên chủ không có được.)
Nhắc đến Thịnh Triết, Tô Đình đã không còn cảm giác gì nữa, những oán trách kia như đã cách cô mấy đời, sớm đã không còn nhớ rõ nữa, vậy nên... tình cảm theo đó cũng nhạt dần.
Nghĩ đến đây, 'Tô Đình lại nhìn người đàn ông lạnh lùng cứng ngắt bên cạnh, ánh mắt nổi lên từng đợt gợn sóng: "Có một thứ muốn xác định." (5)
Người đàn ông cũng không hỏi nhiều, nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
'Tô Đình' đứng đó mỉm cười: "Dường như... xác định được rồi."
Lẩm bẩm một tiếng, cô cũng biến mất, đuổi theo người kia.
"Đình Đình, Đình Đình, tôi mặc kệ em có thật sự thích tôi hay không, em chỉ cần quay về thôi, được không?" (4
"Đình Đình! Đình Đình! Dù cho có cùng trời cuối đất, tôi cũng sẽ tìm bằng được em!"
"Tô Đình, tôi hận em..."
Trong lúc mơ hồ, Tô Đình luôn luôn có thể nghe thấy giọng nói của một người, lúc tức giận, lúc lại khổ sở nỉ non, làm cho trái tim cô... cũng đau nhói theo.
Trong không gian tối đen như mực, không thể thấy bất cứ thứ gì.
Thời gian đằng đẵng trôi qua, chỉ có giọng nói ấy làm bạn với cô.
Cô rất muốn trả lời lại, rất muốn làm cho giọng nói ấy không còn sự tuyệt vọng nữa, nhưng làm như thế nào cô cũng không lên tiếng được, chỉ có đi mãi đi mãi về phía trước.
Cô không biết bản thân tại sao lại ở đây, cũng không hiểu tại sao giọng nói gọi tên cô kia lại đau đớn đến vậy, càng không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.
Vừa mở mắt ra, cô đã phát hiện bản thân ở đây rồi, nếu không phải có giọng nói luôn gọi tên cô, một người như thế nào cũng được như cô sẽ có ngày phát điên lên mất.
"Tô Đình, khi cô tỉnh lại, tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt, những chuyện cô đã trải qua ở thế giới này, cô sẽ không nhớ được gì nữa, vĩnh viễn quên đi, cũng vĩnh viễn mất đi. Vì cảm ơn cô đã đến đây, thần đã ban cho cô một năng lực, chính là có thể đọc được nội tâm của người khác mỗi khi cô chạm vào họ, hy vọng nó có thể giúp ích cho cô."Bỗng nhiên, xung quanh bừng sáng lên, một người đàn ông cả người được giấu dưới lớp áo choàng màu đen xuất hiện trước tầm mắt của cô, giọng nói vọng lại cả không gian trống vắng.
Tô Đình nhất thời chưa thích ứng được với ánh sáng, cô nheo mắt, tuy không thấy rõ diện mạo của người kia, nhưng cô có thể nghe rõ ràng giọng nói ấy.
"Thế giới này, vĩnh viễn quên đi, đọc nội tâm?"
Cô lẩm bẩm lại những từ này, nhưng càng như vậy, đầu càng đau, trái tim cũng đau đớn đến mức không thở được.
Lúc này, một bóng người nữa xuất hiện, lần này là nữ.Vừa nhìn, Tô Đình liền ngây ngẩn, bởi vì...
Người đó giống hệt cô!
"Xem ra cô đã quên hết rồi, như vậy cũng tốt, sống tốt nhé."
Cô gái có gương mặt giống cô nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, cô ấy cười quyến rũ nhìn cô.
Tô Đình thở từng ngụm, cô muốn nói gì đó, nhưng không tài nào nhớ ra được mình cần nói cái gì.
"Tôi... tại sao tôi lại ở đây?"
Người đàn ông không trả lời, ngược lại, cô gái kia rất tự nhiên đáp lại: "Đó là số phận, nhưng không sao, tất cả đã xong rồi, cô sẽ quay trở về với dáng vẻ hoàn hảo nhất."
Bàn tay bên người hơi run lên, cảm giác không nỡ xuất hiện trong lòng, Tô Đình nhắm mắt lại: "Tôi quên tất cả... vậy ở thế giới mà các người nói, những người mà tôi từng tiếp xúc... cũng sẽ quên đi tôi sao?"
Lần này, cô gái trầm mặt, rốt cuộc vẫn là người đàn ông trả lời: "Họ sẽ quên cô."
Nghe được lời này, Tô Đình không hiểu tại sao thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua cảm xúc kì lạ kia, cô càng hy vọng mọi người quên đi cô, như vậy... có lẽ sẽ tốt cho tất cả.
"Được rồi, đã đến lúc cô phải tỉnh lại rồi, Tô Đình, nhắm mắt lại đi."
Tô Đình nhìn cô gái kia một lần cuối, sau đó nhắm mắt lại, ý thức mất đi.
Đợi thân ảnh của cô biến mất rồi, bấy giờ 'Tô Đình - nguyên chủ mới nói một câu: 'Người kia... sẽ quên được cô ấy sao?"
"Sẽ quên được." Người đàn ông chắc chắn nói.
Hắn chính là người đã ra tay đối với đám người Niệm Ức, bức Tô Đình đi theo kế hoạch, để cô rời khỏi thế giới này. ( 3 )
Hắn không cảm thấy bản thân làm gì sai cả, tất cả đều là mệnh lệnh của thần, mà việc của hắn là hoàn toàn làm theo.
Huống hồ, một người đã chết đi rồi, mọi người sẽ nhớ mãi không quên được sao?
Đặc biệt là người kia....
'Tô Đình' cười cười, ánh mắt không rõ: "Đừng chắc chắn chuyện gì quá sớm"
"Tôi tin là con trai của thần, ngài ấy sẽ sớm quên được thất tình lục dục, đi đến đỉnh cao nhân sinh thôi."
Nghe đến 'con trai của thần, nụ cười của cô gái dừng lại, nhưng rất nhanh lại cười tươi hơn: "Vậy thì càng không nên chắc chắn đâu, Trú." ( 1
Trú cũng quay sang nhìn cô gái trước mặt: "Cô không ở trong thế giới đó với Thịnh Triết của cô, chạy ra đây làm gì?"
(Là thế giới quay ngược trước đây Tô Đình bị đưa vào đó mọi người, nguyên chủ được thần thưởng cho cơ hội được sống trong thế giới quay ngược đó với những người là chấp niệm của nguyên chủ, ở đó có tình yêu của cha mẹ và Thịnh Triết - những thứ mà trước đây nguyên chủ không có được.)
Nhắc đến Thịnh Triết, Tô Đình đã không còn cảm giác gì nữa, những oán trách kia như đã cách cô mấy đời, sớm đã không còn nhớ rõ nữa, vậy nên... tình cảm theo đó cũng nhạt dần.
Nghĩ đến đây, 'Tô Đình lại nhìn người đàn ông lạnh lùng cứng ngắt bên cạnh, ánh mắt nổi lên từng đợt gợn sóng: "Có một thứ muốn xác định." (5)
Người đàn ông cũng không hỏi nhiều, nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi.
'Tô Đình' đứng đó mỉm cười: "Dường như... xác định được rồi."
Lẩm bẩm một tiếng, cô cũng biến mất, đuổi theo người kia.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương